Kể từ khi tôi phát hiện ra bí mật của kính áp tròng, tôi đã lên kế hoạch để khiến anh ta phải nôn hết số tiền mà anh ta moi được từ tôi ra.

Nhìn vẻ mặt diễn sâu tỏ vẻ ảm đạm buồn bã của tên cặn bã này, tôi nén cơn buồn nôn xuống cười híp mắt nói: “Mua đi, em cho tiền.”

Anh ta hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Cục cưng, vậy anh đi mua nha.”

Sau đó, anh ta ngượng ngùng nhìn tôi nói: “Sắp tới anh sẽ tham gia một trận giao hữu bóng rổ, anh mong sẽ được tỏa sáng trên đôi giày này cho em thấy.”

Hóa ra là như vậy, được rồi, tôi sẽ để cho anh ta được trổ tài năng diễn xuất thêm một thời gian.

Tôi dỗ anh ta rời đi, hứa rằng kết thúc buổi học sẽ đi mua đôi giày.

Sau khi anh ta rời đi, tất cả sự chú ý của tôi đổ dồn lên chiếc bàn phía trước.

Cậu bạn mà tôi vừa giẫm phải giày chính là người đang ngồi trước mặt tôi, học thần có gia cảnh nghèo khó.

Tôi nhìn xung quanh, xác định không có ai chú ý tới, lập tức ngồi xổm xuống, chậm rãi chui vào gầm bàn của cậu ta với ý định sẽ lau lau một chút để bày tỏ sự hối lỗi, ai dè vừa mới định chạm vào đôi giày trắng thôi thì trên đỉnh đầu tôi đã vang lên một âm thanh u ám.

“Sở thích của cậu sao mà biến thái vậy?”

Tôi giật mình, ngẩng phắt đầu lên để cãi lí một hồi thì “bốp”, đầu tôi đập thẳng vào góc bàn, hai mắt lập tức đỏ hoe vì đau.

“ Câu là ma sao? Đột ngột lên tiếng như vậy? Cậu có cần tôi tài trợ chữa mắt không?”

Bạn học này thật độc mồm độc miệng.

Trước đây tôi suốt ngày chỉ dính như keo dính chó lên tên tra nam cặn bã kia nên không để ý tới cậu bạn trước mặt này.

Nhìn kĩ thì cậu ta cũng khá đẹp trai, đôi má phúng phính, sống mũi cao, mắt hai mí sâu, nói chung là các đường nét trên khuôn mặt không tì vết, không có chỗ nào để chê, thậm chí thì có thể còn đẹp trai hơn idol mà tôi đu.

Ngoài ra, điểm khác biệt nhất với tên bạn trai cặn bã kia của tôi đó là cậu bạn này không có hai mặt.

Ngắm nghía một lúc lâu tôi mới chợt nhớ ra mục đích chính của mình.

“Chân cậu đi giày cỡ bao nhiêu? Cậu mặc quần áo size nào?”

Cậu ta lờ đi giọng nói của tôi.

Tôi xấu hổ ngồi xổm dưới gầm bàn, nếu không phải sợ mấy bạn học cùng lớp đàm tiếu thì tôi đã không chui xuống gầm bàn nhục như thế này, hơn nữa trên danh nghĩa giờ tôi vẫn là người đang có bạn trai và cần phải giữ khoảng cách với cậu ta.

“Khi nãy tôi vô ý giẫm phải giày của cậu, tôi tới xin lỗi câu.”

Vừa dứt lời cậu ta nghiêng người sang nhìn tôi.

“Cậu không định xin lỗi sao?”

Tôi sững người, nhanh chóng phản ứng lại.

“Thực xin lỗi, tôi giẫm bẩn giày của cậu nên để biểu đạt tấm lòng hối lỗi của mình, tôi sẽ mua đền cậu một đôi giày mới, có được không?”

Một lúc lâu sau, cậu ta nhìn tôi nói: “43”

Tôi âm thầm ghi nhớ trong lòng.

“Vậy cậu mặc quần size nào?”

Đột nhiên, cậu ta từ từ tiến gần tôi, mắt tôi nhìn theo cử động của anh, trong không khí thoang thoảng mùi dâu tây, không biết có phải là mùi nước giặt của cậu ta không.

Hóa ra người cậu ta có hương dâu tây.

“Bạn trai em mặc size nào?”

Tôi thành thật trả lời: “Size L”

“Hừm tôi mặc XXL.”

Nói xong, cậu ta nhìn tôi cười khẩy: “ Gầy như vậy, có ích lợi gì?”

Tôi: “???????”

Cậu ta đang nói gì vậy? Nhưng mà cậu ta nói cũng đúng, tên bạn trai kia của tôi thực sự gầy.

Trước đây tôi chưa từng quan tâm tới dáng người của hắn bao giờ, tự nhiên hôm nay cậu bạn này nói vậy, tôi thấy cũng có lý.

Lắc lắc đầu, tôi nhanh chóng lôi điện thoại ra đặt mua vài đôi giày thể thao phiên bản giới hạn cùng với vài bộ quần áo thể thao theo size cậu bạn này.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play