Chợt nhớ đến người bạn chí cốt của thân chủ, Lục Yên nhấn gọi chỉ mất hai giây để kết nối.

Nhấc máy bên kia đã nôn nóng nói trước: “Đang bận mắng nhau với cái lũ kia, tối gọi lại có thông tin quan trọng cần trao đổi.”

Rõ là nói thông tin quan trọng mà kéo dài đến tận buổi tối, đúng là biết cách làm người ta đứng ngồi không yên.

Trong lúc rảnh rỗi cô ngồi lướt bình luận, mặc dù biết tỏng đa số là tài khoản ảo, chuyên dùng để công kích.

Bản thân đơn thuần là một người nhỏ bé trong vô số người, càng không phải đối tượng nổi tiếng. Đột nhiên được soi mói từ chân răng đến kẻ tóc, nếu sa sút tinh thần vì những chuyện này há chẳng phải kẻ ngu?

‘Cô ta chính xác là con nhà giàu rồi, đổi xe liên tục thế mà.’

Củ Cải Thúi: ‘Người độc thân làm sao biết cảm giác này.’

Bình Yên Vô Vị Qua Ngày: ‘Chắc chắn là như vậy rồi, Viên Viên nhất định được bạn trai tin tưởng giao xe.’

‘Bạn trai cô ta là kẻ nghèo kiết xác! Tự hào cái nỗi gì?’

Lục Yên cười thầm vì cái bình luận vừa rồi, chắc chắn đã đi tra giá xe, bọn họ thật sự có nỗ lực đáng được khen ngợi.

‘Đối phương không để tôi đói khát như các bạn.’

Hiếm khi cô đáp trả những bình luận kiểu này, nhưng bọn họ ngày qua ngày càng trở nên thú vị.

【Cảnh báo hành động vừa rồi ảnh hưởng đến nhiệm vụ】

【Hệ thống xin nhắc lại nhiệm vụ phụ: Một điều nhịn chín điều lành, nhẫn nhịn ba chuyện bất kỳ trong tương lại, thời gian 10 ngày +10】

【Nhiệm vụ phụ: Một điều nhịn chín điều lành, nhẫn nhịn ba chuyện bất kỳ trong tương lai, tiến độ 1/3】

“Xin lỗi, xin lỗi! Lần đầu xuyên không nên không biết.” Lục Yên liên tục giảo biện.

Cất điện thoại vào trong, cô đạp xe đến trước cửa tiệm, không cố ý để vị tiểu thư kiêu kỳ nào đó nhìn thấy, chỉ trách đôi mắt của Thẩm An An tin tường vừa nhìn đã phát hiện.

Ánh nhìn vô cùng không thân thiện cứ liếc hoáy, Lục Yên phải cố hết sức để phớt lờ đi.

Đến chỗ Trương Ngạn Duy, cô cẩn thận truyền đạt: “Xe tôi để lại chỗ cũ rồi, cảm ơn nhiều nhé!”. Đọc 𝒕r𝒖yệ𝘯 hay, 𝒕r𝒖y cập 𝘯gay — 𝒕r ùm𝒕r𝒖yệ𝘯.𝙑𝐍 —

Hắn tuy bận rộn nhưng vẫn đáp lại: “Tôi đem xe cô đến chỗ sửa rồi, ngày mai hãy bắt xe buýt đến trường.”

Khung cảnh chàng thiếu niên mặc đồng phục trường đầy khí soái, đeo khẩu trang tạo cảm giác bí ẩn phải đem theo chiếc xe mất bánh trước đến chỗ sửa khiến Lục Yên nhịn không nổi híp mắt cười thầm.

Cô hắng giọng nói: “Tôi biết ơn cậu nhiều lắm, sau này có dịp sẽ mời lại bữa cơm.”

“Thì ra phải đi xe buýt, thật đáng thương.” Giọng nói mỉa mai đột nhiên chen vào.

Chủ nhân của câu nói còn ai ngoài Thẩm An An, cô ta nhìn dáng vẻ như đang trò chuyện cùng đám bè phái thực ra cái tai đang đặt chỗ của Lục Yên và Trương Ngạn Duy, dài đến mức có thể bắt làm cầu.

Mặc kệ người ta khiêu khích ra sao, Lục Yên phải bắt xe buýt để trở về, đã qua giờ cao điểm xe buýt không đến nổi chật kín người.

Lúc nãy trời rõ là dịu dàng, áng mây che lối về, đón làn gió thổi đến thôi đã khiến cô gục ngã. Vậy mà từ khi bước lên xe buýt, ngồi xuống dãy cuối cùng lại tận hưởng được cái ánh sáng cuối trong ngày.

Chói chang đến nổi khiến cô lầm tưởng bản thân đang đóng trong một bộ phim sắp có kết thúc buồn.

Là chính cô cảm thấy buồn mới đúng, vì điều gì sao?

Nếu có người hỏi, Lục Yên chắc chắn cho họ biết đáp án là nhớ nhà đến sắp khóc rồi.

“Em gái, sao lại khóc thế?” Người ngồi phía trước ngoảnh đầu nhìn, cẩn thận đưa mảnh khăn giấy.

Lục Yên nhận lấy nó bằng hai tay, mỉm cười đáp lời: “Xa gia đình nên không được vui ạ.”

Cô gái ngồi phía trước xoay người làm gì đó, sau lại đưa đến một bông hoa cẩm tú cầu: “Tặng em, đừng buồn nữa, khi nào có thể hãy về thăm họ.”

Cái này cực kỳ quen mắt, Lục Yên đánh bạo chồm về phía trước xác nhận vài thứ, sau đó ngại ngùng nói: “Hoa là người khác tặng chị, em nhận có thích hợp?”

“Thích hợp, cực kỳ thích hợp.”

Có được lời đó, Lục Yên thành tâm nhận lấy món quà mà cô gái kia ban tặng.

Trong một ngày mà quá nhiều sự tình cờ, tình cờ làm ra hai bó hoa tình cờ nhận lại được hai kết cục đối lập.

Lục Yên vừa khóc rồi lại cười vì sự kỳ lạ này, đến trạm dừng chân cô xuống trước còn không quên vẫy tay chào cô gái kia.

Buổi phát trực tiếp trễ hơn thường ngày, đến khi hoàn tất mọi thứ là lao ngay vào bàn học, chuẩn bị cho ngày mai.

Nằm xuống giường xém chút chợp mắt mà lỡ mất việc quan trọng, may mắn là Lục Yên nhớ lại kịp thời.

Cuộc gọi được kết nối, cô tránh không khỏi nôn nóng hỏi: “Chuyện lúc chiều là sao?”

Bình Tây Tây nghiêm túc nói: “Em họ cùng trường với mày, có người thấy nó xuống khỏi sân thượng cùng ngày.”

“Nó không ngu đến mức đẩy tao xuống.” Lục Yên nhíu mày nói tiếp “Điều tra giúp tao mấy hoàn cảnh khó khăn trong trường đột ngột nhận được sự hỗ trợ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play