Vào năm 2015, chồng tôi theo đoàn làm phim đến Mật Vân quay một bộ phim kinh dị.

Đoàn làm phim xảy ra sự cố, chết người, từ đó về sau, anh không còn theo đoàn nữa.

Lúc ấy anh không kể tỉ mỉ, giờ mới nói với tôi: Thực ra không phải là sự cố, mà là trúng tà trong núi.

Cuối cùng là do một người đi theo tổ biên kịch âm thầm giải quyết.

"Biên kịch á?" Tôi càng cảm thấy hão huyền.

Nhưng chồng tôi lại như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nói hắn thật sự có điểm bản lĩnh.

Quan trọng nhất chính là, quan tòa kia không cần tiền.

Tôi tức giận đến đập cho anh một phát.

“Sao anh không nói sớm hả!”



Chẳng bao lâu sau, quan tòa đã đến.

Đạp một cái xe đạp cũ mèm, đeo kính đen, mặc áo caro, khoác theo một cái túi vải buồm, thấy thế nào đều giống như một anh chàng khoa kỹ thuật*.

(*Tiếng lóng chỉ những chàng trai ít ra khỏi nhà, hiền lành như khúc gỗ)

Hóa ra hắn cũng ở Yến Giao.

Hai năm nay ngành điện ảnh truyền hình trời đông giá rét, quan tòa biên kịch cũng không thể may mắn thoát được, trên tay không có mối làm ăn nào.

Vì tiết kiệm chi tiêu, liền thuê nhà ngay ở Yến Giao, mà còn ở cách nhà tôi không xa lắm.

Chồng tôi vội vàng giới thiệu với tôi, nói đây là thầy Kim Giác.

Tôi vốn không có niềm tin gì với các biên kịch trong nước, nghe thấy cái tên này cảm thấy như là đang đùa vậy, càng thấp thỏm hơn.

Kim Giác cũng rất ngại, nói người lớn trong nhà ít văn hóa, chê cười rồi.

Hàn huyên qua đi, chồng tôi liền kể chuyện trong nhà cho hắn, lại bảo hắn xem Lạc Lạc một chút.

Kim Giác có chút ngại ngùng nói:

"Cụ thể thế nào còn hơi khó nói, tôi cũng là rẽ ngang thôi, trước cứ xem thử xem đã.”

Tôi nghe vậy, càng thêm lo.

Nhưng đến cũng đến rồi, còn không cần tiền, cũng chỉ có thể để hắn thử một chút.

Kim Giác móc từ trong túi vải buồm ra một cái lư hương nhỏ, rút ra ba nén hương đốt lên, hai tay nâng lư hương đặt ở trước mặt Lạc Lạc.

Ba nén hương bắt đầu bốc khói lên, Kim Giác bưng lư hương chậm rãi vừa đi vừa đung đưa.

Trong đám khói dày đặc, giữa mi tâm Lạc Lạc xuất hiện một sợi tơ, như ẩn như hiện lan tràn ra bên ngoài, từ từ tiêu tán về phía cửa lớn.

Kim Giác buông lư hương xuống, hình như hơi phát sầu, lẩm bẩm nói:

"Đến sớm đến mấy ngày thì tốt rồi.”

Tôi và chồng đều căng thẳng lên, vội vàng hỏi chuyện gì xảy ra.

Kim Giác nói, lúc Lạc Lạc dập đầu cho bà cụ, đã bị bọn họ buộc vào một sợi dây câu hồn.

Giống như trộm điện hồi xưa vậy, ba hồn bảy phách của Lạc Lạc, đã theo sợi dây này dần dần bị câu đi, cho nên mới luôn rơi vào trạng thái hôn mê.

"Người trong nghề ở Bắc Kinh thật là nhiều mà.”

Kim Giác vội bảo tôi đi chợ mua gà trống, giết xong lấy tiết gà, cầm bút lông chấm, bắt đầu vẽ bùa trên ga trải giường.

Vẽ bùa xong thì phủ ga giường lên người Lạc Lạc, rồi lại lấy cái lều vải trẻ con hay chơi che Lạc Lạc lại, trên lều còn vẽ đầy bùa.

Làm xong những việc này, cơn sốt của Lạc Lạc rất nhanh đã lui, mặc dù còn đang ngủ, nhưng sắc mặt đã tốt hơn trước đó rất nhiều.

Tôi với chồng đều bị dọa sợ, hỏi:

"Bà già ở đối diện cũng đã chết rồi, còn cứ dây dưa Lạc Lạc làm gì chứ?”

Kim Giác thở dài một tiếng, nói:

"Nhà bà lão này chắc chắn là kẻ có tiền, lúc còn sống phong quang rực rỡ, chết rồi còn dùng tiền tìm cao thủ thi triển tà thuật, muốn thăng thiên."

"Dùng trẻ con để thăng thiên?"

Kim Giác giải thích:

Người sau khi chết phải qua cầu Nại Hà.

Cầu có ba tầng, làm việc thiện đi ở tầng trên thăng thiên, nghiệp chướng nặng nề sẽ rơi vào huyết hà phía dưới.

Bà cụ này có lẽ đã làm không ít ác, biết mình nghiệp chướng nặng nề, cho nên muốn giẫm lên Kim Đồng Ngọc Nữ dẫn đường để đi qua.

Trẻ con là thuần khiết vô tội nhất, có thể lừa gạt được.

"Âm phủ lại vô tổ chức thế ư?” Tôi vừa phẫn nộ, vừa khó mà tin được.

