Tôi có cặp kính áp tròng nhìn xuyên thấu

Chương 3


10 tháng


Vào ngày diễn ra trận giao hữu bóng rổ, tôi lỉnh kỉnh mang theo túi to túi nhỏ đồ hôm trước mua được đặt trên bàn học.

Cậu ta liêc nhìn một cái, giọng cáu kỉnh.

“Mang đi đi.”

Tôi nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không có ai để ý tới, đáng thương nhìn cậu ta.

“Không, tôi không mang về đâu, cậu nhận đi.”

“ Đây là đồ tôi mua tặng cậu.”

Bất chợt có một bạn học phi vào lớp vội vàng lấy đồ, khi chạy ra đầm sầm vào người tôi, tôi đứng không vững liền ngã thẳng vào vòng tay của cậu ta.

Mũi đập thẳng vào lồng ngực cậu, đau ê ẩm.

“Cậu là heo sao? Lần trước thì đụng vào cạnh bàn, lần này thì đụng vào lồng ngực tôi, lần sau cậu còn muốn đụng vào chỗ nào?”

Sau đó tôi thấy cậu ta lấy từ trong cặp ra một miếng băng cá nhân hình dầu tây, xé ra, nhẹ nhàng dán lên mũi tôi.

Tôi sững người hồi lâu rồi nhìn xuống miếng băng cá nhân hình dâu tây trên mũi.

“Ai lại dán băng cá nhân lên mũi bao giờ, thật xấu.”

Ngay khi tôi định đưa tay lên xé miếng băng cá nhân trên mũi ra thì nghe thấy một tiếng gọi cậu ta từ bên ngoài vọng vào.

Tôi nhớ ra tư thế khó xử của chúng tôi.

Âm thanh càng lúc càng gần, tôi không kịp phản ứng, sợ tới mức trực tiếp chui xuống gầm bàn, nắm chặt lấy ống quần của cậu ấy.

Bạn học tiến đến gần, lên tiếng: “ Diêm Húc, thầy hiệu trưởng bảo buổi chiều cậu đến gặp ông ấy.”

“Được rồi.”

Bạn học đó lại rời đi.

Lúc này sống mũi tôi có chút ngứa, vừa định giơ tay lên gãi, đỉnh đầu liền bị một bàn tay ấm áp phủ lên.

“Đừng di chuyển.”

Nghe thấy tiếng, tôi đứng hình giữ nguyên tư thế.

Bạn học mới đi tới cửa liền quay lại nhìn Diêm Húc: “ Còn có chuyện gì không?”

“KHÔNG.”

“Ồ ồ.”

Sau khi chắc chắn bạn học thực sự rời đi, tôi thở phào nhẹ nhõm chui ra khỏi gầm bàn.

“Xin lỗi.” Tôi ngượng nghịu cười.

Diêm Húc ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm tôi, dùng giọng điệu ôn nhu hỏi: “ Em muốn tôi giúp gì sao?”

Đúng rồi, tôi gần như quên mất mục đích chính của mình.

Nhưng khi nghĩ tới công việc mà mình định nhờ anh vào chiều nay, tôi vẫn hơi lưỡng lự không biết có nên nhờ anh không, nhưng mà tôi cũng không có ai phù hợp hơn anh.

“Chuyện là, chiều nay cậu có thể mặc quần áo và giày tôi tặng để đi chơi cùng tôi, có được không?”

Anh duỗi bàn tay thon dài mở mấy chiếc túi được đóng gói kĩ càng trên bàn, ngắm nghía qua.

“Có mắt nhìn đấy.”

“Vậy là cậu đồng ý?”

Anh tiến lại gần tôi: “Tôi có thể mặc quần áo mà em mua, nhưng lí do là gì?”

“Em có bạn trai rồi, tôi mặc quần áo mà em tặng, có thích hợp không?”

Anh nghĩ đúng rồi đấy, tên bạn trai cặn bã 2 mặt của tôi mà biết được chuyện này, chắc chắn anh ta sẽ phát điên ngay tại chỗ.

Tôi dửng dưng nói:

“Sắp tới anh ta sẽ không là bạn trai tôi nữa, cậu không cần phải lo chuyện này, có gì xảy ra tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Không biết có phải tôi gặp ảo giác hay không, tôi thấy miệng anh nhếch lên, trước khi ra khỏi lớp, anh còn cố tình cúi xuống thì thầm vào tai tôi:

“Hừ, nếu như xảy ra chuyện gì, em phải chịu trách nhiệm với tôi.”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play