Buổi tiệc có lẽ vẫn còn lâu mới kết thúc, Y Vân không quen với không khí ngột ngạt trong Tây Hòa điện, nàng khẽ huých nhẹ vào tay hắn:
-Ta ra ngoài?
Y Vân đợi thêm một lát, thấy Chu Thiên Lăng im lặng không nói gì.

Nàng mặc kệ hắn, trực tiếp đứng lên lẳng lặng đi ra bên ngoài.

Trước khi rời khỏi, nàng cố tình ngoắc tay gọi Uyển Anh.
Hai nàng tản bộ trò chuyện hóng gió vô cùng vui vẻ.

Bỗng nhiên, Uyển Anh lại hỏi nàng về chuyện uống say.
-Tỷ tỷ, hôm đó...bát ca và tỷ...
-Đừng nhắc nữa.
Uyển Anh còn chưa nói gì liền bị Y Vân xua tay, giọng nàng thập phần không hài lòng.
-Không nhắc, không nhắc nữa.
Đi thêm một đoạn, Uyển Anh lại nhớ về lần đẩu gặp nàng, không khỏi tò mò bèn cất giọng:
-Muội hỏi tỷ cái này được không?
-Hửm?
-Ngoài bắn cung ra tỷ còn biết gì nữa không?

Nghe câu hỏi của Uyển Anh, Y Vân làm ra vẻ bí mật, nàng nhin cửu công chúa một lúc mới gật đầu:
-Đương nhiên là có rồi, cưỡi ngựa bắn cung tỷ đều biết.

À còn có một chút võ công nữa.
Uyển Anh vô cùng phấn khích, hai mắt nàng long lanh tròn xoe, nắm lấy cánh tay của Y Vân:
-Tỷ dạy muội cưỡi ngựa có được không?
-Muội muốn học?
Y Vân lại bị Uyển Anh làm cho ngạc nhiên thêm một lần nữa.
-Đúng vậy, những lần đi săn mùa thu trước kia vì không biết cưỡi ngựa nên đều là ngồi nhìn bọn họ săn bắn.
-Kêu bát ca của muội dạy cho muội?
Nàng không nóng không lạnh hỏi Uyển Anh một câu, trong lời nói dường như có ba phần trêu chọc.
-Thôi đi, muội đề cập đến chuyện muốn học cưỡi ngựa, huynh ấy đều nói là...
Uyển Anh ủ rũ lên tiếng, nàng nhìn sang Y Vân sau đó giả giọng của Chu Thiên Lăng tiếp lời:
-Nữ tử học những thứ đó để làm gì, không có giúp ích.

Cho nên tỷ phải dạy muội cưỡi ngựa.
-Đương nhiên rồi, khi nào rảnh tỷ nhất định sẽ dạy muội.
Hai nàng dừng chân ở mái đình gần Tây Hòa điện, nơi này bố trí cũng rất đẹp, vừa có thể hóng gió vừa có thể ngắm hoa thơm, cây cảnh.

Uyển Anh không nghĩ nàng lại đồng ý dễ dàng như vậy, liền sinh ra thắc mắc:
-Tỷ không thấy muội kỳ lạ?
-Tại sao?
-Muội không giống với nữ nhân.
Y Vân vì câu nói của nàng làm cho phì cười, không ngờ lại gặp người có tính cách giống mình thế này.
-Tỷ cũng không giống.

Những nữ nhân kia học thêu thùa, thi thư nhưng tỷ khác, từ nhỏ tỷ đã được dạy cho xạ tiễn, cưỡi ngựa.
Uyển Anh càng nghe nàng kể lại càng sinh ra ái mộ:
-Nữ tử thành thạo cưỡi ngựa, bắn cung vốn đã rất rất ít.

Vậy mà tỷ lại biết cả hai, giỏi quá đi.
-Nam nhân là người, nữ nhân cũng là người, cái gì nam nhân học được thì nữ nhân cũng phải học được.

Lời này của nàng nếu Chu Thiên Lăng nghe thấy không biết là sẽ thế nào đây?
Uyển Anh nghe thấy vậy thì liên tục gật đầu, thập phần tán thành.
Một lúc sau, cả hai quyết định quay về Tây Hòa điện, trên đường đi lại gặp phải Tôn Tuệ Mẫn, nàng ta đang tiến về phía Y Vân.
-Trấn Định vương phi, Uyển Anh công chúa.
Mẫn phi hòa nhã, cười làm lành nhìn hai nàng.

Y Vân vẫn chưa biết nàng ta là ai nên có đôi chút bối rối.

Uyển Anh thấy thế bèn cất tiếng trước:
-Mẫn phi vạn phúc.
Hai từ "Mẫn phi" vang lên, Y Vân liền lập tức nhớ ra chính là người mà cô cô nói.

Qua lời của cô cô, nàng ta là người xu nịnh, chắc chắn chẳng có tốt lành gì, không nên dây vào thì hay hơn.
-Vương phi đúng là tài năng xuất chúng hơn người.

Bài tấu cùng giọng hát của vương phi khi nãy thật khiến người ta nhớ mãi không quên.
-Mẫn phi quá lời rồi.
Nàng lãnh đạm nói ra một câu, hoàn toàn không muốn nhiều lời thêm.

Uyển Anh thấy vậy chỉ khẽ cười, không nóng không lạnh cất tiếng:
-Mẫn phi đi thong thả, chúng tôi phải đi vào điện chính rồi.
-Được, vương phi nếu có thời gian có thể đến cung của bổn cung dùng trà.

-Đa tạ.
Nói rồi, nàng không do dự kéo tay Uyển Anh đi nhanh về phía trước.

Bỏ Tôn Tuệ Mẫn một đoạn, Y Vân mới lên tiếng:
-Cô cô tỷ nói nàng ta nịnh cao đạp thấp, hôm nay tỷ mới được tận mắt trông thấy.
-Nàng ta không có gia thế, đương nhiên phải nương nhờ vào kẻ mạnh rồi.

Tỷ tỷ đừng để tâm làm gì.
Uyển Anh vỗ nhẹ lên vai nàng, nói vài câu vô thưởng vô phạt.

Y Vân gật đầu qua loa, nàng vốn cũng không hề lưu tâm đến nàng Mẫn phi kia.
Trên đường trở về cung thất, tỳ nữ đi bên cạnh không hiểu bèn thấp giọng hỏi Mẫn phi:
-Nương nương, người và vị vương phi kia đâu có liên quan gì hà tất phải nói chuyện.
Tôn Tuệ Mẫn vừa bước đi, vừa cười khẽ:
-Đương nhiên là có liên quan, nàng ta là công chúa Đông Hạ, cháu gái của đương kim hoàng hậu, thê tử của Trấn Định vương.
Mẫn phi dừng lại một lát, xoa xoa vỗ về chiếc bụng đã hơi nhô lên.
-Gia thế hiển hách như vậy, làm thân với nàng ta sau này hài tử của bổn cung cũng sẽ có chỗ dựa..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play