Xuyên thành người qua đường bị mù

Chương 4


10 tháng


Để có thể lấy lại thị lực càng sớm càng tốt, tôi ngoan ngoãn đi theo giống hệt cốt truyện, đứng yên lặng như không khí sau lưng Thẩm Mục Vân.

Như đạt thành thỏa thuận ngầm, Thẩm Mục Vân tiếp tục thẳng lưng, ưỡn ngực hét lên.

“Đừng tưởng rằng trường học này là do nhà cậu thành lập mà cậu muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm. Nguyễn Nguyễn là một người mù, cậu khi dễ cậu ấy như vậy, lương tâm cậu có thấy đau không?”

Từ từ, chị gái ơi, chị hét từ “Người mù” to như thế, em cũng muốn hỏi là lương tâm chị gái có đau không đấy.

Tôi ôm ngực sau cú đả kích trí mạng với vẻ mặt đau đớn.

Thấy vậy, Thẩm Mục Vân liền quay lại lo lắng hỏi: 

“Nguyễn Nguyễn, cậu ta đánh cậu sao? Cậu đừng sợ cứ nói đi, mình sẽ báo thù cho cậu.”

Bùi Húc hừ lạnh một tiếng: “ Được lắm, tôi nhớ kỹ cậu rồi, cứ chờ đấy cho tôi.”

Câu này khiến tôi đang hoang mang lại càng hoang mang hơn.

Đỉnh đấy Bùi Húc, một giây trước vừa gào thét trong đầu tôi là vợ câu, một giây sau cậu đã bị nữ chính não tàn này dụ dỗ chóng mặt.

Đây là hào quang bling bling xung quanh nữ chính sao??

Bất ngờ là vừa dứt lời, giọng nói của Bùi Húc lại vang lên trong đầu tôi.

[ Chếc tiệt, mình còn chưa nắm tay vợ mình bao giờ, vậy mà cô ta dám cầm tay vợ mình trước! Ahhhhhh! ]

[ Mình phải nghĩ biện pháp mang vợ mình đi mới được. ]

Dứt lời, Bùi Húc quay sang nói với đàn em xấu người xấu cả nết kia: “ Tìm cách lôi cô ta đi.”

Thằng đàn em vừa bị đánh cho một trận ngay lập tức hồi sinh đầy cột máu.

“Thẩm Mộ Vân, cô ngứa người sao? Đang yên đang lành cô xen vào chuyện của anh Bùi chúng tôi làm gì?”

“Cao Trừng, cậu tiếp tay cho Bùi Húc bắt nạt người khác, quả báo sắp đến với cậu rồi đấy!”

“Cô vừa nói cái gì? Cô nói ai bị trời phạt cơ, cô có tin trước khi trời phạt tôi đánh chếc cô trước không?”

…………….

Hai người đó lao vào cãi nhau, vừa cãi vừa xô đẩy nhau.

Không cần nói cũng biết, Thẩm Mộ Vân không đủ tuổi để so sức lực với Cao Trừng. Sau cú đẩy của Cao Trừng, Thẩm Mộ Vân lảo đảo không đứng vững liền va vào tôi – người qua đường đang hứng thú đứng hóng chuyện.

Không có sự chuẩn bị, tôi mất trọng lượng ngã ngửa ra sau.

Thôi, ngã cũng không sao, đằng nào chả mù rồi.

Ơ, từ từ, đợi 1 chút…

Tại sao tôi ngã lại không đau nhể?

Tôi như đang ngã lên một tấm đệm, khá êm đấy.

Tôi quơ tay xoa xoa tấm đệm 2 lần.

[Ahhhh, vợ mình vừa chạm vào mình rồi, ahhhhh]

[Vợ thơm quá, mình muốn hôn hôn vợ, muốn thơm thơm vợ…]

Tôi sợ hãi cứng người.

Lâu rồi tôi không thấy ai mà có suy nghĩ bay bổng được như Bùi Húc!

Tôi vờ như không có chuyện gì xảy ra, tay vịn vào lan can cầu thang lảo đảo đứng dậy.

Ngay khi tôi thành công đứng dậy, chân lại tiếp tục vấp phải cái gì, ngã dúi dụi xuống.

Một tiếng “Hít” vang lên bên tai.

Môi tôi như hôn phải cái gì mềm mềm.

Đây chẳng phải tình thế ba xu trong phim ngôn tình tôi hay xem sao.

Cíu tôi với, tôi tâm hóa tro tàn chết lặng trước cái cốt truyện dở người này.

Cùng lúc, tiếng hét của Bùi Húc vang inh ỏi trong đầu tôi.

Tiếng hét của anh cũng phải ngang với tiếng bắn pháo hoa đấy.

Thẩm Mục Vân cuối cùng cũng tỉnh lại, nhanh chóng cứu tôi khỏi tình huống ngại ngùng này.

Cô ấy đỏ mặt trách Bùi Húc: “ Bùi Húc, cậu là đồ lưu manh.”

Đúng lúc này, tôi dường như nghe thấy một âm thanh hệ thống trong đầu, hình như là hệ thống của Bùi Húc.

“Đinh, chỉ định cốt truyện hoàn thành.”

Ngay khi âm thanh kết thúc, Bùi Húc quyết định không thèm lãng phí thời gian dây dưa với Thẩm Mục Vân nữa.

Anh lao tới, bể bổng tôi chạy xuống lầu.

[Hãy có trách nhiệm với vợ của cậu.]

Tôi: ???????

Ai đó có thể giải thích cho tôi được không?

Cái gì mà chịu trách nhiệm với không chịu trách nhiệm!

Tôi bị mù chứ có bị ngu đâu, đừng làm tôi sợ huhu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play