Kim Giác cũng đầy mặt bất đắc dĩ.

"Người chỉ cần có bản lĩnh, còn sống thì chui chỗ trống pháp luật, chết rồi thì chui chỗ trống âm luật, nếu tôi không đoán sai, Ngọc Nữ đã có, giờ chỉ thiếu Kim Đồng thôi.”

Tôi lập tức nhớ lại, hôm Thanh Minh đó, quả thực tôi có nhìn thấy trên bàn thờ có con người giấy bện hình một cô bé.



Trước đó cũng mơ hồ nghe nói, bà già nhà đối diện sinh thời là chủ xí nghiệp gì đó, có sản nghiệp ở cả Bắc Kinh lẫn Yến Giao.

Lúc ấy đã thấy lạ rồi, người có tiền như thế, sao không vào nghĩa địa, mà lại phải mua nhà làm phòng đặt tro cốt?

Hóa ra là có mục đích khác.

Kim Giác xem xét qua phong thủy nhà tôi rồi nói, hộ đối diện chọn vị trí vô cùng tốt, lầu mười tám, đại môn nghiêng về tử môn Tây Nam, thuộc cung Khôn, vượng nhất cho phụ nữ đã chết, phúc phận hậu thế, đại cát đại lợi.

Mà cửa chính nhà tôi lại hướng về phía sinh môn Đông Bắc, vốn là đại cát, nhưng hộ đối diện bị biến thành âm trạch, vô hình trung khiến chúng tôi trở thành thủ mộ quỷ, tự nhiên tai họa liên tiếp.

Tôi nghe thế thì tức muốn chết, cảm giác thật không công bằng.

Kim Giác cũng cười khổ, kẻ có tiền chính là như vậy đấy, không chịu buông tha dù một chút lợi.

Việc này không nên chậm trễ, Kim Giác dự định thương lượng với nhà bên.

"Thương lượng?”

Tôi nghe vậy liền sững sờ, thầm nghĩ Kim Giác này quả là con mọt sách.

Chồng tôi cũng nói: "Đấy là cậu chưa nhìn thấy bộ dạng của người nhà đối diện thôi, sao có thể thương lượng với chúng ta chứ?”

Kim Giác an ủi chúng tôi:

"Không phải người xấu lúc nào cũng hung hãn, lúc tình hình bất lợi, họ còn giảng đạo lý hơn bất cứ ai đấy.”

Thế là chồng tôi móc điện thoại ra, định tìm số điện thoại của chủ xí nghiệp nhà đối diện.

Kim Giác khoát tay.

"Không phải tôi bảo thương lượng là thương lượng với chủ xí nghiệp đối diện, mà là mời bà lão kia đến bàn chuyện.”

Kim Giác muốn chiêu hồn trong nhà tôi.



Kim Giác dọn ra một cái bàn, đầu tiên là vẽ một đống bùa kỳ quái, sau đó đốt một nén hương, đặt bốn cái ghế, ba người chúng tôi ngồi xuống, vị trí đối diện tôi để trống một ghế.

Kim Giác còn chuyên môn pha trà tử tế, bày ra bốn chén trà.

Chuẩn bị xong hết thảy, trời cũng sắp tối rồi, Kim Giác kêu chúng tôi kéo chặt rèm, không bật đèn, chỉ đốt một ngọn nến sáp ong đặt trên bàn.

"Hai chúng tôi cũng phải đi thương lượng à?” Chồng tôi vẫn hơi sợ.

"Đương nhiên rồi." Kim Giác nói, “Tôi chỉ là người trung gian thôi, cụ thể thương lượng ra sao, thì phải xem hai người.”

"Thế phải thương lượng như thế nào đây?” Tôi nhớ lại dáng vẻ của bà già kia, vẫn còn sợ.

"Hai người cứ nói ra những yêu cầu của mình là được.”

Yêu cầu của tôi tất nhiên rất đơn giản.

Một, trả lại hồn phách của Lạc Lạc.

Hai, thu hết linh đường với hũ tro cốt đem đi.

Kim Giác nghĩ nghĩ, hỏi:

"Không cần bồi thường gì sao?"

"Còn đòi bồi thường?" Chồng tôi gần như bật thốt lên, “Bà cụ đó có thể rời đi thì bảo tôi để tang, hóa vàng mã, dập đầu luôn cũng được!”

Kim Giác chớp mắt, như trút được gánh nặng.

Nhưng tôi vẫn hơi bán tín bán nghi.

"Chúng tôi thương lượng xong, người nhà bà cụ kia sẽ dọn đi à?”

"Yên tâm, tôi sẽ bảo bà cụ báo mộng nói lại cho con cháu.”

Sau đó Kim Giác bảo chúng tôi ngồi im đừng nhúc nhích, hai tay phải đặt lên bàn, còn dặn dò cẩn thận.

"Lát nữa người đến, chỉ cần nói chuyện thôi là được, tuyệt đối đừng mở mắt nhìn."

Tôi bảo yên tâm đi, có bắt tôi nhìn tôi cũng không nhìn.

Kim Giác khép hờ hai mắt, miệng lẩm bẩm lầm bầm.

Chẳng bao lâu sau, trong phòng như là mở điều hòa, từng đợt gió lạnh từ phía cửa chính lùa tới.

" Cộp cộp cộp cộp ——"

"Thình thịch thình thịch ——”

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, càng ngày càng nhiều, nghe rất dọa người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play