16.

Ngày thứ nhất Tiêu Diệc Bắc đi, nhớ anh.

Ngày thứ 2 Tiêu Diệc Bắc đi, nhớ anh.

Ngày thứ 3…

Tôi chuẩn bị đến quán bar nhảy xập xình.

Kết quả vừa ra khỏi cửa đã gặp ngay bác gái đứng trước tôi khi lấy mẫu test.

Bác ấy vừa đi vừa làm động tác dang hai tay.

Thấy tôi, bác gái lập tức chào hỏi:

“À, dì thằng bé à.”

Nghe thấy xưng hô này, trước mắt tôi tối sầm lại.

Bác gái đến cạnh tôi, cười tít mắt.

“Vừa ăn cơm xong à? Muốn đi đâu thế?”

Vào lúc đó, tôi đã cố nghĩ ra cái cớ rất sứt sẹo, nhưng dường như chẳng có cái nào nên hồn.

Vì vậy chỉ có thể hậm hực nói: “Đi khiêu vũ.”

Ai ngờ bác gái trước mặt mắt sáng lên, nắm lấy tay tôi xúc động nói:

“Cô nhảy ở quảng trường nào thế?”

Tôi còn chưa kịp phản ứng bác gái đã nói tiếp.

“Chị nhảy ở quảng trường nhân dân ngay phía Tây, gần đây vũ đoàn bọn chị đang nhảy Latin và chơi các bài hát nước ngoài.”

“Đi thôi! Chị dẫn em đi trải nghiệm.”

Biểu cảm lúng túng giấu dưới lớp khẩu trang của tôi gần như méo mó, vội vàng từ chối.

“Không cần, không cần đâu…em không biết nhảy.”

Bác gái vỗ mu bàn tay tôi, càng nhiệt tình hơn.

“Xấu hổ à ~ đừng xấu hổ! Bọn mình là chị em lâu năm với nhau cả mà.”

Dứt lời, bác gái nhìn về phía bụng tôi.

“Huống hồ bây giờ em còn đang mang thai, càng nên vận động, sản phụ lớn tuổi cũng không dễ dàng gì.”

Cứ thế, tôi đeo lens, gắn mi giả.

Nhảy bài “Tối huyễn dân tộc” suốt buổi tối.

Còn nhạc nước ngoài thì sao?

17.

Ngày thứ 4, nói gì thì nói tôi phải đến quán bar.

Kính râm, khẩu trang, mũ bèo, đủ combo.

Bảo đảm mẹ ruột đi trên đường cũng phải lướt qua tôi.

Người trong quán bar nhốn nháo, tôi vừa bước vào.

Đã nghe thấy một câu trào dâng cảm xúc mãnh liệt.

“Thời niên thiếu của anh, thời niên thiếu của em hình như giống nhau~”

Tôi dừng bước, quay lại nhìn biển hiệu.

Không đi nhầm mà.

Bài này cũng nhảy được sao?

Ngay lúc này, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.

Là Tiêu Diệc Bắc gọi tới.

“Em đang làm gì thế?”

Em nói em đang hồi tưởng về thuở thiếu niên anh tin không?

“Ở nhà, chuẩn bị đi ngủ.”

Sau hai mươi phút nữa, màn hình lại sáng lên.

“?”

Nhìn dấu chấm hỏi này, tôi chợt thấy hơi chột dạ.

Anh không phát hiện ra điều gì đâu nhỉ.

Không đâu…

Vì vậy tôi lấy can đảm, gõ chữ:

“Em sắp đi ngủ rồi cục cưng à, anh đang làm gì thế?”

Tôi nắm chặt điện thoại, giác quan thứ 6 rung lên mạnh mẽ.

“Anh đang đứng sau lưng em.”

“Nhìn em uốn éo.”

18.

Tôi bị Tiêu Diệc Bắc túm cổ áo lôi về nhà.”

“Anh à, chú ý thân phận, bị người ta chụp được không hay lắm đâu.”

Gương mặt Tiêu Diệc Bắc nghiêm túc.

“Anh hẹn hò và đêm khuya đi nhảy với bạn gái, rốt cuộc bị lộ ra ngoài thì đối với anh tệ hơn?”

Tôi ngậm miệng.

Cái phía sau nghe xong cảm thấy dầu hơi xanh xanh.

Tôi yếu ớt giải thích:

“Thật ra thì đây là quán bar rất trong sáng, hơn hữa hôm nay còn phát ca khúc chủ đề là “Nhà có con gái.”

Vẻ mặt Tiêu Diệc Bắc tức giận đến mức bật cười.

“Xem ra em không chỉ đi một lần.”

Nói nhiều sai nhiều, tôi hoàn toàn im miệng.

Tiêu Diệc Bắc chỉ vào valy còn đang mở ra nằm trên đất cùng với thịt nướng trên bàn nhỏ.

“Xem xem, vì để khiến em ngạc nhiên, anh thậm chí còn mang theo đồ ăn.”

Anh nói thế, quả thực tôi cảm thấy hơi áy náy.

“Thế tại sao anh biết em đang ở quán bar?”

Tiêu Diệc Bắc: “Chẳng phải em gửi vị trí cho anh sao?”

Tôi vội lấy điện thoại ra nhìn.

Phía sau tin nhắn “Đang ở nhà, chuẩn bị ngủ”, bất ngờ là địa chỉ tôi gửi.

Chẳng trách Tiêu Diệc Bắc gửi cho tôi một dấu hỏi.

Có lẽ trong giây lát anh ấy đã cảm thấy tôi đang ở quán bar lại nói muốn đi ngủ.

Là đồ ngốc.

Tiêu Diệc Bắc thở dài ôm lấy tôi từ phía sau.

“Anh cũng không phải không cho em ra ngoài, chỉ là sợ em nửa đêm gặp nguy hiểm.”

“Nếu như em thật sự muốn đi, lần sau anh dẫn em đi.”

Tôi vội vàng từ chối: “Đừng đừng đừng.”

Người khác đều yêu đương đương đứng đắn rồi lên hot search.

Tôi và Tiêu Diệc Bắc lại vì đi bar nhảy xập xình mà bị lộ.

Tôi còn làm người nữa không?

Anh còn làm người nữa không?

Tiêu Diệc Bắc thở dài, “Thế em muốn nghe bài gì, anh bảo ca sĩ gốc đến trước mặt em hát?”

Cũng không nhất thiết phải bày trận như vậy.

Tôi nói: “Ôi anh không hiểu, em cũng không phải vì nghe nhạc mới đến quán bar."

Tiêu Diệc Bắc nhíu mày, lộ vẻ nghi hoặc.

“Thế vì cái gì?

Tôi nghẹn lời.

Tôi cũng không thể nói là vì để xem các em gái nhảy múa, ngắm các anh chàng trẻ tuổi đẹp trai nhỉ?

Còn không đợi tôi bịa ra một lí do hợp lý, Tiêu Diệc Bắc mở miệng trước.

“Em muốn xem “Nhà có con gái” à?”

Được lắm, nhưng xem ra anh tin thật.

Vì vậy tôi che giấu lương tấm, nhắm mắt gật đầu mạnh mẽ.

Tiêu Diệc Bắc lộ ra vẻ vui mừng như trút được gánh nặng.

“Thế anh hiểu rồi.”

Anh ấy hiểu…

Hiểu cái khỉ gì!

Anh ấy thật sự kéo tôi đi xem phim “Nhà có con gái” suốt đêm.

Cả đời này tôi không muốn nghe bài hát chủ đề kia nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play