Trong thời gian này có vẻ Y Vân đang dần hồi phục ký ức.
Thi thoảng nhớ ra được chuyện gì nàng đều sẽ đem mà kể hết cho Chu Thiên Lăng, chẳng một chút giấu diếm.
Hắn cũng không ép nàng phải nhớ lại, tất cả đều thuận theo ông trời.
Có lúc Trấn Định vương từng nghĩ nếu Y Vân mãi như thế này thì chắc có lẽ hắn sẽ nguyện ý mà chăm sóc nàng cả đời.
"Không trầm luân trong tình yêu" từng là ý nghĩ của Trấn Định vương.
Nhưng, ngay lúc này Chu Thiên Lăng hoàn toàn bị cái nguyên tắc của bản thân hạ gục.
Bây giờ Trấn Định vương mới nhận ra từ khi Y Vân gả đến Đại Chu, hắn đã xuất hiện rất nhiều cái lần đầu tiên.
Lần đầu có một nữ tử không biết phép tắc ngang nhiên dám chửi hắn.
Lần đầu xuất hiện cảm giác đồng cảm, yêu thương và muốn bảo vệ.
Lần đầu dỗ dành lấy một nữ nhân.
Lần đầu biết thế nào là có người ở phủ đợi mình trở về.
Và đặc biệt, lần đầu Trấn Định vương biết yêu một người.
Hắn thừa nhận bản thân yêu nàng, yêu nàng hơn cả quyền lực mà hắn luôn theo đuổi.
Y Vân vốn không thích tiếng sấm chớp nên mỗi khi trời mưa, nàng đều sẽ sang đông viện ngủ cùng hắn và hôm nay cũng thế.
-Công chúa nhỏ, nàng có yêu ta không?
-Đương nhiên là có.
-Có nhiều không?
Đôi mắt như thể phát sáng vì câu nói của Y Vân, bất giác ôm chặt nàng hơn, giọng nói ôn nhu đến khó tin.
-Nhiều, nhiều như ta yêu thương phụ hoàng, mẫu hậu, đại ca, nhị ca, tam ca...
-Không phải là yêu thương theo cách đó.
Chu Thiên Lăng thở dài bất lực, nét mặt hiện lên tia thất vọng.
Y Vân ngước mặt lên nhìn hắn, đôi mắt đầy ngơ ngác:
-Là thế nào?
-Trong lòng của nàng, ta có đặc biệt không?
Y Vân suy nghĩ một hồi càng làm Chu Thiên Lăng mong đợi câu trả lời nhưng...
-Ai cũng đặc biệt mà.
-Không phải như vậy...thôi ngủ đi.
Hắn khép hờ hai mắt, lại một lần nữa thở dài.
Chu Thiên Lăng không nói đến chuyện này nữa bởi hắn biết bây giờ có nói thế nào công chúa ngốc này đều sẽ không hiểu.
Sáng ngày hôm sau,
Lúc Chu Thiên Lăng chuẩn bị vào cung, theo thường ngày Y Vân đều ở lại phủ đợi hắn nhưng hôm nay nàng lại nổi hứng muốn vào chơi cùng cô cô.
Mỗi lần đến Y Vân đến chơi, Chu Thiên Lăng đều báo trước cho Hạ Bạch Yến nhưng giờ nàng đột nhiên muốn đi, hắn cũng đâu thể không đồng ý nên phải đưa Y Vân cùng vào hoàng cung.
Các phi tần lúc này đều đến Phượng Nghi cung thỉnh an Hạ hoàng hậu nên Y Vân phải ở phía trong noãn các ăn bánh uống trà.
Nàng nghe loáng thoáng tiếng nói lanh lảnh của một người nhưng cũng chẳng để tâm cho lắm bèn tiếp tục thưởng thức món bánh đậu xanh.
-Hoàng hậu nương nương không con không cái nên không cần lao lực, dung nhan cũng vì thế mà được bảo dưỡng kỹ càng.
Chả bu cho thần thiếp...
Tiếng nói đó chính là của Mẫn phi.
Nàng ta mặc y phục bằng gấm thượng hạng sáng màu, thêu hoa.
Tôn Tuệ Mẫn vừa nâng ly trà vừa cất giọng.
Lời nói của nàng ta đúng là phạm thượng nhưng hiện tại hoàng hậu thình lình thất sủng, người được ân sủng bậc nhất cũng chỉ có Mẫn phi nên chẳng ai dám nói gì.
-Bổn cung đúng là không có con cái thân sinh nhưng phi tần là phi tần, hoàng hậu vẫn là hoàng hậu.
Hạ Bạch Yến thần sắc vẫn bình thản, ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng lại đầy ý nhắc nhở về tôn ti.
Vừa rồi Mẫn phi hạ sinh là nam thai nên hiện tại dưới gối của nàng ta đã có hai hoàng tử nên càng được sủng ái.
Chính vì điều này mà khiến Tôn Tuệ Mẫn càng thêm đắc ý, ngạo mạn.
Không kiêng kỵ cũng như không còn để ai ở hậu cung vào mắt.
Ngay cả đến Hạ hoàng hậu, nàng ta xem chừng đã không còn thập phần kính cẩn, hạ mình nịnh nọt như trước..