6.

Tôi ở nhà làm ổ mấy ngày.

Đến khi cơn sốt qua đi, khi định đi ra ngoài thì tiểu khu bị phong tỏa.

Chuyện này khiến Tiêu Diệc Bắc rất vui mừng, anh ấy không cần phải đi làm một cách đường đường chính chính.

Ngoài việc bị quản lý thúc giục chụp ảnh tự sướng và đăng lên Weibo, anh ấy không phải làm gì cả.

Đây là lần đầu tiên tôi rất hâm mộ với nghề này.

Sự hâm mộ này lên đến đỉnh điểm khi ông sếp trời đánh gửi máy tính và CPU đến nhà tôi.

Thế là khoảng thời gian đó, một ngày của Tiêu Diệc Bắc biến thành:

Ăn cơm, xem phim, ngủ.

Vừa ăn cơm vừa nhìn tôi làm việc.

Vừa xem phim vừa nhìn tôi làm việc.

Trước khi ngủ vẫn nhìn tôi làm việc.

Nhưng khi tắt đèn, chúng tôi làm việc cùng nhau.

Ừm…Chuyện này kể được không nhỉ?

7.

Mỗi lần xuống tầng để lấy mẫu test là lúc tôi sợ nhất.

Hận không thể cách xa Tiêu Diệc Bắc 200 mét.

Chỉ tiếc để tiện cho việc thống kê, nhân viên công tác đều gọi từng tầng.

Tôi chỉ có thể cố gắng hết sức để đến gần bác gái xếp hàng phía trước và cải trang thành cô con gái nhỏ ngoan ngoãn của bác ấy.

Mỗi khi đến lúc này, tôi sẽ nhớ về bài văn đã học hồi bé.

Có một đoạn trong đó nhân vật chính giả làm con gái của người chú bên cạnh để không bị đuổi đi vì đọc sách trong tiệm.

Hình như tên là “Nhật ký đọc trộm” thì phải.

Đọc trộm sách không được coi là ăn cắp, thế “yêu trộm” cũng không xem là ăn cắp nhỉ.

Chuyện giữa những người yêu nhau sao có thể xem là trộm được?

Tôi chột dạ quay đầu liếc nhìn Tiêu Diệc Bắc.

Chỉ thấy anh đang đứng phía sau cùng, con gái trước sau đều đang chụp lén anh.

Tiêu Diệc Bắc chú ý đến ánh mắt của tôi, nhíu mày, dùng khẩu hình nói:

“Gì thế?”

Thấy cô gái trước mặt tò mò nhìn về phía này, tôi vội quay đầu lại.

Tôi nghiến răng ken két, oán hận nghĩ:

Đệch, chính là trộm, giống như đang “trộm” tình vậy!

8.

Không biết có phải vì đang suy nghĩ chuyện khác không.

Khi lấy mẫu xét nghiệm cũng không tập trung.

Khi tăm bông đi vào, tôi cảm thấy như bị thọc vào cả não.

“Ọe…”

Bác gái phía trước nghe tiếng cũng không rời đi.

Bác ấy bước đến chỗ tôi đang ngồi xổm nôn ọe trước bụi cỏ.

Ngay lúc này Tiêu Diệc Bắc cũng bước đến giúp tôi thuận khí.

Tôi muốn đẩy anh ra nhưng trên tay lại không sức.

Bác gái bên cạnh nhìn tôi một lúc.

“Vợ cháu mang thai rồi, con dâu bác đang mang thai khi xét nghiệm cũng phản ứng thế này.”

Tôi vội vàng giơ tay, khuơ khuơ một cách yếu ớt.

Tiêu Diệc Bắc hiểu ý tôi rất nhanh.

“Đây không phải là vợ cháu.”

“Phải không?”

“Đây là dì của cháu.”

Bác gái giật mình, rồi cúi xuống nhìn chăm chú vào mặt tôi.

“Vừa rồi không nhìn ra, bây giờ có thể nhận ra được một chút rồi.”

“Khụ khụ khụ…”

Tôi đang bị sặc nước miếng của mình nhưng cũng có lẽ nước mắt của tôi đang chảy ngược.

Sau khi bác gái rời đi, cuối cùng Tiêu Diệc Bắc cũng cười thành tiếng.

“Dì, nghe nói dì có thai?”

Tôi vẫn còn đang ho khan không nói thành lời, nhìn anh với ánh mắt giế.t người.

…Tên ngu ngốc này.

9.

“Em già lắm à?”

Tôi đứng trước gương hỏi Tiêu Diệc Bắc câu này lần thứ 8.

Tiêu Diệc Bắc sờ cằm mình.

“Dù sao anh cũng rất đẹp trai.”

Tôi giơ tay cùi chỏ anh một phát.

Tiêu Diệc Bắc ôm ngực đau đớn.

“Em thật độc ác.”

Tôi lại hỏi: “Sao hồi đó anh tỏ tình với em?”

Vâng, mặc dù không thể tin được.

Nhưng năm đó thật sự là Tiêu Diệc Bắc theo đuổi tôi.

Anh nhìn tôi, rồi nhìn tôi trong gương.

