Mộ Hàn vẫn đầy nghi hoặc, biết không thể cạy thêm, cậu bĩu môi mà đáp lại: “Được, em tạm tin anh. Nhưng mà em nói trước, nếu anh để em biết anh lừa dối em. Dù cho có vì bất kì lí do gì, biết điều thì khai báo xong rồi biến cho khuất khỏi mắt em. Em, không bao giờ muốn thấy mặt người lừa dối em.”

“...” Duệ Khải im bặt, anh không biết phải nói gì nữa. Lừa cậu là anh sai, nhưng hiện tại không phải thời điểm thích hợp. Anh nhìn cậu, cuối cùng chỉ đành điều chỉnh lại bộ óc rỗng tuếch của mình, hạ giọng tiếp tục câu chuyện: “Yểm long mạch, hấp thụ long khí trời đất, hòn đảo này ngoại trừ việc khắp nơi đều có rắn độc thì đều rất tốt. Và tất nhiên rắn đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi.”

Mộ Hàn cười khẩy, giọng chứa ý cười: “Này, yểm long mạch, anh là thầy bùa đúng không?”

Duệ Khải cười, anh không biết phải trả lời cậu thế nào. Về thân phận thật sự anh đã giấu cậu đủ rồi, anh không muốn giấu cậu thêm nữa. Nhưng một phần nào đó trong anh không muốn nói với cậu.

Mộ Hàn cũng từng nghe đến pháp sư họ Duệ, nhưng cậu chắc chắn trong họ Duệ không có ai làm shipper nên cũng gạt qua, không tra cứu nữa.

Duệ Khải nhìn sắc mặt cậu, đầu nhảy số liên tục. Anh sực nhớ ra điều gì đó, nắm lấy tay cậu đi vào một căn phòng khác dưới chân cầu thang.

“Anh cho em xem thứ này.”

Mộ Hàn trau mày, nghi hoặc hỏi anh: “Anh muốn cho em xem không phải phòng kính vừa rồi sao? Ngoài ra còn thứ gì nữa?”

Không cần Duệ Khải phải trả lời, chiếc tàu ngầm to đùng trước mắt đã nói lên tất cả, chính nó đã giải đáp mọi thắc mắc của Mộ Hàn.

Mộ Hàn không xa lạ với những món đồ này, nhưng nếu nói lái chúng xuống biển sâu thì chưa từng một lần. Với đam mê sưu tầm nguyên một bộ sưu tập, mỗi lần hãng cậu thích ra món hàng mới không thể thiếu khách ruột “thừa” là cậu. Và tất nhiên mấy cái tàu ngầm ở biệt thự dọc biển của cậu hoàn toàn là mua về để trưng, dù là một cái cũng chưa từng đụng vào.

Nói về gia tài của cậu thì làm sao cái quá khứ huy hoàng của cậu bị bỏ quên cho được. Nhắc đến cậu lại là cả một giai thoại đầy ly kỳ.

Ngày mà cậu sinh ra cũng chính là ngày tử của cha mẹ cậu. Bát tự thuần âm, xui rủi thế nào người đó lại là cậu. Hai mạng đổi một mạng, cậu sống cha mẹ cậu buộc phải chết. Sinh ra không khác gì một đứa bé mồ côi sữa mẹ, thiếu thốn tình cha, cậu còn bị họ hàng từ mặt chỉ với một lí do vô căn cứ, họ sợ rằng cậu sẽ đem đến rắc rối cho họ và gia đình của họ.

Lắm lúc cậu ước giá như họ hàng cậu đều chết hết đi, có lẽ cậu sẽ không phải sống trong tủi thân mấy năm tuổi nhỏ. Vốn còn người thân họ hàng lại phải vào trại trẻ mồ côi đợi người khác đến nhận nuôi. Cậu vẫn còn nhớ những ngày nhìn bạn bè xung quanh được nhận nuôi, đến mức chỉ còn lại mười đứa trẻ, trong đó bao gồm cả cậu chưa được nhận nuôi.

Mộ Hàn ngày đêm trông ngóng, cậu khát khao cảm giác có được một mái ấm gia đình, cậu muốn biết cảm giác lúc được người khác nhận nuôi. Trời không tuyệt đường người, cuối cùng cậu cũng có một người phụ nữ đến nhận nuôi. đam mỹ hài

Cậu được đưa về một ngôi nhà cổ kính, khi cậu vừa bước vào cửa, thứ đầu tiên chạy ra chào đón cậu chính là đàn mèo đen bà nuôi trong nhà. Phải, mẹ nuôi của cậu chính là một thầy pháp có tiếng trong giới đạo.

Sống với bà ngót nghét bảy, tám năm ròng, chính cậu cũng không nhớ rõ quá khứ của mình thế nào. Mộ Hàn man mác nhớ về khi ấy, chỉ mới mười lăm tuổi đã đón nhận thêm cái chết của mẹ nuôi. Vốn đặt nặng vấn đề bát tự thuần âm mang xui xẻo đến cho người xung quanh, Mộ Hàn sau đó càng trở nên lầm lì, ít nói và khó gần.

Về cái chết của mẹ nuôi cũng không có gì là mãn nguyện, bà ra đi với hai bàn tay trắng, bỏ lại cậu với đàn mèo đen dựa dẫm vào nhau mà sống.

Làm nghề này vốn “sinh nghề tử nghiệp”, bà giúp người hành thiện tích đức ma quỷ lầm than, vong linh thù ghét. Bà chính là chết vì nghiệp, nhưng sống cũng là vì nghiệp

Mộ Hàn vốn không sợ chết đói, cậu chỉ không muốn mẹ nuôi cậu chết như thế. Nhưng thôi, tất cả đều nên thuận theo ý trời.

Từ khi bắt đầu ý thức được tất cả, dựa vào tài năng vốn có cùa mình Mộ Hàn đã tự kiếm ra số tiền đầu tiên với số lương một tháng 60 triệu/tháng làm người khác phải há hốc mồm kinh ngạc. Con nhà nòi “không giống vòi cũng như voi”, đây cũng là một lí do cậu không sợ chết đói khi không có ai chu cấp.

Đi theo Vũ Sương cũng lâu, Mộ Hàn cũng học được từ mà ít đạo pháp phòng thân. Lúc ấy, Mộ Hàn từng trải qua biết bao trận sinh tử nạn.

Lần ấy cũng không biết phải kể thế nào nữa, có lẽ là sống lâu quen nghề, cậu cũng theo nghiệp mẹ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play