Xuyên thành người qua đường bị mù

Chương 3


10 tháng


Tôi và Bùi Húc từ nhỏ đã học cùng lớp nhau, mặc dù cũng chẳng thân quen mấy.

Dù không thân quen mấy nhưng giọng nam chính mà, có chếc tôi cũng còn nhớ chứ đừng nói là đang vang lên bên tai. Tôi cố gắng lắng tai lại nghe xem còn tiếng nào nữa không.

Tôi quay đầu sang hỏi anh: “ Anh vừa nói cái gì vậy? Anh nói lại thử xem?”

[Ahhhhh, vợ nói chuyện với mình kìa, chếc rồi, khi nãy mình đã nói gì vậy, mình đã nói gì ấy nhỉ, nói gì nhỉ, cứu tôi, online chờ gấp…..]

“Yên lặng.”

Một loạt câu hỏi của anh vang lên trong đầu tôi làm tôi chóng hết mặt, tôi lập tức gào lên.

Ừ thì….

Chắc tôi nhận nhầm người thật.

Chứ giọng nói này không thể là của Bùi Húc được.

Ngay khi tôi định cúi người xin lỗi để đi trước, giọng nói mất nết của bạn học kia lại vang lên.

“Cô đang làm cái trò gì vậy? Cô không nghe thấy tôi kêu cô quỳ xuống lau giày sao…”

Chịu hết nổi, tay tôi vo tròn thành nắm đấm.

Cái thằng cha này có im lặng để bà đây đi trước không thì bảo.

Ngay khi tôi định xông về phía giọng nói kia, giọng nói đột nhiên im bặt, sau đó là một tiếng vật nặng va vào tường vang lên.

Tôi lại nghe thấy giọng nói của Bùi Húc.

[ Cái thằng thiểu năng chếc tiệt này, sao mình lại thu nhận thằng ngu như thế này làm đàn em vậy!!! ]

[ Đúng là thằng ngu mà! Mình còn muốn ở bên cạnh vợ mình lâu thêm chút nữa uhuhu! ]

Xung quanh yên tĩnh, tôi rón rén lên tiếng: “ Bùi Húc, là anh sao?”

“Ừm.”

Câu trả lời thờ ơ vang lên bên tai tôi, tôi chắc chắn là giọng nói vang lên trong đầu tôi vừa rồi và giọng nói trước mặt là giống hệt nhau.

Nhưng giọng điệu lại hoàn toàn khác, giống như hai người hoàn toàn khác biệt vậy.

Hay là…

Tôi đột nhiên nghe được suy nghĩ bên trong của trùm trường???

Không thể nào, chẳng lẽ trùm trường lại có tâm hồn chân chính là một con chó liếm?

Nhưng anh ấy gọi tôi là vợ là có ý gì đây?

Tôi chỉ là người qua đường trong cái cốt truyện máo chó này thôi!!! Làm ơn!!

Tôi đang định lên tiếng thì có tiếng hét vọng xuống từ cầu thang:

“Bùi Húc! Cậu không được bắt nạt Nguyễn Nguyễn!!!!”

Thẩm Mục Vân từ trên tầng bay xuống kéo tôi ra phía sau, dang tay ra gọn gàng bảo vệ tôi sau lưng.

“Cậu có chuyện gì có thể trực tiếp tới tìm tôi!”

“…………….”

Ai tới cứu tôi với, sao cái giọng này giống giọng của mấy người não tàn thế hả trời.

“Mọe! Đúng là đồ thiểu năng trí tuệ!”

Lần đầu tiên, tôi và Bùi Húc có cùng suy nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play