11.
Tiêu Diệc Bắc thật sự đã gọi “Đại Vương” rất nhiều năm.
Là từ khi nào bắt đầu đổi cách xưng hô nhỉ?
Có lẽ là lần đầu tiên khi đầu anh cao hơn tôi.
Chúng tôi học cùng cấp 1, cùng cấp 2 lại thi đậu cùng trường cấp 3.
Xưng hô của anh ấy với tôi cũng đổi từ “Đại Vương” thành “Quả Quả”.
Còn nhớ lần đầu tiên nghe xưng hô này, tôi không thể nào tin nổi nắm lấy gáy anh.
“Cậu gọi gì cơ?”
Tiêu Diệc Bắc rụt đầu, cãi lại.
“Tớ không biết ngại gọi cậu là Đại Vương, còn cậu không biết ngại mà vẫn nghe tiếp sao?”
Tôi im lặng.
Theo tuổi tác lớn dần, cách xưng hô này quả thật hơi xấu hổ.
“Cậu cũng không thể gọi tớ là Quả Quả được.”
Tiêu Diệc Bắc há miệng, vừa định nói gì đó.
Giây tiếp theo đã bị lớp phó học tập ngắt lời.
“Vương Quả Quả, giữ trật tự cho tiết tự học buổi tối!”
Tôi hậm hực gỡ tay ra khỏi gáy của Tiêu Diệc Bắc.
Tiêu Diệc Bắc ghé lại gần, đặt cằm lên bàn của tôi hỏi thầm tôi:
“Sao tớ cảm giác cậu ta không thích cậu nhỉ?”
Tôi trừng mắt nhìn anh, viết vào tờ giấy nháp:
“Cậu có thể nói chuyện bình thường cô ta sẽ không mắng cậu.”
Tiêu Diệc Bắc lại càng khó hiểu.
“Tại sao?”
Tôi nhìn khuôn mặt anh từ trên xuống dưới, và đột nhiên tôi tức giận không có chỗ xả.
Tại sao tại sao?
Còn có thể tại sao chứ?
Thích cậu chứ sao nữa!
Không biết từ khi nào, anh giống như cây vào thời trổ mã, cao một cách điên cuồng.
Người cao lên cũng gầy đi,, các đường nét trên khuôn mặt trở nên rõ nét hơn.
Tôi không thể nào ngờ được đôi mắt hẹp dài như cạnh sườn của đồng xu sau khi trổ mã lại to như thế.
Thậm chí bởi thế tôi còn hỏi mẹ mình.
Nếu như tôi béo rồi giảm cân có thể khiến đôi mắt to ra không.
Kết quả là mẹ tôi cười nhạo tôi.
Mà người đã từng bị người ta chê là mập ú nay đã trở thành đối tượng thầm mến của các bạn nữ trong lớp.
Mở ngoặc, trừ tôi.
Bởi vì tôi không bao giờ có thể quên được dáng vẻ anh chảy nước mũi chạy theo tôi.
Nhưng bản thân Tiêu Diệc Bắc dường như không ý thức được điều này.
Cho đến một hôm anh thần thần bí bí kéo tôi ra từ cửa sau.
“Làm thế nào đây Đại Vương, hình như tớ bị người ta gửi thư khiêu chiến.”
Bao nhiêu năm rồi mới nghe lại xưng hô này, tôi không kìm nổi nhiệt huyết trong lòng.
Tinh thần chính nghĩa hào hùng, tức giận không kìm nổi, một lòng muốn ra mặt bảo vệ đàn em của mình.
“Chuyện thế nào!”
Anh cẩn thận lấy một bức thư ra.
Biểu cảm đó.
Tôi nghĩ anh ấy hẳn đã nghĩ đến tên thủ lĩnh trẻ con đã bắt nạt mình khi còn nhỏ.
Trong giây tiếp theo, tôi đập lá thư vào mặt anh.
“Thư tình đấy, đồ ngốc!”
12.
Không thể không nói, khuôn mặt thật sự vạn năng.
Rõ ràng là không thích chơi với người khác.
Tôi là cô đơn còn Tiêu Diệc Bắc lại lạnh lùng.
Rõ ràng đều dậy muộn không kịp ăn sáng.
Tiêu Diệc Bắc sờ vào ngăn bàn, đã có cơm nắm, sushi, sữa và sữa đậu nành để anh chọn.
Còn tôi chỉ có thể nhịn đói, nằm nghe bản giao hưởng trong bụng, vượt qua tiết tự học buổi sáng.
Rõ ràng là giờ thể dục.
Tôi chỉ có thể xin nghỉ khi đến tháng.
Còn Tiêu Diệc Bắc chỉ trầy tí da tay đã có bạn nữ xin thay cho anh.
Năm đó Đường Tăng đi đến Nữ nhi quốc cũng có đãi ngộ này sao?
Tôi thừa nhận tôi hâm mộ.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Tiêu Diệc Bắc không để tâm.
Khi từ chối hoa khôi của lớp, tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng ánh mắt của anh cao.
Khi từ chối tỏ tình hoa khôi trường, tôi không thể nào hiểu nổi.
