kim giác quái đàm tập 4: Hung Trạch Quỷ Lân

Chương 6


1 năm


Hóa ra đêm gặp quỷ hôm đó, bà già kia đã bò vào trong, tôi vì bảo vệ cho Lạc Lạc mà bị dọa sợ chết khiếp.

Sau khi chồng tôi về đến nơi, bà già kia đã chạy rồi.

Nhưng cơ thể tôi vẫn luôn rơi vào trạng thái hôn mê sâu, làm thế nào cũng không tỉnh lại được.

Khi ấy chồng tôi liền liên lạc với Kim Giác.

Sau khi Kim Giác đến xem, phát hiện tôi vẫn còn chưa nhận ra mình đã bị hù đến mức hồn phách xuất khiếu, vẫn còn gắt gao mà trông coi Lạc Lạc, trông coi cái nhà này không buông tay.

Loại tình huống này rất đáng sợ, nếu như gọi hồn luôn, chỉ sợ sẽ làm tôi bị thương.

Chỉ có thể giải quyết xong chuyện tôi thương nhớ nhất trước đã, rồi mới gọi hồn phách trở lại nhục thân được.

Không ngờ nhất thời sơ sẩy, lại xảy ra cớ sự này.

Nhìn nhục thân mình đang nằm ở trên giường, không biết tại sao, trong lòng tôi bắt đầu nổi lên cơn giận dữ, đầu óc từng trận từng trận hoảng hốt.

Kim Giác nhìn thẳng vào mắt tôi, lớn tiếng nói:

"Nhà đối diện bày kết giới, ban đầu cô vốn không thể vào được, nhưng mẹ con liền tâm, giờ phải dựa vào cô rồi!”

Nói đoạn, Kim Giác cầm lấy dao phay, bắt lấy thân thể ở trên giường của tôi, rạch một vết lên ngón tay.

Thoáng chốc, tôi dường như nhìn thấy bộ dạng của linh đường, xung quanh âm thanh gõ pháp khí càng lớn hơn.

"Nhớ kỹ, chỉ có thời gian một phút thôi, xông lên đi!"

Kim Giác vỗ mạnh vào trán nhục thân của tôi.

Tôi lập tức cảm giác toàn thân đều tràn đầy sức lực.

Đó là do Kim Giác đã đập cả phần hồn phách còn sót lại trong nhục thân đang hôn mê của tôi ra, giờ tôi đã là một linh hồn hoàn chỉnh.

Tôi đâm thẳng về phía cửa chính nhà mình.

Xuyên qua cửa nhà, trước mặt hiện lên một bức tường tạo bởi kim quang, nhưng nó cũng bị tôi đâm xuyên qua.

Trước mắt chính là linh đường, hương khói quẩn quanh.

Bà già kia đang mặc một bộ y thường nữ như được vẽ trên các bức bích họa trong chùa miếu, ngồi xếp bằng trên đài sen, đầy mặt vui mừng, toàn thân đắm chìm trong kim quang.

Bên dưới đài sen, Kim Đồng Ngọc Nữ đứng đấy, đôi mắt si ngốc ngơ ngác.

Xung quanh đài sen tường vân vờn quanh, hương thơm nức mũi, dáng vẻ nhất phái cát tường.

Bà già đó đang hưởng dụng hương hỏa cùng pháp lực siêu độ, sắp thăng thiên.



Bà già đang sung sướng, đột nhiên thấy tôi xông tới thì giật nảy mình.

“Mày mày mày…”

Bà ta chưa kịp phản ứng lại, tôi đã tung một đấm vào mặt bà ta.

Kim quan bay thẳng ra ngoài, mớ tóc trắng của bà già đó xổ tung, bà ta rơi từ trên đài sen xuống, kêu thảm một tiếng ngã dúi dụi.

Di ảnh trong linh đường cũng rơi xuống đất.

Đám đạo sĩ còn đang nhắm mắt lại ra sức niệm tụng, đạo sĩ dẫn đầu dường như phát giác điều không ổn, mở to mắt tìm kiếm bốn phía, rồi phát hiện ra tôi.

Đạo sĩ dẫn đầu cầm kiếm gỗ lên chuẩn bị thi pháp.

Tôi liếc nhìn chung quanh, nhào thẳng về phía gã gầy, hai tay đẩy mạnh, hồn phách của gã gầy bị tôi đẩy bật ra, đụng phải kết giới trên tường, toàn thân bốc khói kêu rên thảm thiết.

Tôi đã nhập vào người gã gầy, mở to mắt, thấy mình đang đứng bên cạnh bàn thờ.

Những người khác còn chưa kịp phản ứng, đạo sĩ dẫn đầu dường như nhận ra gì đó, nghi hoặc nhìn tôi.

Tôi bước nhanh về phía trước, túm lấy hũ tro cốt trên bàn thời, xông đến gần đạo sĩ dẫn đầu quát lớn:

"Cái đồ lừa đảo chết tiệt nhà mày!”

Rầm một tiếng.

Hũ tro cốt vỡ tan tành, bột tro trắng tung bay khắp nơi.

Không thể không nói, đúng là người có tiền, đến cả hỏa thiêu cũng phải tốt nhất, tro cốt cực mịn, thậm chí không sót lại dù chỉ một mẩu xương, nháy mắt đã tán loạn khắp cả phòng.

Bà già trơ mắt thấy đài sen của mình bị khô héo, hóa thành một cục đen xám, tiên y trên người cũng biến về áo liệm, tro cốt bay đầy khắp nơi, lập tức bật khóc.

"A a a ta sắp thăng thiên rồi mà…”

Các đạo sĩ cũng hoảng loạn hết sức.

Đạo sĩ dẫn đầu hô to:

"Nhà đối diện đang đấu pháp, mau thiết đàn!"

Không đợi đám đạo sĩ này ngồi xuống, tôi đã vơ lấy hai cái ghế gãy, điên cuồng đánh trái đập phải, chơi luôn chiêu tổn thương vật lý.

Tên mập không biết làm thế nào, còn định tiến lên cản tôi, tôi liền hét lớn với gã:

"Đồ ngu x nhà mày! Mẹ cho tao nhiều tài sản hơn mày hai trăm triệu* đấy!”

(*328.239.758.800đ)

Hét xong, tôi nhảy ra khỏi thân thể gã gầy, một tay bắt lấy Lạc Lạc, một tay bắt lấy cô bé con bên cạnh, bay thẳng ra cửa chính.

Xuyên qua cửa phòng, xuyên qua hành lang, xuyên qua cả cửa nhà mình.

Trời đất quay cuồng, rồi không còn biết gì nữa.



Khi tôi tỉnh lại lần nữa, đã là giữa trưa ngày hôm sau.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào phòng, cảm giác toàn thân cũng ấm áp.

Lạc Lạc rúc vào bên người tôi, trên cổ còn quấn băng gạc, thấy tôi tỉnh, vội vàng hô lên:

"Bố ơi, mẹ tỉnh rồi."

Chồng tôi đeo tạp dề bước vào, ban nãy đang ở trong bếp nấu cơm cho tôi ăn.

Tôi lại đánh giá Lạc Lạc từ trên xuống dưới một lượt, ôm chặt thằng bé.

Lại nhớ đến chuyện lúc trước, vội vàng hỏi sau đó thì sao rồi?

Chồng tôi nói, tối hôm qua có mấy chiếc xe cấp cứu vào trong khu chung cư này, đưa hết cả đám người nhà đối diện đi.

Lão đạo sĩ dẫn đầu bị đánh thành người thực vật, các đạo sĩ khác đang muốn kiện gã gầy.

Sở cảnh sát nói với bên ngoài là đạo sĩ lừa gạt tiền của, song phương ẩu đả, dù sao thì nguyên nhân thực sự nói ra cũng chẳng ai tin.

"Thế bà già đó thì sao?” Tôi vẫn hơi bận tâm.

"Kim Giác nói, bà già đó không có đạo sĩ che chở, sớm đã bị nghiệp lực đẩy xuống dưới rồi, không có kết quả tốt đâu.”

Còn hồn phách của cô bé kia, hình như là khi còn sống bị bà già đó mua về, giờ đã được Kim Giác siêu độ cho rời đi rồi.

Tên mập với gã gầy cũng vì chuyện tài sản thừa kế mà ầm ĩ túi bụi, hình như sắp kiện cáo gì đó.

Kim Giác đoán rằng, trước kia bà già từng dùng rất nhiều phương thức thúc tài bàng môn tà đạo, giờ vận thế đã qua, tất nhiên phải chịu cắn trả.

Sau đó tôi hỏi chồng, tại sao Kim Giác không đi kiếm tiền như đám đạo sĩ kia chứ? Ít nhất cũng có thể lái Mercedes Benz.

Chồng tôi cũng không rõ lắm, chỉ đại khái nghe Kim Giác từng nói, tài kho của hắn không ở nơi này, nếu kiếm dù chỉ một xu bằng loại chuyện này, thì cũng sẽ phải gặp xui xẻo.

Thấy hắn thậm chí không thể nhận cả hồng bao, chúng tôi đành mời hắn ăn một bữa cơm.

Cơn ác mộng này cuối cùng cũng trôi qua.

Mặc dù nhà của chúng tôi vẫn đơn sơ như thế, mặc dù mỗi ngày chồng tôi vẫn còn phải bôn ba giữa Yến Giao và Bắc Kinh.

Chúng tôi tăng ca, bận bịu, nhưng rốt cục thì, cũng đã có một cái nhà.

Chưa qua mấy hôm, nhà đối diện lại đột nhiên có người môi giới ra vào.

Sau khi nghe ngóng mới biết, nhà đó thế mà bán được rồi.

Tôi với chồng đều hơi hoảng, đây chính là nhà ma nổi tiếng xa gần đấy, không chỉ tản đầy phòng tro cốt của bà già kia, mà còn có người từng bị đánh thành người thực vật.

Ai sẽ đi mua loại nhà này chứ, sẽ không phải lại lấy ra để đặt hũ tro cốt đâu chứ?

Hôm đó, chủ nhà đã tới.

Tôi với chồng đều ngây ngẩn, là Kim Giác.

Kim Giác he he cười hai tiếng, bảo nhà này rẻ lắm, giảm 50%.

Cả nhà chúng tôi vui mừng hớn hở làm tiệc tân gia cho hắn, ngồi quanh bàn ăn lẩu trong nhà hắn.

Nhà Kim Giác còn đơn sơ hơn cả nhà tôi, trừ một cái giường đôi với giá sách cũ mèm ra, thì cái gì cũng không có, nhưng thoạt trông vẫn rất vui vẻ.

Chúng tôi uống hết chén này đến chén khác.

Uống say rồi, hắn cười cười, đột nhiên bật khóc.

"Lưu lạc phương Bắc mười năm, rốt cục tôi cũng có nhà rồi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play