Ngay lập tức ánh mắt anh lóe lên, sự mập mờ bắt đầu trỗi dậy.

Tôi nheo mắt lại, dùng giọng điệu nguy hiểm nói:

“Có phải anh đang nghĩ cớ không?”

Tiêu Diệc Băc hít một hơi thật sâu, như thể anh ấy không dám thở mạnh.

Cuối cùng đành chịu thua dưới ánh nhìn soi xét của tôi.

“Bởi vì em là Đại Vương của anh mà.”

Tôi sững sờ, lấy tay vỗ vào cánh tay anh ấy.

“Anh còn nghĩ mình mới 7 tuổi thôi à!”

10.

Đây là câu chuyện có thể miễn cưỡng dùng từ “Thanh mai trúc mã” để miêu ra.

Rất miễn cưỡng, thật sự.

Bởi vì lúc đó Tiêu Diệc Bắc là em trai tôi.

Hồi bé anh mũm mĩm, mập mạp, các nét trên khuôn mặt dồn vào một chỗ.

Mập, ít tuổi, thích khóc.

Dẫn đến một đám trẻ con không muốn chơi với anh.

Nhưng tôi rất sẵn sàng ở cùng một chỗ với anh.

Bởi vì những đứa trẻ đó cũng không muốn chơi với tôi.

Khi tôi còn nhỏ, tóc tôi cắt ngắn, mặt và tay tôi luôn lấm lem.

Sự độc ác của bọn trẻ con người lớn sẽ không thể nào tưởng tượng nổi.

Bọn chúng sẽ cầm đá ném vào bạn, sẽ vạch ra ranh giới không cho bạn tiến vào.

Chúng cũng sẽ chiếm giữ đồ đạc trong công viên và ngăn cản bạn chạm vào.

Nhưng tôi sẽ đánh trả, đè thằng nhóc ném đá ra đất mà đánh.

Sẽ dùng giày chà đi vòng vẽ bằng phấn bọn chúng vạch ra.

Lúc đó, tôi quen Tiêu Diệc Bắc.

Anh muốn chơi bập bênh nhưng đứa thủ lĩnh bọn trẻ đó không cho anh chơi.

Còn rất xấu xa nói: “Mày chạy quanh công viên 10 vòng, bọn tao sẽ cho mày chơi.”

Tiêu Diệc Bắc tin.

Vì vậy lần đầu tiên tôi thấy anh, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, đang cố gắng chạy từng bước trên đôi chân mập ú, ngắn tũn.

Tôi tức giận ngay tức khắc.

Vốc một nắm đất ném vào đứa thủ lĩnh đang ngồi trên bập bênh.

Thằng nhóc kia la hét rồi bỏ chạy.

Tôi gọi Tiêu Bắc tới, đè anh trên bập bênh.

“Ngồi đây! Chơi đi!”

Ánh mắt tôn sùng của Tiêu Diệc Bắc đến giờ tôi vẫn còn nhớ.

Anh hít nước mũi đang thò ra: “Cậu chơi với tớ sao?”

Tôi nhìn chiếc bụng núng nính của anh rồi nhìn cơ thể gầy nhom của mình.

Trong đầu nghĩ rằng chơi bập bênh với anh ấy chắc chắn sẽ không cho tôi cảm giác thành tựu gì.

Ngay lập tức nghĩ ra một cái cớ để rời đi.

“Tớ phải về ăn cơm đã, ăn cơm xong sẽ đến chơi với cậu.”

Ánh mắt Tiêu Diệc Bắc sáng bừng gật đầu.

Tôi chỉ nói suông thôi.

Ai biết lúc xuống lầu Tiêu Diệc Bắc vẫn ngồi trên bập bênh.

Ngay cả tư thế cũng không thay đổi.

Mà lúc ấy trời cũng đang tối dần.

Sự áy náy trào dâng mãnh liệt trong tôi.

Trong lòng tôi có một trận chiến mãnh liệt giữa trời và người, do dự có nên đi xin lỗi hay không.

Ngay lúc này, Tiêu Diệc Bắc đột nhiên kéo vạt áo tôi.

“Cậu có thể nhận tớ làm đệ tử không?”

Tôi ngạc nhiên mừng rỡ lại vừa ngỡ ngàng.

“Tại sao?”

Tiêu Diệc Bắc hít mũi một cái, nói: “Như thế thì bọn họ sẽ không ức hiếp tớ nữa.”

Tôi gắng ra vẻ gật đầu một cái.

“Vậy cũng được, thật ra thì tớ không thu nhận đồ đệ đâu. Tớ coi thường bọn nó.”

Tiêu Diệc Bắc nghiêng đầu, “Thế thế…Tớ gọi cậu là gì đây?”

Tôi suy nghĩ một lúc, “Tớ họ Vương, cậu cứ gọi là Đại Vương đi!”

Tôi lại hỏi tiếp: “Cậu tên gì?”

“Tiêu Diệc Bắc, Đại Vương thì sao?”

Tôi hất cằm, vô cùng kiêu ngạo.

“Vương Quả Quả.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play