Nhân một tiết tự học buổi tối.
Tôi chọc vào cánh tay anh ấy.
“Bọn mình quen biết nhiều năm như vậy, có chuyện này tớ muốn cậu có thể cho tớ một câu trả lời.”
Anh ấy quay đầu, trong ánh mắt dường như có ánh sáng.
Khiến tôi nhớ lại khi tôi giúp anh ấy cướp lại bập bênh.
Giọng nói anh ấy dịu dàng không thể giải thích được.
“Gì cơ?”
“Ừm…” Tôi ngại ngùng gãi đầu một cái, “Cậu thật sự thích con gái à?”
Đùng.
Tôi thấy ánh sáng dập tắt.
Tôi chọc anh ấy.
“Cậu vẫn chưa trả lời tớ.”
Tôi lại chọc anh.
“Này, sao lại không để ý đến tớ.”
13.
Sau đó chúng tôi tốt nghiệp và học ở hai trường đại học khác nhau trong cùng một thành phố.
Một ngày nọ, Tiêu Diệc Bắc tìm tôi nói có người tìm anh ấy đóng phim.
“Đóng vai phụ, thù lao 200 tệ.”
Tôi cũng rất hào hứng.
“Thế cậu đi đi, kiếm tiền có thể mời tớ ăn thịt nướng.”
Tiêu Diệc Bắc mang theo sự kỳ vọng lớn của tôi vui vẻ đi đóng phim.
Sau đó, số tiền anh kiếm được đủ để đãi tôi một bữa lẩu.
Sau đó nữa, số tiền anh kiếm được có thể dẫn tôi đi ăn nhà hàng ngon nhất trong thành phố.
Lúc ấy tâm trạng tôi rất phức tạp.
Với sự tức giận “Tao coi mày như anh em, mày lại muốn ngủ với tao.”
Cùng với sự ngượng ngùng không biết từ đâu xuất hiện.
Cách tỏ tình của Tiêu Diệc Bắc cũng rất khác người.
Không cảm xúc, tất cả là cám dỗ.
“Yêu anh, em chắc chắn rất có thể diện.”
Tôi chìm vào suy nghĩ.
“Anh có thể dẫn em đi đu idol.”
Tôi bắt đầu do dự.
“Anh còn có thể mua túi cho em.”
Tôi lập tức nắm tay Tiêu Diệc Bắc.
Giống như việc trưởng thôn nắm tay ông chủ đi về quê giúp đỡ người nghèo, sợ ông ta hối hận.
“Em yêu, đừng nói nữa, em yêu.”
14.
Phim mới của Tiêu Diệc Bắc lên sóng.
Tôi muốn kéo anh đi xem cùng tôi.
Nhưng anh ấy cảm thấy việc xem phim mình đóng rất xấu hổ.
Thế là tôi càng ép anh đi xem.
Đây là bộ phim kinh dị, Tiêu Diệc Bắc diễn vai bác sĩ Bạch thiết hắc*.
*Bạch thiết hắc” là cụm từ dùng để chỉ những người có vẻ ngoài thánh thiện như thiên sứ song bên trong lại tà ác, đen tối, xuống tay hại người một cách tàn nhẫn, quyết không nương tay.
Ban ngày mặc áo blu trắng chữa bệnh cứu người, đêm đến lại cầm dao phẫu thuật núp trong bóng tối.
Kinh dị và cảm xúc..
Sau khi tập đầu tiên được phát sóng, Tiêu Diệc Bắc còn hơi xấu hổ.
“Tính cách nhân vật chính thật sự có vấn đề.”
“Anh sợ em xem sau này sẽ sợ.”
Tôi lập tức dùng ngón tay trỏ đặt ở miệng anh.
“Không, em không sợ.”
“Em chỉ muốn xin anh có thể dùng ánh mắt nhìn rác rưởi trong phim đó nhìn em không?”
Tiêu Diệc Bắc im lặng.
Ánh mắt anh hiện một dấu hỏi to đùng.
“Em có thể bình thường chút được không?”
Chậc chậc chậc chậc, người đàn ông này thật không hiểu sự hấp dẫn của trò chơi mờ ám, cưỡng chế.
Tôi chắp tay lại.
“Làm ơn.”
“Bình thường đi.”
“Anh làm ơn đi mà.”
Cuối cùng Tiêu Diệc Bắc cũng ngồi không yên, anh đứng dậy, bước nhanh về phía nhà bếp như muốn bỏ trốn.
“Anh đi rửa bát.”
Qua hồi lâu, trong phòng bếp vang lên câu cảm thán từ tận đáy lòng.
“Không ngờ em còn chơi bi.ến th.ái thật…”
Ngày hôm sau, tôi bị tiếng chó sủa đánh thức.
Mở cửa ra nhìn.
Một chú Border Collie đang ngồi trong lồng, nghiêng đầu nhìn tôi.
Tiêu Diệc Bắc vỗ nhẹ vào lồng.
“Chó này rất thông minh, thông minh hơn em, nó sẽ biết dùng ánh mắt nhìn rác rưởi để nhìn em.”
“…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT