kim giác quái đàm tập 4: Hung Trạch Quỷ Lân

Chương 5


1 năm


"Nhiều quỷ thế sao?” Chồng tôi hỏi.

Kim Giác không lên tiếng, lắng nghe một hồi, thì bảo với chồng tôi:

"Là ngoài cửa có người, anh đi xem thử xem.”

Chồng tôi do dự một lát, cuối cùng vẫn hỏi:

"Có được mở mắt không?”

"Anh đoán xem?”

Chồng tôi rón rén đi đến bên cửa, nhìn một lát, lại rón rén trở về, nhỏ giọng nói:

"Không ổn, anh em nhà đối diện kia lại tới rồi, còn dẫn theo bảy đạo sĩ lần trước nữa!”

"Mẹ nó, cũng sốt ruột quá đấy…” Kim Giác dường như có chút khó xử, "Hôm nay bọn họ phải đưa bà cụ thăng thiên.”

"Hả?"

Kim Giác nói:

"Bảy đạo sĩ kia cũng là pháp sư cao tay, họ chắc chắn cũng muốn chiêu hồn.”

Chúng tôi càng căng thẳng hơn, hỏi làm sao bây giờ.

"Còn có thể làm sao? Chúng ta vượt trước một bước, câu bà lão kia tới đây, thuyết phục bà ta thay đổi chủ ý.”

Chồng tôi lại bắt đầu sợ lên.

"Nếu như bị bọn họ biết thì làm sao bây giờ?”

"Cùng lắm thì, chơi quả cách sơn đấu pháp.”

"Tôi lo là nếu họ xông tới thì làm sao bây giờ?” Chồng tôi hơi do dự, “Đây chính là… vật lý thương tổn đó.”

Nỗi lo của chồng tôi vẫn rất hiện thực.

"Báo cảnh sát chứ gì nữa, quay sẵn video làm bằng chứng, không tin họ dám xông thẳng vào nhà dân đánh người.”

Tôi với chồng tôi tức khắc ngây người, quên mất cả chiêu này.

Đánh giá thấp Kim Giác này rồi, không ngờ lại là người có thể nhảy đi nhảy lại linh hoạt giữa pháp luật và pháp thuật.

Bớt nói nhiều lời, Kim Giác kêu chúng tôi nhắm mắt lại, chiêu hồn vượt trước nhà đối diện một bước.

Sau khi nghe hắn tụng niệm một hồi, trong phòng lại nổi lên một trận âm phong, cảm giác được đối diện có người ngồi xuống, toàn thân tản ra hơi lạnh.

Kim Giác ngồi ở mặt bên vỗ nhẹ mu bàn tay tôi.

"Người tôi đã mời tới, có chuyện gì mau nói.”

Trong lòng tôi còn hơi sợ, hít sâu mấy cái, nói:

“Trả con trai cho tôi.”

Đối diện hồi lâu không lên tiếng.

Nhưng tôi vẫn có thể cảm giác được, thứ ở đối diện vẫn luôn nhìn chằm chằm mình.

Thế là tôi tăng lớn âm lượng nói:

"Trả con trai cho tôi!”

Giống như có thứ gì đang cười, đối diện phát ra từng âm thanh khiến người ta sởn cả gai ốc.

Kim Giác hình như lại tụng niệm gì đó.

Âm thanh tụng niệm càng lúc càng lớn, nhưng tiếng cười đối diện cũng càng lúc càng to, sau đó cái bàn cũng bắt đầu chấn động.

Tim tôi đập thình thịch kịch liệt, nhưng lại không dám đứng dậy rời đi.

“Rầm ——” một tiếng.

Một trận gió lạnh cuốn theo mùi tro giấy phả thẳng vào mặt tôi, tôi ngã ngửa về phía sau, đôi mắt bất giác mở ra.

Đối diện quả thực ngồi một người, nhưng không phải bà lão kia, mà là thứ trước đó tôi đã từng nhìn thấy ——

Ngọc nữ bện bằng giấy trên bàn thờ.



Ngọc nữ tay chân bị trói, ngoài miệng cũng dán băng dính, toàn thân trên dưới phát ra âm thanh kẽo cà kẽo kẹt, diện mục khủng bố.

Kim Giác cũng mở to mắt, nhìn người giấy trước mặt.

"Phừng" một tiếng, toàn thân người giấy bốc lên một ngọn lửa xanh lục, nháy mắt đã bị thiêu rụi, ngọn nến trên bàn cũng tắt.

"Không ổn!" Kim Giác lập tức đứng lên, mở điện thoại ra chiếu sáng.

Lúc này tôi mới phát hiện, chồng tôi không biết đã không ở bên cạnh từ khi nào.

Kim Giác vội vàng chạy vào phòng ngủ, tôi cũng vội chạy theo.

Trong phòng ngủ có bóng lưng màu đen, chính là chồng tôi.

Anh dùng một loại tốc độ quỷ dị, nhanh chóng quăng lều vải đang bọc lấy Lạc Lạc sang một bên, rồi xé rách vải quấn trên người Lạc Lạc.

Kim Giác tiến lên, lập tức túm chặt chồng tôi, hô to với tôi:

“Đây mới là bà già kia!”

Chồng tôi nghiêng người sang một bên, nhếch miệng cười khà khà hai tiếng, đôi mắt cực kỳ khiếp người, tôi bị hù sợ xụi lơ ngay cạnh cửa.

Kim Giác móc ra một lá bùa từ trong người, dán thẳng vào trán chồng tôi, anh lập tức ngất đi.

Không đợi chúng tôi kịp phản ứng, Lạc Lạc vẫn đang ngủ thiếp đi đột nhiên nhảy dựng lên từ trên giường, vọt ra ngoài với một tốc độ kinh người, thậm chí còn nhanh hơn khỉ.

"Lại chạy đến trên người Lạc Lạc rồi!” Kim Giác lại hô.

Tôi và Kim Giác cùng đuổi theo, thấy Lạc Lạc đã đi ra từ trong bếp, hai tay cầm hai con dao phay.

Chồng tôi cũng tỉnh, đi theo đến phòng khách, thấy dáng vẻ của Lạc Lạc thì giật nảy mình.

“Sao thế?”

Kim Giác ngăn trước mặt tôi và chồng, nhìn Lạc Lạc, thấp giọng nói:

"Lúc còn sống bà đã hưởng đủ phúc rồi, chết cũng đừng gây nghiệp chướng nữa.”

Lạc Lạc hé miệng cười.

Mặc dù vẫn là gương mặt kia, nhưng lại là thần sắc của bà già đó, trên mặt uốn thành rất nhiều nếp nhăn, trông quỷ dị và đáng sợ không nói nên lời, giọng nói cũng là của bà già đó.

"Chuyện hưởng phúc, nào có đủ?"

Kim Giác lại móc từ trong người ra một lá bùa, phất tay một cái, lá bùa cháy, ngọn lửa màu vàng hắt lên khuôn mặt hắn.

"Còn không mau ra khỏi người Lạc Lạc!”

Lạc Lạc vừa thấy bùa, hình như hơi sợ, lùi lại hai bước, nhưng đột nhiên cầm dao gác lên cổ mình, cười lạnh một tiếng:

"Mày dám động?"

Vừa nói, vừa dùng dao phay rạch một phát lên cổ.

Lập tức có máu từ cổ Lạc Lạc chảy ra, nhuộm đỏ cả cổ áo.

Lạc Lạc thốt nhiên lại biến về dáng vẻ trước kia, khóc lóc kêu với chúng tôi:

“Mẹ ơi, cứu con!”

Kêu xong, lại biến về vẻ mặt và giọng nói của bà già, mạch máu lộ cả ra trên mặt, the thé giọng quát:

"Mày cũng không muốn hại chết thằng bé này phải không?"

Chúng tôi đều bị dọa sợ.

Lạc Lạc lại hô:

"Ném tấm giấy rách tronng tay đi!”

"Ném đi! Ném đi!" Chồng tôi cũng nói theo.

Kim Giác nhìn chúng tôi một cái, nắm chặt lá bùa trong tay, lửa tắt, rồi ném sang một bên.

Lạc Lạc cười gằn hất cằm với chồng tôi.

"Mày, đi đốt ba lô của nó đi.”

Chồng tôi có chút do dự.

Lạc Lạc lại kề dao vào cổ.

"Nhanh lên!"

Chồng tôi đành cầm lấy cái túi vải buồm của Kim Giác ở dưới đất, bật lửa lên.

“Đừng…” Kim Giác vội nói.

"Nhanh!" Dao của Lạc Lạc lại rạch một cái vào cổ, máu lại chảy ra.

Chồng tôi nghiến răng một cái, đốt túi vải buồm của Kim Giác.

Thấy lửa dần dần đốt trụi túi, Lạc Lạc khà khà bật cười, từng chút một lùi về phía cửa.

“Ha ha ha ha ha!”

Sau khi cười xong, đôi mắt Lạc Lạc khẽ đảo, xụi lơ trên mặt đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play