Hôm nay trời trong xanh, Long thái tử Thương Trì của Đông Hải lại bắt đầu cãi nhau với Cá Chép tinh Tiểu Hạc Tử.
Tôm, cua, sứa, những động vật nhỏ của Đông Hải nhận được tin tức, cười gian, cực kì hưng phấn, phải làm xong sớm công việc, từ trong biển nổi lên, tụ tập dưới bóng cây, vừa tám chuyện vừa hóng hớt.
Nhưng trên người sứa có độc, thế là bọn chúng quấn thành một vòng tại một chỗ tối khác hóng hớt.
Kiều Hồng Hi - thê tử của Ngoan Long đã quen với việc hai người này cãi nhau, cãi tới cãi lui, đánh tới đánh lui, cuối cùng luôn là Thương Trì chửi Tiểu Hạc Tử béo, Tiểu Hạc Tử chửi lại Thương Trì nghèo mới kết thúc.
Huỳnh muội kết nghĩa tương ái tương sát, từ ngữ trong miệng phun ra cũng không phải là mới mẻ gì.
Nhưng Kiều Hồng Hi không biết rằng, chẳng ai lại đi chủ động mắng người khác.
Cuộc sống này quá nhàm chán rồi, nhìn hai người cãi vã cũng có thể giảm bớt bực bội, cứ coi như là đang xem kịch đi.
Tay trái Kiều Hồng Hi cầm một quả táo, tay phải cầm dao gọt, vừa gọt vỏ táo vừa xem cuộc vui.
Trên biển, Tiểu Hạc Tử mặc một chiếc áo ngắn tay màu vàng nhạt, khoác thêm một chiếc áo xanh ngọc họa tiết bông sen màu đen, mang một chiếc quần lụa màu lam đậm, đứng trên một tảng đá lớn chờ Kiều Hồng Hi tới, vừa thấy Kiều Hồng Hi, nàng ấy đã mắng:
“Ngoan Long ‘què’ ở Đông Hải, vừa hèn vừa lười lại thích lén lút làm chuyện xấu, coi khinh thân phận của ta rồi còn cười muội không có gia đình, mặc áo lá mà thích nói chuyện cửa nhà, quay đầu lại muốn làm ác bá nông thôn.”
“Nhân lúc ta vẫn trẻ, thì huynh ấy lại hận bản thân sắp tàn, vô cớ tức giận, muốn làm thịt ta, hu hu, muốn làm thịt ta.”
Tiểu Hạc Tử chép miệng tặc lưỡi, mở miệng thì nói phét, miệng lưỡi quá lươn lẹo rồi.
Kiều Hồng Hi nghe xong thì nhướng mày, lộ ra biểu cảm đáng sợ, nói với Thương Trì: “Chàng làm ca ca như vậy sao?”
Thương Trì ai cũng không sợ chỉ trừ thê tử nhà mình ra, không chịu bị người khác trêu chọc, nuốt ngụm nước bọt, mũi hừ hừ, kể lể với Kiều Hồng Hi:
“Muội ấy ở cạnh ta giả bộ kiêu ngạo, lấy chuyện xấu hổ của ta làm lá chắn. Tính tình trẻ con, cuối cùng lại bày ra vẻ mặt đau buồn trước mặt Kiều Kiều. Hu hu. Bày ra vẻ mặt đau buồn.”
“Đồ dối trá, đổi trắng thay đen, Kiều tỷ tỷ chớ có để tâm.”
Thương Trì thích gọi thê tử mình là Kiều Kiều, bởi Kiều và Kiều phát âm giống nhau¹. Một tiếng Kiều Kiều khiến Kiều Hồng Hi rất thỏa mãn, nàng ấy vừa gặm táo vừa phát sầu, một người là phu quân mình, một người là muội muội kết nghĩa, thiên vị ai cũng không được.
[1] Từ Kiều (乔) trong tên của Kiều Hồng Hi đồng âm với từ Kiều (娇) mang nghĩa đáng yêu, đẹp đẽ.
Tiểu Hạc Tử thấy mình ở thế hạ phong, lập tức lớn tiếng phản bác:
“Ta gọi huynh một tiếng ca, huynh lại muốn bắt ta làm người hầu, bắt con cá chép nhu nhu nhược nhược ta đây gánh nước vận tương.”
“Đã bảo là sẽ mua kẹo hoa hồng bọc đường cho ta, thế mà lại tiêu hết sạch tiền, làm ta phải uống sương trên lá sen!”
Thương Trì cũng không cam lòng yếu thế vén tay áo lên:
“Con nhóc không biết xấu hổ này, miệng cứ đòi ăn nguyên một quả dưa, muội có biết nguyên một quả dưa giá bao nhiêu không? Ta nghèo như vậy, nuôi không nổi muội! Hừ.”
Thần tiên cũng giống như người phàm vậy, phải làm thì mới có ăn, dù Thương Trì là Long thái tử của Đông Hải, việc làm là tạo mưa, nhưng hắn là một con Ngoan Long.
Ngoan Long không biết tạo mưa, nghe thấy hai chữ tạo mưa thì còn chạy nhanh hơn trộm, cho nên tiền kiếm được đó giờ của hắn ít đến đáng thương, phải thắt lưng buộc bụng cả đời.(Ứng dụng TᎩT)
Trăm năm qua Thương Trì vì kiếm tiền, không ngừng bắt động vật không có tu vi ở Đông Hải, bán cho người thu mua hải sản.
Long thái tử vì nghèo khổ mà phải bán con dân của mình, làm các sinh vật nhỏ ở Đông Hải dở khóc dở cười.
Hai người ở trên biển cãi vã rất lâu, mặt trời đỏ ửng dần chìm về phía tây.
Tiểu Hạc Tử tiêu đi cơn tức trong bụng, phồng má thổi bong bóng, nhảy xuống tảng đá, mũi chân cong một cái, hất vô số cát về phía Thương Trì:
“Huynh là đồ ti tiện nghèo rớt mồng tơi, mặt mũi xấu xí.”
“Nói láo, ta phải đi tìm Thác Tháp Thiên Vương thu phục muội.”
Thương Trì vỗ ngực để giảm bớt tức giận, nhặt một nắm cát trên đất, ném về phía Tiểu Hạc Tử: “Ta ti tiện, còn hơn là muội sợ tên Bùi Liễu Kinh kia.”
“Ta sợ Bùi Liễu Kinh, còn hơn là huynh như vắt hoành thánh ngủ ở trong vỏ trai ngàn năm, lười nhác đến mức mấy con cá con nhìn thấy còn phì cười.” Tiểu Hạc Tử né nắm cát đi, chân cao chân thấp, chạy về phía Kiều Hồng Hi.
Tiểu Hạc Tử nghểnh cổ, miệng ngậm chặt, đi đến chỗ Kiều Hồng Hi tố cáo, tố cáo xong thì bắt đầu khích bác ly gián, nói: “Kiều tỷ tỷ, Kiều tỷ tỷ, tên Thương Trì kia thật ti tiện, hay là tỷ ly hôn với huynh ấy đi, hai chúng ta tự do thoải mái. Vương Mẫu nương nương khen Tiểu Hạc Tử dễ thương, mỗi tháng đều cho ta một đồng vàng, Tiểu Hạc Tử lấy tiền đó nuôi Kiều tỷ tỷ, được không?”
Thương Trì không cho Tiểu Hạc Tử nói xấu mình, ba chân bốn cẳng chạy tới, đè cái đầu tròn vo của Tiểu Hạc Tử xuống, nói: “Muội đã béo như con trùng đầu đen ở phường Thanh Môn Lục Ngọc rồi đó, ăn cơm của ta lại còn dám giỡn với ta, mai ta sẽ bán muội cho Liễu Kinh cô nương ở phố Đông Quan, làm thành món cá Liễu Kinh!”
Tiểu Hạc Tử nghe tới ba chữ cá Liễu Kinh, như bị hớp hồn, kêu một tiếng: “A ư! A ư!”
Sau đó hai chân mềm nhũn, té xỉu trên đất hóa thành một con cá chép bụng tròn, đầu to.
Các sinh vật nhỏ ở Đông Hải thương xót Tiểu Hạc Tử, cảm thấy Long thái tử thật quá đáng, lại lấy Bùi Liễu Kinh đi dọa người khác.
Bùi Liễu Kinh rất đáng sợ luôn, nàng ta thích ăn cá, ngày ngày đều hóa thành ngư dân, mang theo hai con Ngư Ưng mặt đỏ, chạy nhanh như chớp tới Đông Hải quăng lưới đánh cá, đáng sợ đến mức sứa độc ở Đông Hải thấy được nàng ta còn phải chạy thật xa, chớ nói chi tới Tiểu Hạc Tử lại là một con cá chép vừa béo múp míp vừa trông rất ngon miệng.
Các sinh vật nhỏ miệng ậm ừ mắng Thương Trì mấy câu, sau đó dần dần tản đi.
