Mười ngày nữa lại trôi qua, lệnh cấm túc vẫn chưa được gỡ bỏ.

Chu Thiên Lăng lại có ý đưa Y Vân vào Phượng Nghi cung nhưng nàng lại chối từ.
Biết là hắn nói được làm được nhưng tùy ý đi vào thăm e rằng lại không hay với Hoàng đế.
Hai người bước ra từ thư phòng đã thấy bóng dáng Từ công công nối bước theo phía sau Lâm Doãn cô cô.
Thái giám thân cận của hoàng thượng lại đến phủ, có chuyện gì ư?
Từ Doanh được dẫn vào đại sảnh, vừa nhìn thấy Trấn Định vương cùng vương phi thì vội hành lễ, gấp gáp thưa chuyện:
-H-hoàng hậu...
Nghe đến hai từ này biết chắc là đang nói về Hạ Bạch Yến, Y Vân liền cắt ngang lời:
-Cô cô của ta được gỡ lệnh cấm túc rồi sao?
Thái giám tổng quản không biết nói thế nào, ậm ừ một hồi mới dám tiếp tục:
-Hoàng thượng mời vương gia và vương phi vào cung một chuyến.
Trấn Định vương đột nhiên có linh cảm không lành, ánh mắt phức tạp nhìn Y Vân nhưng không nỡ nói gì.
Cả trên đoạn đường đi, tâm tình nàng rất tốt.

Dường như còn háo hức để gặp cô cô sau khi được gỡ lệnh cấm túc.
Bước xuống xe ngựa, đi vào cửa cung, vẫn là có thị vệ canh giữ, mọi thứ vẫn y như thế chẳng có gì khác.

Nét cười vẫn theo nàng cất bước đến Phượng Nghi cung.
Càng đi lại càng có cảm giác không gian bị trùng xuống, nặng nề ngập tràn.

Còn có cả tiếng khóc?
Đột nhiên, trong đầu Y Vân bắt đầu có những luồn suy nghĩ trái ngược với khi nãy.

Nàng từ háo hức, hân hoan chuyển sang nghi ngờ, bất giác tim lại đập nhanh hơn lúc nãy.
Nhưng, ngay tức khắc ý nghĩ đó đã được Thuần An công chúa bỏ ra khỏi đầu.
Y Vân, ngươi không được nghĩ lung tung.
Không có chuyện gì đâu!
Không có chuyện gì đâu!
Chắc chắn không có chuyện gì đâu!
Vừa đi, nàng vừa tự lẩm nhẩm xem như một cách để trấn tỉnh bản thân, nụ cười đã tắt hẳn.

Cung Phượng Nghi lại càng thê lương, Y Vân đứng bất động ở một chỗ không dám bước qua ngạch cửa.
Tiếng khóc...tiếng khóc...phát ra từ bên trong.
Còn lụa trắng này là thế nào?
Y Vân bối rối nhìn sang Chu Thiên Lăng như để tìm chỗ dựa.

Hắn vòng tay qua đặt lên cánh tay nàng rồi vỗ nhẹ vài cái:
-Có ta ở đây...vào trong đi.

Câu trả lời đã quá mức rõ ràng nhưng Y Vân vẫn mong muốn những điều đang hiện hữu không phải sự thật.

Nàng tựa hồ như đang bắt bản thân tin vào tia hy vọng yếu ớt đến mức le lói.
Khánh phi cùng các phi tần nước mắt ngắn nước mắt dài, lấm lem cả mặt.

Ngoài tần phi ra còn có cả Hoàng đế.

Y Vân nuốt một ngụm nước bọt, từng bước nặng nề đi về gian phòng ngủ.
Vẫn là chiếc giường quen thuộc, cô cô của nàng vận phượng bào của hoàng hậu, trang điểm đẹp đẽ, hai mắt nhắm nghiền hệt như đang ngủ.
-C-cô...cô cô...
Giọng nàng run rẩy, đôi mắt ửng đỏ, long lanh một tầng nước tựa hồ có thể lăn xuống má bất cứ lúc nào.
Y Vân cười lên một tiếng rồi liên tục lắc đầu, tự lừa bản thân:
-Không thể nào.

Không thể nào.

Các người gạt ta, là các người gạt ta đúng không? Cô cô không thể...chắc chắn là mọi người lừa ta.

Ngay lúc này, hai cung nữ dùng chiếc khăn lụa phủ lên mặt của Hạ Bạch Yến.

Y Vân đứng đó như thể không tin vào những gì bản thân tận mắt nhìn thấy.
Cô cô của nàng sao lại thành thế này, mười ngày trước chẳng phải vẫn còn trò chuyện cùng nàng ư?
-Thiên Lăng, cô cô của ta vẫn còn sống đúng không? Thúc mau nói đi...hic...hic...cô cô của ta không có chết mà đúng không? Cô cô của ta...hức...hức...
-Là các người cùng nhau gạt ta đúng không? Hức...hức...hức.
Y Vân quay người lại, níu lấy tay áo của Chu Thiên Lăng, kích động hỏi.

Nước mắt kìm nén từ lúc nãy đến giờ liền thi nhau tuông xuống.

Trấn Định vương không biết an ủi nàng thế nào, chỉ có thể vòng tay qua ôm lấy người Y Vân vào lòng mình.
Nàng nấc lên từng tiếng, gục đầu vào ngực Chu Thiên Lăng, nước mắt càng lúc thi nhau rơi càng nhiều, ướt đẫm cả một mảng áo trước ngực hắn.
-Ta không tin cô cô lại mất, không có chuyện đó được...hức...hức...hức.....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play