Buổi chiều, người bạn trai sắp thành bạn trai cũ của tôi liên tục gọi điện giục tôi mang đôi giày thể thao tôi hứa mua tới cho anh ta, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Hôm trước tôi nói với anh ta rằng mình sẽ mang giày tới cho anh ta ngay khi người ta gửi đến, vì vậy anh ta không chút nghi ngờ im lặng được mấy hôm.

Giờ anh ta vẫn muốn giày á, đi ngủ đi.

Tôi đến sân bóng rổ từ sớm và đợi Diêm Húc đến.

Ngay khi anh bước vào sân, tôi lập tức nhận ra, anh thật sự nghe lời mặc quần áo và giày thể thao mà tôi mua, tôi không khỏi cười hắc hắc, không biết là mắt nhìn của tôi tốt hay do dáng người anh mặc đẹp. Tóm lại là trông anh rất vừa lòng tôi.

Tóc anh hơi dài, hai bên tóc mai được cắt tỉa gọn gàng, phần tóc rơi trước chán vừa chạm đến lông mày, chiếc cằm thanh tú, nhìn xuống cổ mảnh khảnh và quả táo adam của anh.

Tôi: “…….”

“Diêm Húc này tự nhiên hôm nay lại có thể mua Dunks, cậu ta từ khi nào trở nên giàu như vậy?”

“Đúng vậy, trước đây không phải cậu ta luôn mặc mấy thứ quần áo mua trên Pinduoduo sao? Sao giờ lại mua Dunk được? Lại còn là bản giới hạn nữa chứ, mấy chục vạn.”

“Không phải là được bao nuôi chứ? Gần đây tôi thấy có rất nhiều nữ sinh tìm cậu ta.”

“Ai nói không được? Nêu tôi có nhan sắc với dáng người của cậu ta, tôi lập tức tìm phú bà.”

Tôi nghe thấy mấy người bạn cũng lớp thảo luận bên cạnh, tôi có chút tò mò quay sang hỏi: “ Các cậu đang nói về ai vậy?”

Một bạn học lập tức chỉ vào Diêm Húc đang đứng trên sân nói:

“Người kia kìa, cậu ta trước đây chỉ mặc đồ của Pinduoduo, nhưng giờ đột nhiên lại có tiền để mua Dunk. Đây không phải có người bao nuôi thì là gì?”

Hóa ra đôi giày đó có tên là Dunk, nhưng tôi là người mua mà.

Tôi đang định cãi lại thì có một giọng nói giận dữ vang lên trên đầu tôi.

“ Diệp Tịnh Lê, giày của tôi đâu?”

Nhìn vẻ mặt giận dữ của anh ta, tôi chỉ vào Diệp Húc trên sân nói: “ Tôi lỡ mua nhầm size nhỏ nên tôi đưa cho anh ấy rồi.”

Các bạn học vừa rồi còn đang xì xào về Diệp Húc lập tức im bặt.

“Nếu mua size quá nhỏ, cô có thể nói cho tôi biết, đưa cho nó là có ý gì?”

Qua kính áp tròng, tôi thấy lòng bàn tay anh ta nắm chặt thành nắm đấm, hung dữ nói: “ Sao cô dám chơi tôi, tôi chịu đựng cô quá đủ rồi.”

Anh ta chịu đựng tôi quá đủ? Anh ta chịu đựng ấy hả?

Từ bé đến lớn, đến bố mẹ tôi còn chưa từng nặng lời với tôi bao giờ, chứ đừng nói đến việc nói nặng lời như vậy với tôi, anh ta là cái thá gì mà dám dùng giọng đó lên mặt với tôi?

Tôi lập tức đứng dậy, giơ tay dùng hết sức lực tát vào mặt anh ta một cái thật mạnh, thât vang.

“Bốp.”

“Tiền của tôi, tôi thích mua cái gì thì mua, thích tặng ai cái gì thì tặng, anh là cái chó gì?”

“Ăn bằng tiền của tôi, uống bằng tiền của tôi, tôi là mẹ anh sao mà anh đòi tôi nuôi anh? Rốt cuộc anh cai sữa chưa, có muốn nhận tôi làm mẹ nuôi không?”

“Suốt ngày phải diễn trước mặt tôi, anh có mệt không?”

Anh ta kinh ngạc ngước nhìn tôi, che nửa khuôn mặt đỏ bừng vì bị tôi tát, nhìn tôi chằm chằm một cách hằn học.

“Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đấy, đồ mua bằng tiền của tôi, tôi tặng ai là việc của tôi.”

Hóa ra anh ta cũng chỉ là con hổ giấy, gầm lên cái hóa Hello Kitty mà thôi.

Tôi không hiểu tại sao hồi đó tôi lại chết mê chết mệt anh ta còn đập lên người anh ta nhiều tiền như thế, giờ chỉ cần nghĩ đến những chuyện trước đây là tôi đã thấy buồn nôn.

Tôi thực sự không muốn nhìn thấy cái bản mặt của anh ta nữa nên chỉ xem một nửa trận rồi đứng dậy rời đi, quay trở lại lớp học.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play