Kiều Hồng Hi thả Tiểu Hạc Tử xuống biển, miệng trách móc Thương Trì: “Chàng đi so đo với muội ấy làm gì? Muội ấy chỉ là một con cá chép, chàng lớn hơn muội ấy biết bao nhiêu tuổi, nhường muội ấy một chút không được hay sao?”
Thương Trì nói phét không chớp mắt: “Ta chỉ lớn hơn muội ấy ba tuổi mà thôi.”
“Ba tuổi?” Kiều Hồng Hi mắng Thương Trì mặt dày: “Lúc chàng nói những từ này, da mặt đã dày như tường thành, đầu lưỡi đã sắc bén như dao.”
Lớn hơn ba tuổi quả thật hơi khó tin, Thương Trì nói lại: “Ba, Ba mươi tuổi…”
Rõ ràng là lớn hơn Tiểu Hạc Tử gần ba trăm tuổi, lại còn mạnh miệng, Kiều Hồng Hi cười một cách tức giận: “Chàng năm nay hơn sáu trăm tuổi, tính cả hai trăm năm tuổi mụ, năm nay chàng đã… Tám trăm tám mươi tuổi.”
Thương Trì ở trong trứng hai trăm năm mới nở, trước đây hắn luôn kể lại chuyện hai trăm năm đó, nói bản thân lớn hơn Lôi Thần Phục Song hai trăm tuổi, là ca ca của Lôi Thần, hôm nay nhắc lại, Thương Trì lại bịt chặt lỗ tai không muốn nghe: “Lớn hơn ba trăm tuổi thì đã làm sao, ba trăm năm trước, lúc ta mới ba trăm tuổi chẳng phải Tiểu Hạc Tử cũng mắng ta đó sao.”
“Lúc chàng ba trăm tuổi, Tiểu Hạc Tử mới thành yêu, chỉ là một đứa nhóc năm, sáu tuổi. Lúc nhỏ muội ấy giúp chàng bán hải sản, lớn lên lại giúp chàng diễn tạp kỹ, chàng còn dám bắt nạt muội ấy.” Kiều Hồng Hi trả lời.
Thương Trì che tai lại không muốn nghe, Kiều Hồng Hi lấy một cái lược bạc ra rồi phe phẩy trước mặt hắn.
“Được rồi, đừng bày ra bộ mặt ủ rũ, ta giúp chàng chải lông.”
“Được!” Thương Trì nhìn thấy lược bạc, lập tức vui vẻ biến thành rồng, nằm trên mặt đất, để cho Kiều Hồng Hi chải lông: “Kiều Kiều, phải chải đến từng sợi lông.”
...
Phố Đông Quan ở Dương Châu mấy năm nay ngày càng náo nhiệt, phía tây có cửa hàng hương khói và cửa hàng thủ công, phía đông có cửa hàng son phấn Mỹ Nhân và cửa hàng cá hương Liễu Kinh.
Tiểu Hạc Tử và Thương Trì mà Tử Ngư Lang và Bùi Liễu Kinh đang nói đến, một người là chủ tiệm son phấn Mỹ Nhân Ngu Bán Bạch, một người là chủ tiệm cá hương Liễu Kinh Bùi Kiều.
Cửa hàng cá hương Liễu Kinh, đúng như tên gọi của nó, là nơi ăn cá, người ăn cá ở đây hẳn sẽ đều bị sốc.
Cá ở cửa hàng cá hương Liễu Kinh thật sự rất ngon, không ít người ngạc nhiên sau khi ăn. Tâm trạng sảng khoái, buồn bực tiêu tan, buổi tối còn có thể mơ được một giấc mộng đẹp, cho nên khai trương không quá trăm ngày mà đã làm ăn khấm khá.
Chủ tiệm cá hương Liễu Kinh Bùi Kiều có nuôi hai con Ngư Ưng hung dữ. Nàng gầy gò, ít nói và cũng chưa từng tiết lộ danh tính. Dân chúng phố Đông Quan không biết rõ tên tuổi hay giới tính của nàng, chỉ biết nàng họ Bùi, cũng không biết từ nơi nào đến.
Mỗi khi có người uyển chuyển hỏi về tuổi tác hay tên nàng, Bùi Kiều đều sẽ trả lời: “Cha ta đã bảo, không cần nói tên tuổi của một cô nương cho người khác, mọi người gọi ta một tiếng Bùi Liễu Kinh là được rồi.”
Có người tò mò hỏi: “Hai chữ Liễu Kinh có câu chuyện gì phía sau không?”