Ngu Bán Bạch đang giã hoa trong sân nhà.
Bùi Kiều đã đến cửa hàng son phấn từ sáng sớm, Ngu Bán Bạch đi chỗ nào, nàng lập tức đi theo đến đó. Ngu Bán Bạch yên tĩnh giã hoa, nàng di chuyển một chiếc ghế đến bên cạnh rồi ngồi ở đó, nhìn không chớp mắt, hỏi: “Tử Ngư công tử, huynh có đói bụng không?”
“Không đói.” Ngu Bán Bạch giã nát hoa hồng tây trong bát, nghiền nát hàng ngàn lần, cho đến khi số hoa hồng tây trong bát nát như bùn.
“Vậy bây giờ huynh đang làm gì thế?” Nhìn thấy Ngu Bán Bạch nghiền nát hoa, Bùi Kiều tò mò hỏi: “Giã thuốc sao?”
Ngu Bán Bạch cũng không hề thấy phiền phức trước những câu hỏi về son phấn của Bùi Kiều, dù nàng hỏi bất cứ điều gì, chàng đều rất kiên nhẫn trả lời: “Đây không phải là điều chế thuốc, mà là giết hoa.”
Bùi Kiều lấy một cuốn sổ ghi lại những gì Ngu Bán Bạch vừa nói và cả những gì chàng đã làm, khi nghe thấy từ ‘giết’, tay cầm bút của nàng chợt run lên: “Huynh thực sự đang giết hoa sao, Tử Ngư công tử, huynh thật là tàn nhẫn mà, tại sao lại muốn giết chúng chứ?”
Khóe miệng Ngu Bán Bạch giật giật, trong lòng thầm nghĩ: “Không tàn nhẫn bằng ăn cá.”
Sau khi hoa hồng tây được nghiền nát như bùn, Ngu Bán Bạch duỗi mười ngón tay đau nhức của mình ra, sau đó đổ số hoa vừa nghiền nát lên một miếng vải trắng, đổ nước sạch lên trên, buộc chặt bốn góc vải lại rồi đặt lên một cái sàng gạo sạch. Chàng vừa rây vừa nhào như nhào bột để bớt nước ra.
Nước màu vàng được nhào lúc này chính là màu vàng ở trong hoa.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play