Xuyên thành người qua đường bị mù

Chương 5


10 tháng


Suốt dọc đường đi, Bùi Húc ôm chặt tôi trong tay, trong đầu anh cũng vang lên “có trách nhiệm với vợ mình” dọc đường.

Hóa ra mấy câu vô lí mà nghe nhiều lần cũng trở nên có lý phết!

Vừa mới nghĩ tới, tôi đã được anh đặt xuống.

“Bùi Húc, cậu dẫn tôi đi đâu vậy?”

Tôi mò mẫm một lúc, sờ sờ xung quanh, hình như thứ tôi ngồi lên là một cái giường?

Cái giường á??

“Bùi… Bùi Húc, tôi cảnh cáo cậu, tôi có đai đen taekwondo đấy, nếu cậu mà dám động tới tôi thì .. thì tôi sẽ đánh cho cậu một trận!”

[ Vợ mình thật tài giỏi! Vợ mình tài giỏi chếc mất! ]

Hừ, nói chuyện với Bùi Húc không khác nào nói với đầu gối còn hơn, không thể nào hiểu nổi mạch não của Bùi Húc!

Cậu ta chỉ được cái mạnh miệng, nhưng mà là mạnh miệng trong lòng, còn cái miệng bên ngoài thì giống y hệt cái hũ nút.

Mấy bà tác giả có thể xây dựng hình tượng nam chính khác nhau một chút không?

Sau khi hỏi thăm anh một hồi trong lòng, cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại.

Tôi làm gì phải sợ đúng không? Tôi chỉ là người qua đường A trong cốt truyện mà thôi, Bùi Húc cũng không thể nào có cái gì liên quan đến tôi được.

Trong khi tôi đang cố gắng rời khỏi giường, Bùi Húc đột nhiên lên tiếng, giữ chặt chân tôi.

“Đừng nhúc nhích, yên tĩnh lại, tôi đang giúp cậu kiểm tra chân.”

Anh vừa dứt lời, tôi cử động chân thử, giờ tôi mới cảm thấy mắt cá chân mình đau nhức.

Tôi đưa tay sờ vào mắt cá chân, không biết từ bao giờ mà mắt cá chân tôi đã sưng phồng lên như cái giò heo.

Một mùi dầu rum thoang thoảng trong không khí. 

Hóa ra là Bùi Húc đưa tôi tới phòng y tế của trường, vậy thì tôi có nên nằm hẳn xuống giường không nhỉ?

À, quên mất, người có tâm tư không tốt vẫn đang chống chân dưới đất xoa thuốc cho tôi.

Thấy tôi không nói gì, Bùi Húc tiếp tục lấy thuốc nặn chân cho tôi.

Đầu ngón tay anh vốn lạnh như băng, nhưng dầu rum trên tay anh lại ấm áp, tôi tự hỏi Bùi Húc lúc này đang suy nghĩ gì?

Nhưng mà nếu anh đang suy nghĩ trong đầu, thì tôi phải nghe được tiếng lòng của anh chứ nhỉ?

Tôi lên tiếng đánh gãy bầu không khí ngại ngùng này: “ Bùi Húc, sao cậu lại đối tốt với tôi như vậy.”

Anh dừng tay lại: “ Đối tốt với cậu cũng cần lí do sao?”

Tốt lắm, đụng phải kẻ có nhiều kinh nghiệm yêu đương rồi.

“Chỉ là…. Cậu tốt với tất cả mọi người sao?”

Tôi lập tức thay đổi cách thức hỏi.

“Không, cậu khác với mọi người.”

Bùi Húc đột nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi, hơi thở nóng rực của anh phả vào tai tôi.

Dù tôi có mù không nhìn thấy thật thì tôi vẫn cảm nhận được anh đang nhìn thẳng vào mình, tôi còn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh dừng lại trên mặt tôi.

Đầu ngón tay lành lạnh của anh chạm vào khóe môi tôi.

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.”

Anh đang nhắc với tôi về chuyện xảy ra ở cầu thang khi nãy hả?

Đột nhiên, trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ.

Run rẩy quay đầu lại: “ Cậu vừa rồi xoa bóp chân cho tôi, đã rửa tay qua chưa?”

Bùi Húc: “……….”

Tôi: “ Cậu mau đưa tôi một tờ giấy lau.”

Bùi Húc bật cười đứng dậy.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ nên thuận theo tự nhiên hay nên đi theo cốt truyện.

Rốt cuộc thì, giữa người qua đường A và bay lên làm nữ chính, hình như bay lên làm nữ chính vẫn có kết cục tốt hơn.

Đột nhiên, mùi nước giặt hương cam bay thoang thoảng qua chóp mũi tôi, khóe miệng tôi được một thứ gì ấm áp chạm vào.

Tôi vẫn đang suy nghĩ xem Bùi Húc dùng nước giặt nhãn hiệu gì mà thơm như vậy, thì anh đã hôn tôi, cẩn thận hôn lên môi tôi.

[ Vợ mình dễ thương chếc đi được.]

Đầu óc tôi trống rỗng, tôi chợt cảm thấy hụt hẫng.

Giá như lúc này tôi có thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Bùi Húc thì tốt biết bao.

Anh có ngại ngùng không? Anh có đỏ mặt không?

Đúng lúc này, một tiếng rống cắt ngang suy nghĩ của tôi: “ Bùi ca, không hay rồi, Thẩm Mục Vân muốn tuyên chiến cùng anh.”

Cao Trừng đứng ở cứa, thở không ra hơi lớn tiếng hét.

Giây tiếp theo, cậu ta sửng sốt nói: “Chờ đã, Bùi ca, anh….anh vừa làm cái gì đó?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play