Ca vũ kết thúc, Khánh Uyên quận chúa liền rời khỏi chỗ ngồi, tiến ra phía trước nhẹ nhàng cúi người, cất lên thanh âm trong trẻo tựa tiếng suối:
-Hoàng thượng, yến tiệc mỗi năm đều có ca múa xem đi xem lại nhiều lần, thật sự không có gì thú vị cho lắm.
Thần nữ vừa học được một bài vũ đạo mới, hy vọng có thể góp vui.
Hoàng đế vốn thích náo, nhiệt nhất thời cao hứng liền nâng chén rượu lên nói:
-Được, cứ theo ý của Khánh Uyên quận chúa.
-Đa tạ hoàng thượng.
Dứt lời, nàng ta lại đưa mắt liếc nhìn sang Y Vân một lần nữa, cánh môi khẽ nhếch lên.
-Trấn Định vương phi là người Đông Hạ, thần nữ đây nghe nói nữ tử Đông Hạ đều tài sắc vẹn toàn...Không biết vương phi có thể cho mọi người mở mang tầm mắt được hay không? Cùng thần nữ biểu diễn một tiết mục.
Đương nhiên Khánh Uyên quận chúa đã tìm hiểu rất kỹ lưỡng, nàng ta dò hỏi từ chỗ Hồ thừa tướng mà biết được Thuần An công chúa của Đông Hạ không tinh thông vũ đạo nên nàng ta lấy làm đắc ý lắm.
Ôi trời, khi không đang yên đang lành họa lại ập xuống.
Câu nói của Khánh Uyên làm nàng muốn nghẹn thức ăn.
Y Vân không biết múa thì phải làm sao đây?
Cả người nàng bất động, miếng bánh phù dung đương cắn dở còn để giữa không trung.
Có biết bao nhiêu ánh mắt của chư vị tần phi đang nhìn nàng, muốn chạy về vương phủ quá đi!!!
Chu Thiên Lăng lúc này mới quay mặt về phía nàng, khẽ cất lên chất giọng lạnh lùng vốn có:
-Từ chối đi.
Hắn biết Khánh Uyên quận chúa là đệ nhất mỹ nữ kinh thành, đứng thứ hai không ai dám đứng nhất, tài sắc vẹn toàn.
Y Vân múa cùng nàng ta một bài khác nào lấy trứng chọi đá.
Nếu không múa khó tránh khỏi việc bị người khác chê cười nói tân vương phi của hắn tầm thường bất tài.
Nếu múa không tốt tất nhiên khiến người khác nhạo báng, làm hoàng thất Đông Hạ mất thể diện.
Đường nào cũng phải chết, chi bằng ngay từ đầu đừng cố sức.
-Nếu Trấn Định vương phi không biết múa cũng chẳng sao, không cần phải miễn cưỡng.
Là thần nữ to gan đã kéo vương phi vào.
Lời nói của nàng ta rõ ràng là kích tướng.
Cộng thêm thái độ khinh thường của Chu Thiên Lăng càng làm Y Vân muốn phát hỏa.
Hắn muốn nàng từ chối vậy nàng phải càng đồng ý.
Nội tâm đấu tranh dữ dội, cuối cùng vẫn rất hùng hổ:
-Được, hy vọng không làm mọi người chê cười.
Dứt lời, Y Vân bèn đứng lên rời khỏi ghế ngồi, chần chứng không dám bước ra.
Xung quanh lại có tiếng xì xầm bàn tán
-Vị vương phi đó có biết múa thật không vậy?
-Biết thì thế nào? Không biết thì thế nào? Biểu diễn cùng Khánh Uyên quận chúa, vương phi ấy sao có thể bì lại.
...
Nhìn thần sắc có đôi chút lúng túng của Y Vân rồi lại xem vẻ đắc ý của Khánh Uyên, Hạ hoàng hậu ngồi ở phía trên thầm nghĩ:
-Con bé này có biết vũ đạo đâu, lại còn tùy tiện đồng ý.
Bà nâng ly rượu lên, ôn nhiên nhìn hai nàng rồi nói:
-Nếu cả hai cùng múa thì không thú vị lắm.
Chi bằng một người múa, một người đàn hát gì đó đi.
Quả nhiên, vẫn chỉ có cô cô mới cứu được nàng.
Hoàng thượng tán thành với chủ ý của Hạ Bạch Yến, gật đầu nói:
-Diệp Bích, ngươi mau đi lấy tỳ bà của hoàng hậu đến đây.
Đàn được đưa đến, Y Vân khẽ ngước nhìn Hạ hoàng hậu, bà chỉ mỉm cười, nhẹ gật đầu trấn an.
Cái gật đầu của hoàng hậu làm Y Vân an tâm hơn, cuối cùng ngồi xuống ghế kiểm tra âm thanh.
Tay nàng chạm vào dây đàn, trầm tư suy nghĩ một lát.
Cầm nghệ nàng vốn không giỏi, những gì nàng biết đều là cô cô dạy cho.
Tâm tình hôm nay cũng không tốt vốn định biểu diễn sơ sài nhưng nhìn nàng ta đắc ý, ngẫm nghĩ lại cũng nên trổ tài một chút tiện thể cho cô cô xem nàng đã học được những gì.
Xung quanh một số vị tần phi, đại thần không khỏi xì xầm bàn tán.
Sao vương phi không tấu đàn mà cứ ngồi im lặng?
-Bây giờ vương phi đổi ý vẫn còn kịp đó.
Khánh Uyên quận chúa thì thầm vào tai nàng những lời khiêu khích, chỉ đủ một mình Y Vân nghe thấy.
Y Vân không đáp lời, liền thu lại nội tâm.
Nhạc bắt đầu, múa cũng bắt đầu.
Các ngón tay mảnh khảnh của nàng bắt đầu gãy đàn, từng âm thanh thanh thoát cứ thế vang lên, nhịp điệu nhanh chậm đan xen nhịp nhàng.
Cả người nàng ta nhẹ nhàng, mềm mại.
Theo từng động tác xoay tròn, hồng y tựa như hoa lựu nở rộ sáng rực rỡ, ống tay áo rộng bay lượn trông vô cùng uyển chuyển.
Y Vân vẫn trầm tĩnh chú tâm ngồi đàn, một thân lam sắc dịu dàng tựa lưu ly.
Một người kiều diễm, hoa lệ, một người tao nhã, thoát tục.
Mỗi người một vẻ nhưng chính cái khí chất hoàng tộc khiến Y Vân có phần nhỉnh hơn nàng ta.
Không gian ngoài tiếng tỳ bà của Y Vân thì chẳng còn thanh âm gì.
Mọi người ai nấy cũng đều chú tâm vào phần biểu diễn của nàng và Khánh Uyên quận chúa.
Rồi bỗng nhiên, Y Vân lại nổi hứng muốn hát một đoạn, thanh âm nhẹ nhàng mà trong trẽo, thanh tao của nàng làm người nghe dễ dàng bị xao động, cuốn hút.
Họa lại khuôn mặt người, lưu giữ nơi trái tim.
Không ai có thể lấy đi bức tranh buổi đầu gặp gỡ.
Dù cho năm tháng xóa nhòa đi vẻ đẹp của ta.
Thì người vẫn như xưa, là chàng thiếu niên đa tình.
(Trích từ Họa tình-Diêu Bối Na.)
Sau khi tiếng đàn dứt, xung quanh im lặng như tờ, ánh mắt của mọi người đều hướng về nàng hoàn toàn quên mất đi Khánh Uyên quận chúa.
Nàng trở thành tâm điểm, nàng ta bị lưu mờ khiến Khánh Uyên tức tối vô cùng nhưng đứng trước ngự tiền nàng ta không dám thất thố, chỉ dám cắn môi, ánh mắt hiện lên tia căm ghét nhìn Y Vân.
Hạ hoàng hậu nghe khúc hát của Y Vân thì ưu nhã mà thưởng thức.
Làm bà nhớ lại năm đó dạy thế nào, nàng cũng không chịu hé miệng hát một lời, nhiều năm qua như vậy mà cháu gái vẫn còn nhớ lời hát.
Nhưng mà có điều, bài hát này nghe lại cũng khó tránh khỏi chạnh lòng, nhớ hình bóng người cũ.
Biểu diễn kết thúc, hoàng thượng liền vỗ tay tán thưởng:
-Hay, hay lắm.
Không hổ là nữ tử Đông Hạ.
-Đa tạ hoàng thượng đã khen.
Y Vân cầm tỳ bà đứng lên khỏi ghế, nhẹ nhàng cúi đầu lời nói chứa vài phần khách khí.
Khánh Uyên quận chúa vội thu lại vẻ mặt khi nãy, nụ cười ngay tức khắc liền nở rộ trên gương mặt xinh đẹp:
-Quả nhiên như lời đồn, nữ tử Đông Hạ tài sắc vẹn toàn.
Hôm nay thần nữ đã được vương phi cho mở mang tầm mắt.
Nàng khẽ nhếch môi nhìn nàng ta, ánh mắt hiện lên vài tia phức tạp.
Y Vân đưa tỳ bà cho Diệp Bích cô cô rồi quay lại chỗ ngồi.
Chu Thiên Lăng tuy có bất ngờ vẫn thản nhiên, gương mặt không chút biến sắc.
Hắn hơi liếc mắt nhìn nàng rồi thầm đánh giá..