19.

Phim mới của Tiêu Diệc Bắc lên sóng.

Các suất chiếu ban ngày đều kín chỗ, ngay cả chỗ ngồi trong góc cũng không giành được.

Vừa hay anh xuất hành ban đêm rất khó bị phát hiện, thế là bọn tôi quyết định chọn suất chiếu đêm.

Rạp phim chỉ có lác đác vài đôi tình nhân.

Ba hàng phía trước, không có một ai.

Tiêu Diệc Bắc đội một chiếc mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, khuôn mặt đầy vẻ buồn ngủ.

Tôi huých anh ấy.

“Đừng ngủ.”

Tiêu Diệc Bắc ngáp một cái, nói với giọng rất thiếu đòn:

“Anh không thích xem phim của mình lắm, nói dễ hiểu là, dù sao khuôn mặt đẹp trai ngắm mãi cũng chán.”

Tôi đang nhai bỏng ngô sột soạt, sao đột nhiên lại cảm thấy tội lỗi thế này

Phim bắt đầu chiếu.

Đây là một bộ phim tình cảm lãng mạn và Tiêu Diệc Bắc đóng vai nam phụ thâm tình, yêu được mà không có được.

Vâng, đây chắc chắn là một bộ phim cẩu huyết dưới lớp vỏ bọc thanh xuân vườn trường.

Cẩu huyết cũng không ngại, ngại là nam phụ đẹp trai hơn nam chính.

Tôi khẽ thì thầm, vừa mở miệng đã là người đu idol lâu năm.

“Em không có ý giẫm đạp gì đâu, nhưng sao lại cảm thấy nam chính này có chút giống mang tiền vào đoàn phim nhỉ?”

Giọng điệu Tiêu Diệc Bắc khẳng định.

“Không cần nghi ngờ, em đoán đúng.”

Tôi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Chuyện này anh Tiêu cũng nhịn được sao? Là ông lớn nào đây!”

Tiêu Diệc Bắc lườm tôi.

“Anh ta là con ruột trên sổ hộ khẩu của nhà đầu tư.”

OK, tôi im miệng.

20.

Một lúc sau, tôi cuối cùng xin lỗi vì lúc đầu đã bốc đồng coi thường bộ phim cẩu huyết này.

Tôi rút từng tờ khăn giấy, cổ họng và mắt tôi đau rát vì khóc.

Tiếng khóc thút thít liên tục vang lên trọng rạp phim.

Lúc này Tiêu Diệc Bắc lộ ra vẻ bình tĩnh như người ngoài.

Tôi vừa khóc vừa đấm tay anh.

“Sao anh không hôn cô ấy! Cô ấy đồng ý rồi kìa!”

Tiêu Diệc Bắc mơ màng.

“Anh mắc bệnh nan y, đồng ý với cô ấy chẳng phải sẽ làm lỡ cô ấy sao?”

Tôi tiếp tục khóc.

“Em mặc kệ huhu, em ghét nhất là loại kịch bản rõ ràng hai người thích nhau mà không đến được với nhau, hại nữ chính cuối cùng lại yêu người khác.”

“Nam phụ của em đáng thương quá."

Tiêu Diệc Bắc thấy tôi khóc như vậy thì ngẩn ra.

Đồng thời, tôi cũng có chút tự hào vì rất tự tin vào khả năng diễn xuất của mình.

Anh vòng tay ôm lấy tôi và nhẹ nhàng nói:

“Nam phụ ở đây, đừng khóc, đừng khóc nữa.”

Tôi ngước lên nhìn anh, anh cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt chạm nhau…

Tôi giơ tay lên và đập cho anh ta một phát.

“Khóc cho nam phụ mà, liên quan gì đến anh, đừng xoa nữa.”

21.

Bước ra khỏi rạp, có một cô bé xách giỏ bán hoa bên đường.

Khi nhìn thấy chúng tôi, cô ấy phấn khích bước tới như một con chồn nhìn thấy một con gà.

“Anh, anh, mua hoa cho chị đi.”

Tôi thấy đêm khuya rồi cô bé còn bán hoa bên đường rất đáng thương bèn cúi người xuống hỏi:

“Hoa này em bán như thế nào?”

“50 một bông ~”

Tôi đứng thẳng ngay.

Nhất thời không thấy cô bé đáng thương nữa.

Cái này còn kiếm được nhiều hơn cả tôi, tôi vẫn thật đáng thương.

Cô bé thấy tôi thay đổi sắc mặt đi tới kéo vạt áo Tiêu Diệc Bắc.

“Anh ơi, mua hoa cho chị đi.”

Tôi ở bên cạnh hết sức ra hiệu bằng ánh mắt, đừng mua! Nếu không em sẽ cười nhạo anh suốt một tháng vì tiêu tiền như rác đấy.”

Không ngờ, Tiêu Dịch Bắc đột nhiên giơ ngón tay xếp hình hoa lan lên*, cổ tay mềm mại cong cong.

“Đáng ghét ~ Ai nói bọn tui là một cặp chứ ~”

Này! Cái giọng nghèn nghẹt này đâu ra thế!

Cô bé giật mình lùi lại hai bước, đưa mắt nhìn tôi và anh.

Tiêu Diệc Bắc khoác khuỷu tay tôi, tựa đầu vào vai tôi.

Nở nụ cười duyên dáng.

“Là chị em đóa ~”

Nét mặt cô bé méo xệch nhìn chúng tôi, bỏ chạy như bay.

Cô bé vừa đi, Tiêu Diệc Bắc lập tức trở lại bình thường, bình tĩnh nói với tôi:

“Giải quyết xong.”

Tôi:…

Đơ người, giới giải trí có anh đúng là bất hạnh ba đời!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play