Sau một khoảng thời gian im lặng Bình Tây Tây mới lên tiếng: “Tao học ngu lắm.”
“Có liên quan gì sao?” Cô ngạc nhiên hỏi.
“Mỗi ngày tao gửi bài tập mày phải làm giúp tao, được không?”
Lục Yên thở dài: “Thỏa thuận thành công.”
Nhìn đến hoa cẩm tú cầu độc nhất vô nhị, được cô cẩn thận cấm vào bình thủy tinh. Đột nhiên không muốn buồn nữa, cuộc sống hiện tại không thể so với thế giới trước đây nhưng đối với thân chủ là một đặc ân vô cùng lớn.
Không nên ích kỷ chỉ sống cho riêng mình, phải sống thay thân chủ. Dùng đôi mắt này để nhìn ngắm mọi thứ, dùng cái tên này làm nhiều việc tốt, xem như đền đáp vì đã cho cô mượn thân thể.
Thông báo của tin nhắn làm Lục Yên thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man.
Thầm nghĩ bọn người kia đổi kiểu công kích rồi sao? Trực tiếp nhắn tin riêng?
Cô không đối hoài đến nữa, tắt điện thoại lao vào giấc ngủ.
Người thì yên lòng ngon giấc, người thì chờ đợi trong vô vọng. Trương Ngạn Duy là người gửi tin nhắn cho Lục Yên, hắn mới tạo tài khoản trên IG, đây cũng là cách thức liên lạc duy nhất mà bản thân biết.
‘Có thể trao đổi không?’
Cô tỉnh giấc đầu tiên là tắt báo thức, sau đó vô tình thấy nội dung tin nhắn hiển thị trên màn hình khóa. Lục Yên phớt lờ ném điện thoại ở giường, chậm chạp vào phòng vệ sinh.
【Điểm tích lũy trên 20, được +1】
【Điểm tích lũy: 32】
【Nhiệm vụ chính: Giúp một người thoát khỏi ngục tù của bóng tối, tìm thấy ánh sáng của đời mình, tiến độ là -2,2%】
【Nhiệm vụ phụ: Một điều nhịn chín điều lành, nhẫn nhịn ba chuyện bất kỳ trong tương lai, tiến độ 1/3】
【Nhiệm vụ còn lại, tiến độ 0】
Lục Yên nhìn bảng điện tử nhảy chữ liên tục, âm thanh của máy móc đọc không ngừng nghỉ.
“Nhích lên không phẩy một phần trăm rồi sao?” Cô nhíu mày nói “Chậm quá, phải làm gì đó với Đinh Băng Băng.”
Nhớ lại lần xin phương thức liên lạc, đối phương ngại ngùng che giấu, nếu đoán không nhầm thì điện thoại không được xịn nên ngại chăng?
“Tôi có nên tặng một chiếc điện thoại đời mới cho lớp phó không nhỉ?” Lục Yên tự hỏi mình trong gương.
Có lẽ hoàn thành mấy cái nhiệm vụ lớn mà hệ thống đề ra, mới đủ để mua một chiếc điện thoại có đầy đủ chức năng.
Thủ tục buổi sáng tăng thêm một công đoạn, trước khi chạy bộ Lục Yên phải nhảy bài tập thể dục cho mọi lứa tuổi được phát trên màn hình của hệ thống, dáng vẻ của cô không hợp nhất chính là ca hát nhảy múa.
【Điểm tích lũy: 35】
Dùng cơ thể của thân chủ, Lục Yên đoán rằng nó không đến mức vặn vẹo khiến người khác buồn nôn.
Tắm rửa sạch sẽ khoác lên bộ đồng phục trường, tô thêm chút son để kéo lại sức sống bị vơi đi ngày hôm qua.
Xuống phía dưới liền nhìn thấy chàng thiếu niên phát sáng, gương mặt điển trai bị lớp khẩu trang phong ấn. Vừa nhìn Lục Yên đã biết đó là bạn cùng bàn, thấy mà không hỏi vài câu sau này hoạn nạn làm sao mở miệng?
Mẹ Bình đã dặn dò kỹ lượng, không được phép quên.
“Cậu đợi ai sao?” Lục Yên kéo gần khoảng cách mở miệng hỏi.
Trương Ngạn Duy bình tĩnh đáp: “Đợi cô đấy.”
Lục Yên gật đầu những hai lần, rồi ngạc nhiên hỏi: “Đợi tôi làm gì? Không phải, sao cậu biết chỗ tôi ở?”
“Tôi hỏi chủ nhiệm Trần.” Tuy hắn khá hoảng nhưng vẫn giữ nét mặt nghiêm túc, địa chỉ nhà là do Trương Kinh Lương cung cấp.
Trương Ngạn Duy gặng hỏi mối quan hệ của hai người họ, nhưng đối phương nhất quyết cắn răng không hé nửa chữ. Bản thân trước nay chưa từng tò mò vì điều gì, lại cố chấp những chuyện có liên quan đến Lục Yên.
Hắn còn tự thấy bản thân kỳ lạ!
Lục Yên vòng ra phía sau, ngoan ngoãn để Trương Ngạn Duy đưa đi học, thật sự cô đang mừng thầm vì tiết kiệm được ít tiền đi xe buýt.
“Tôi có chỗ không hiểu.” Cô nhàn nhạt nói.
Hắn lập tức hỏi lại: “Vấn đề gì?”
“Tôi vô tình bắt gặp lớp phó bị một đám đầu gấu vây quanh, cái tên cầm đầu là anh cậu đấy! Tên gì nhỉ?”
Có chút bất ngờ khi Lục Yên biết đến người anh trong ngoặc kép, Trương Ngạn Duy tránh không khỏi khó chịu khi nhắc đến người này nhưng vẫn điềm tĩnh trả lời: “Trương Kinh Lăng.”
“À, đúng nhỉ!” Không nhớ bản thân có nghe qua chưa, nhưng chính miệng bạn cùng bàn nói thì thông tin chỉ có chuẩn, cô tiếp tục nói “Còn bất ngờ hơn khi lớp phó thừa nhận trong đám người bắt nạt có anh trai, rõ ràng là bị bắt nạt, tôi còn đủ hai mắt lý nào lại không biết phân biệt.”
“Vì không muốn bản thân bị làm chân sai vặt, muốn giữ thể diện ở trường nên đem người thế mạng đến.” Trương Ngạn Duy giải thích.
Năm ngoái hắn thực sự không chú ý mấy, loại chuyện này nhìn qua là biết. Những lần Đinh Băng Băng đem thương tích đi học cũng không phải ít, không rõ là ai làm nhưng chắc chắn là từ chỗ gia đình đem đến.
“Cứ nghĩ chuyện lớp phó bị thương liên quan đến tôi, lại ảo tưởng rồi.” Lục Yên nói với giọng điệu tự trách “Hôm qua cư xử như thế, không buồn mới đáng lo.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT