22.
Mùa đông, Tiêu Diệc Bắc đi theo đoàn phim đến Tam Á quay, muốn mang tôi đi cùng.
Lấy danh nghĩa em gái của anh.
Tôi hy vọng người đại diện của anh ấy không có thói quen kiểm tra sổ hộ khẩu, nếu không, tôi thực sự không thể giải thích được gia đình một con đã biến thành hai con như thế nào.
Tiêu Diệc Bắc đặt phòng cho tôi ở cạnh phòng anh ấy bằng tiền túi của mình.
Có khi nửa đêm anh mới quay xong, tôi xách một túi đồ ăn khuya đi tìm anh.
Có hôm tôi ở trong phòng Tiêu Diệc Bắc chờ mãi,cuối cùng không chờ được anh.
Tôi bất cẩn ngủ quên trong phòng anh.
Khi tỉnh dậy, tôi chỉ nghe thấy tiếng cãi vã dữ dội phát ra từ phòng khách.
Tôi bước ra cửa thì thấy Tiểu Diệc Bắc đang đứng đối diện với quản lý của mình, mặt đỏ bừng vì cãi nhau.
Quản lý của anh là một người đàn ông trung niên đeo kính, trông rất lịch sự, khôn khéo.
Nhưng bây giờ, anh ta đang quay lưng về phía tôi chiến đấu, tôi chỉ có thể nhìn thấy anh ta tức giận chỉ tay vào Tiêu Dịch Bắc và chửi như tát nước.
“Cậu nghĩ mình là ai hả? Không có tôi, không biết cậu bây giờ còn đang nhặt rác ở xó nào!”
Tiêu Diệc Bắc hừ lạnh một tiếng.
“Người nên nói lời này là tôi chứ?”
Ánh mắt anh lạnh lùng, giọng nói lạnh như băng.
“Nếu như không có tôi, anh có đủ tư cách để bước chân vào giới này đâu."
Người quản lý thở hổn hến, đang lúc anh ta chuẩn bị nói.
Tôi đột nhiên lên tiếng.
“Đủ rồi đấy!”
Tiêu Diệc Bắc sững sờ, sự sắc bén trong ánh mắt nhanh chóng biến mất.
Tôi bước đến trước mặt anh, chắn ngang anh với quản lý.
“Anh ấy là nghệ sĩ dưới trướng anh, đúng, nhưng anh không có tư cách nói anh ấy như vậy.”
“Anh ấy vừa kính nghiệp lại cần cù chăm chỉ, bất luận việc gì cũng dồn hết tâm sức, cho dù có bị ốm cũng không bỏ ngang.”
“Cùng một kịch bản, cũng chỉ có Tiêu Diệc Bắc là người duy nhất có thể đọc thuộc lòng tất cả lời thoại của đối phương.”
“Anh dựa vào đâu mà mắng anh ấy chứ!”
Tiêu Diệc Bắc dường như muốn nói, vừa định lên tiếng đã bị tôi quay đầu trừng mắt một cái.
“Anh đừng nói nữa.”
Cái tên này, sao không nói với tôi là anh và quản lý không hợp nhau chứ?
Còn ầm ĩ thế này, nếu như không phải tôi bắt gặp được, anh ấy còn định lừa tôi bao lâu?
“Không…” Anh vòng tay qua vai tôi, “Bọn anh đang tập thoại.”
Tôi cảm thấy lửa giận bốc cháy hừng hực của mình bỗng chốc bị dập tắt.
Tôi ngỡ ngàng: “Hả?”
Ngay lúc này tôi mới cúi đầu nhìn kịch bản trên tay quản lý.
Chỉ bởi vì vừa nãy anh ta quay lưng về phía cửa phòng nên tôi không thấy.
Lúc này, quản lý cũng rất lúng túng, đỏ bừng mặt nói:
“Em gái cậu rất bảo vệ cậu.”
Tôi cảm thấy mặt mình đỏ bừng, vội vàng cúi đầu.
“Xin lỗi, xin lỗi, em tưởng… em thực sự xin lỗi!”
Quản lý khoát khoát tay, “Anh hiểu, anh hiểu, đoạn này vốn cũng không rõ nghĩa…thế hai người cứ nói chuyện đi, anh về trước đây.”
Nói xong, anh ấy đã biến mất nhanh như một cơn gió.
Nhìn dáng vẻ vội vàng của anh, tôi khóc không ra nước mắt, đánh Tiêu Diệc Bắc.
“Sao anh không nhắc em?”
Tiêu Diệc Bắc nhìn vẻ mặt túng quẫn của tôi, không nhịn được cười thành tiếng.
“Em hùng hổ lao ra, anh có cơ hội mở miệng à?”
Anh dừng lại, nói tiếp:
“Nhưng không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn, không ngờ em lại quan tâm đến anh như vậy.”
Tôi bị anh nói thế nên hơi cáu, mạnh miệng:
“Đại Vương của anh lúc nào chả quan tâm anh!”
Tôi Diệc Bắc cười “xùy”.
“Tiểu Đệ vô cùng cảm kích.”
22.
Tiêu Diệc Bắc ngồi xếp bằng đọc thư fan gửi.
Tôi đang chọn đồ ăn vặt bên cạnh.
“Gì thế?”
Một giọng nói vang lên từ phía sau, tôi đang định mở hộp sữa nguyên chất ra.
Tôi quay đầu lại, “Sữa bò, anh cũng muốn à?”
Tiêu Diệc Bắc ngậm một cây kẹo mút, nói chuyện không rõ ràng.
“Quái lạ, anh nhớ lần trước đi siêu thị không mua cái này.”
Tôi ở bên cạnh nói: “Có lẽ là quà người ta tặng.”
Nhưng Tiêu Diệc Bắc vẫn nhìn sữa bò trong tay tôi.
“Em xem chỗ đóng gói chưa.”
Tôi lật qua lật lại xem một lượt.
“Ổn mà, ngày sản xuất cũng mới.”
Tiêu Diệc Bắc quay đầu đọc thư, lát sau lại quay lại.
Anh cầm kẹo mút, nhíu mày nói.
“Anh vẫn cảm thấy không an toàn, em đừng uống.”
Nhưng tôi đã chọc ống hút vào hộp sữa, hút một hớp.
Tôi mờ mịt nghiêng đầu, đang định hỏi tại sao.
Giây tiếp theo, tôi thấy sữa hiện lên màu đỏ nhạt xuyên qua ống hút màu trắng.
“Ọe…”
Màu đỏ phun khắp sàn.
Tiêu Diệc Bắc vội vàng chạy tới, sắc mặt tái nhợt.
“Sao rồi? Súc miệng đi rồi anh đưa em đến bệnh viện!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT