Mộ Hàn nắm chặt tay anh, không thể nghĩ gì hơn ngoài cảnh tượng sẽ có ai đó nhảy ra trước mắt cậu và hù cậu.
Duệ Khải đứng phía trước dường như cũng cảm nhận được điều đó, cười khúc khích. Anh đưa tay mò mẫm trên bức tường bên phải, cuối cùng dừng lại ngay phiến đá nhô hơn những phiến đá khác hai cen-ti-mét. Anh bấm nhẹ vào đó, cầu thang tăm tối le lói ánh đèn, từng ánh đèn đuốc tự phựt lên cháy rực, nó như có linh tính, ánh lửa lần lượt từ dưới phựt cháy thắp sáng toàn bộ.
Mộ Hàn sững sờ nhìn những điều xảy đang xảy ra. Bản thân cậu cảm tưởng như mình đang xuyên về thời cổ vậy. Những bộ đam mỹ cổ trang cậu từng coi, hay như “Sở Kiều Truyện” và “Lang Lăng Vương Phi” cũng có những mật thất thế này. Có lẽ một thời đại không thể một lúc tồn tại hai kỳ tài nên anh mới sinh ra ở thời hiện đại. Vỡ lẽ nếu anh xuyên về Trước Công Nguyên, những tài năng thiên phú cùng với bộ não đầy mưu mô đó không làm bá chủ thiên hạ sẽ rất uổng phí.
“Đang mơ gì đó? Đã bay được một vòng trái đất chưa?”
Lời nói của anh như kéo cậu ra khỏi những suy nghĩ quên trời quên đất. Mộ Hàn chớp chớp mắt, cười xòa đáp lại: “Bay là bay thế nào? Em đang suy nghĩ một số chuyện, anh không sinh ra ở thời chiến rất uổng.”
“Sao? Muốn anh làm chủ tịch nước để em làm phu nhân chủ tịch không?”
“Đừng có tưng tửng nữa ông tướng ạ, ai thèm làm phu nhân của chủ tịch dởm nhà anh, em chỉ cần như bây giờ là mãn nguyện rồi.”
Duệ Khải nhìn cậu cười khổ: “Mãn nguyện lắm rồi sao? Có gì mà em mãn nguyện, kể anh nghe xem nào.”
Mộ Hàn bước tiếp, cười mơ mộng: “Tiền có nghĩa là sự nghiệp thăng tiến, người yêu có là đường tình duyên thuận lợi, không trắc trở. Với cả người yêu em là anh nè, anh vừa chu đáo lại ngọt ngào, đã thế còn quyến rũ, đẹp trai. Anh đi quanh Thượng Hải hỏi xem ai có người yêu đẹp trai như anh mà còn không mãn nguyện cho được.”
“Đẹp trai...” - Đang lâng lâng trên mây, Duệ Khải bĩu môi, cau mày hỏi: “Nói vậy em thích anh là vì nhan sắc?”
Nhìn gương mặt tức đến sắp khóc của anh, Mộ Hàn càng nổi ý trêu chọc mà đáp: “Anh nghĩ ngoài nhan sắc ra anh còn gì để thu hút được em?”
Duệ Khải dù rất tức vẫn cố bình tĩnh, dõng dạc nói: “Ngoài đẹp trai anh còn có rất nhiều tiền, còn có xúc xích miễn phí cỡ lớn để em ăn mỗi ngày.”
Mộ Hàn nghe vậy liền đỏ mặt, hai chữ “thẹn thùng” hiện rõ trên gương mặt cậu. Cậu đấm nhẹ vào ngực anh, hạ giọng: “Anh...anh đúng là đồ vô liêm sỉ. Cái đồ vô liêm sỉ lớn!”
Duệ Khải cười khà khà, đáp lại: “Anh là đồ vô liêm sỉ lớn thì em chính là đồ vô liêm sỉ nhỏ. Trên giường em thế nào em là người hiểu rõ nhất. Hay em muốn anh tường thuật lại cho em nghe?”
Mộ Hàn nhìn anh với ánh mắt né tránh, cái miệng lươn lẹo trổ tài lãng sang chủ đề khác: “Anh muốn cho em xem thứ thú vị. Em hỏi anh, thứ thú vị mà anh nói đang nằm ở ngóc nào?”
Duệ Khải nhìn về căn phòng phía trước, quay người ra sau, đưa tay trái lên che mắt cậu, tay còn lại thuận tiện đưa cậu xuống đứng trước mình.
“Đợi một chút, khi nào anh bảo mở mắt thì mở mắt, bây giờ nhắm mắt lại đi.”
Mộ Hàn nghe anh nói vậy cũng làm theo, nhắm mắt lại, theo quáng tính bước xuống cầu thang.
Ngay khi xuống đến nơi, Duệ Khải buông hai tay đang che mắt cậu xuống, thủ thỉ vào tai cậu: “Em mở mắt ra đi.”
Mở mắt ra, khung cảnh trước mắt làm cậu không khỏi choáng ngợp trước vẻ đẹp của nó.
Trước mắt cậu giờ đây là một tấm kính, đúng hơn là cậu đang ở trong một căn phòng bằng kính khổng lồ. Và bên ngoài tấm kính ấy là đại dương mênh mông.
Cậu nhìn lấy nhìn để khung cảnh trước mắt, không chớp mắt dù chỉ một cái, cậu không muốn bỏ lỡ bất kì sinh vật nào.
Duệ Khải ngồi xuống chiếc ghế sofa gần đó, đặt chiếc ly giấy vào máy pha cà phê. Anh cầm ly cà phê lên thổi bay từng làn khí nóng. Vừa nhâm nhi ly cà phê trên tay anh vừa nói: “Hòn đảo này vốn được tạo hóa tạo ra là một hòn đảo nổi, theo ước lượng chiều dọc của hòn đảo là hai mươi lăm mét, ba mươi ki-lô-mét vuông bề ngang. Anh tìm thấy hòn đảo này trong một lần dạo biển trên trực thăng. Ngôi nhà được xây lên nằm đúng long mạch của hòn đảo nổi này, với số tiền vốn có và niềm đam mê bất tận với biển cả, anh cho người làm một đường hầm đâm thẳng xuống biển. Sau đó thì có căn phòng này đây.”
Mộ Hàn chăm chú nghe lời kể của anh, không bỏ xót dù chỉ một chữ. Bấy giờ cậu mới lên tiếng hỏi: “Anh có thực sự làm shipper không?”
Duệ Khải nghe câu này của cậu nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Đầu liền nhảy số, mỉm cười đáp lại: “Anh không làm shipper thì làm gì? Lần đó là do anh trúng số mới có đó!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT