【 Ha ha ha ha ha, biểu cảm tên này buồn cười quá 】
【 Quái vật quản gia: Tôi cũng đâu có muốn, nhưng mà, nếu lại hỏi chủ nhân một lần nữa lỡ như bị sa thải tiếp thì phải làm sao bây giờ? 】
【 Trời khiếp, sạo có thể ra bài theo cách bất thường như thế.JPG】
【 Hì hì hì, tôi thích kiểu kịch bản bất ngờ này, thật kích thích, người này chết chắc rồi 】
【 Đây là trả thù, tuyệt đối là do giận chó đánh mèo mà trả thù 】
【 Không trị được vị kia chả lẽ còn không trị được mi sao? 】
“ Khách quý?”
Quản gia không nghe được phản hồi liền tiến lên phía trước một bước, cơ hồ là tỏa định Tống Chân. Từng giọt từng giọt mồ hôi lăn xuống từ trên trán, Tống Chân cảm thấy có hơi mất tiếng, gian nan đáp, “Tôi là bác sĩ.”
Nhưng mà hắn trả lời xong, quản gia không chỉ không rời đi, khóe miệng còn toét tới mang tai, phát ra âm thanh hà hà quái dị, “Còn gì nữa?”
Còn gì nữa?
Còn gì?
Còn có cái gì? Trong đầu Tống Chân nổ vang ầm ầm, đại não cùng thân thể phảng phất chia lìa, ý thức còn sót lại đang không ngừng điên cuồng kêu gào, tại sao lại hỏi hắn hai lần, hắn thế nhưng là người ở phòng khách lâu nhất ư? Chẳng lẽ sau khi bọn họ rời đi, tên mù kia đã đến nơi khác tra xét?
Không, hiện tại không phải thời gian nghĩ những việc này, còn gì, còn có cái gì?
Những người khác đã sớm bị dị biến trước mắt dọa cho ngơ ngác. Bọn họ không rõ tại sao Tống Chăn bị quái vật lựa chọn. Hơn nữa, rõ ràng Tống Chân đã trả lời vấn đề kia nhưng con quái vật còn đuổi theo không bỏ. Vậy, vậy phương thức qua cửa Tống Chân đã nói với bọn họ vẫn chính xác sao?
Những người này kinh hoảng đến thở mạnh cũng không dám, sợ hãi nhìn quái vật trong nháy mắt lộ ra răng nanh, móng tay mọc dài.
Là cái gì, đến tột cùng là cái gì!
Đầu óc Tống Chân trống rỗng, manh mối trên lầu nào có nhiều như vậy. Hắn còn phân ra tinh thần đi tìm manh mối về Khải Vô Minh, chính mình chỉ chuẩn bị một manh mối bác sĩ. Hiện tại hắn trở thành người đầu tiên bị chọn, còn phải, còn phải đưa ra thêm một cái!
“Hà hà hà, nếu không thể trả lời, hà hà hà ——”
“A a a a a!” Quái vật đột nhiên nhào tới, Tống Chân kinh sợ, bản năng cầu sinh bộc phát trong nháy mắt, la lên một tiếng liền đem quái vật đẩy ra, không nghĩ tới mới xoay người, quái vật lại vồ lên. Cảm giác đau nhức ập tới, máu tươi hỗn hợp tiếng kêu thảm thiết hoàn toàn đánh vỡ sự yên tĩnh của biệt thự. Mắt thấy quái vật sắp cắn qua yết hầu, Tống Chân bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, hét to, “Tôi là tội phạm cưỡng gian, đây là thân phận thứ hai của tôi.”
“Tách.”
Một tiếng nhỏ đến cơ hồ không tồn tại vang lên, quái vật quản gia nháy mắt khôi phục bình tĩnh. Khóe miệng tuy còn vết máu sót lại, nhưng biểu tình lại quay về an tĩnh tường hòa, “Vị khách quý này, xin mời ngài vào chỗ ngồi.”
Tống Chân lập tức xụi lơ trên mặt đất, hô hấp đồn dập, hòa hoãn nỗi sợ trong lòng. Tay nâng lên hạ xuống rất nhiều lần muốn xử lý miệng vết thương nhưng vì run rẩy không cầm được nên cuối cùng hắn cũng từ bỏ.
Còn tốt, hắn coi như đã qua cửa này rồi.
Khải Vô Minh nghe không sót một chữ, đối chiếu phản ứng của Tống Chân, lại lần nữa xác minh phỏng đoán trước đó của mình. Quả nhiên, nếu cứ đợi dưới tầng sẽ có hố, hơn nữa tâm trả thủ của con quái vật quản gia này còn rất mạnh. Mắt thấy không có biện pháp xử lý mình, liền giận chó đánh mèo tới trên người những người chơi khác.
Cái này hình như là bệnh chung ở quái vật của thế giới này?
Còn có âm thanh nhỏ vang lên kia, Khải Vô Minh rất chắc chắn lúc hắn đưa ra đáp án không xuất hiện bất kỳ tiếng vang gì. Âm thanh đột ngột kia vô cùng có khả năng thể hiện quy tắc hạn chế đối với quái vật đã thay đổi.
Nếu như Tống Chân không thể đưa ra đáp án thứ hai thì kết cục như cũ sẽ là chết ở trong tay quái vật. Đổi lại là hắn, có lẽ có thể lợi dụng cơ hội tạm dừng này tìm được một tia sinh cơ.
Có ví dụ là Tống Chân đi trước, những người khác ngoài dự đoán nhanh chóng hoàn thành giới thiệu thân phận bản thân, sợ quái vật không vui một cái liền hạ sát thủ với chính mình. Khải Vô Minh cũng theo sát quái vật quản gia nghe xong thông tin mỗi người.
An Đóa là bảo mẫu, Giang Vân là gia sư, Tống Thành là một luật sư, Triệu Hòa Vũ là một ca sĩ.
Bọn họ đều tìm được hoặc nhiều hoặc ít thông tin liên quan tới thân phận ở trên lầu.
Sau khi tất cả đều đáp xong, ánh mắt không hẹn mà cùng hướng về phía Khải Vô Minh. Bọn họ không hiểu tại sao anh ta có thể bình yên ngồi ở chỗ này, nhưng không có ngoại lệ, đều cảm thấy Khải Vô Minh không qua được cửa này. Anh ta không đi thăm dò thì làm sao biết được thông tin gì?
Nào biết đâu quản gia đi tới trước mặt Khải Vô Minh, không hỏi mà còn hơi hơi khom người, nói, “Vị khách quý này, bây giờ tôi sẽ mang ngài đến phòng của mình. Ngài có thể nghỉ ngơi một lát, sau đó sẽ là thời gian cho bữa tối.”
Năm người lập tức mắt chữ O miệng chữ A, Tống Thành miệng nhanh hơn não còn trực tiếp hỏi ra.
“Tại sao cậu ấy không cần trả lời?”
Đầu quản gia trực tiếp xoay 180° nhìn về phía anh ta, sắc mặt Tống Thành thoáng chốc trở nên trắng bệch, chân mềm nhũn ngồi quỳ trên mặt đất.
“Thưa các vị khách quý, tôi sẽ dựa theo thứ tự đưa các ngài trở về phòng riêng của mình.”
Quản gia căn bản không trả lời vấn đề của Tống Thành, nói ra lời thoại được lập trình sẵn, sau đó quay đầu lại nhìn Khải Vô Minh.
Khải Vô Minh nhìn không thấy cái cảnh gần như muốn đem mọi người dọa chết này. Chỉ là khi bên kia có động tĩnh, mùi tanh nồng trước mặt càng thêm đậm, điều này khiến hắn nhớ lại vài ký ức không mấy tốt đẹp.
Bất quá Tống Chân không có phản ứng gì đối với lời quái vật quản gia nói ra, vì vậy đây hẳn chỉ là lưu trình bình thường. Hắn cũng không còn bài xích, lạnh lùng nói, “Dẫn đường đi.”
Nói xong liền đứng dậy, quái vật quản gia so với hắn càng nhanh, chớp mắt liền đến cửa cầu thang. Khải Vô Minh không nhanh không chậm đi theo, lúc đi ngang qua năm người cũng không chút tạm dừng. Chờ thân ảnh bọn họ biến mất sau cầu thang, mấy người mới hai mặt nhìn nhau.
“Đỡ tôi dậy.”
Sắc mặt Tống Chân trắng bệch, mất máu quá nhiều khiến toàn thân hắn đều suy yếu, mà đoạn nhạc đệm vừa rồi giống như là một cây dao sắc chém ra khoảng cách trong lòng mọi người. Mấy người sắc mặt ngầm thay đổi, ba chân bốn cẳng đem người nâng dậy ngồi trên sô pha. Thẳng đến lúc nhìn thấy Tống Chân lấy ra đạo cụ băng bó bảo bọn họ hỗ trợ xử lý miệng vết thương, những người này mới lần nữa niềm nở xúm lại.
Không ai nhìn đến một tia âm ngoan xuất hiện sâu trong mắt Tống Chân.
Bên kia.
Khải Vô Minh đã cùng quản gia đi qua cầu thang lầu hai, mắt thấy sắp tới lầu 3, Khải Vô Minh đột ngột dừng lại. Tại lúc những người khác trở về phòng khách, hắn đã cảm giác qua, biệt thự chỉ có 2 tầng, như vậy lầu 3 hiện tại xuất hiện này lại là nơi nào?
“Quý khách, xin hãy theo sát tôi.”
Quản gia giống như cảm thấy Khải Vô Minh đi có chút chậm, liền thúc giục anh đuổi theo. Khải Vô Minh vẫn là bước lên, chờ đến khi hai chân đều đặt lên cầu thang lầu 3, một mùi hoa hồng nồng đậm ập vào mặt hắn, nồng đến mức khiến người hít thở không thông.
Khứu giác Khải Vô Minh vốn đã nhạy bén hơn người, bây giờ bị mùi hoa dày đặc này ập vào mũi không khác gì bị vũ khí sinh hóa tấn công, khiến hắn choáng vãng đầu óc, cơ thể lay động một chút mới khôi phục bình thường.
Càng đi lên cao, mùi hoa càng nồng đậm đến mức như biến thành thực chất, làm người không rõ mùi hoa là thơm ngọt vẫn là tanh ngọt. Khải Vô Minh nhớ tới tên của biệt thự, hai lầu dưới không có chút mùi hoa nào khiến ban đầu hắn chỉ tưởng tên biệt thự không có ý nghĩa gì, ngờ đâu mùi hương đều tụ tập hết tại nơi này.
“Thưa quý khách, ngài có thấy mùi hương này rất dễ ngửi không? Đây là mùi hoa mà phu nhân thích nhất, hy vọng ngài cũng sẽ thích.”
Quản gia quái vật giống như nhìn ra Khải Vô Minh không khoẻ, cố tình hít sâu một hơi, biểu tình như si như say nói ra cảm tưởng bên tai anh. Nhìn Khải Vô Minh nhấp môi, thanh âm rõ ràng trở nên linh động vui vẻ hơn.
Thấy Khải Vô Minh không đáp lời, quản gia cũng không cảm thấy gì, tiếp tục đi lên một đoạn. Quản gia mở ra một cánh cửa, mười phần thân sĩ mà khom lưng, nói, “Thưa quý khách, đã tới phòng của ngài rồi.”
Mùi hương ập vào mặt càng thêm nồng nặc, Khải Vô Minh vốn cho rằng khứu giác của mình vừa nãy đã bị tàn phá, tạm thời vô pháp sử dụng, nhưng căn phòng này lại lần nữa đổi mới nhận tri về cực hạn của hắn.
“Quý khách, xin cho tôi được vì ngài giới thiệu một chút bố cục nơi này.”
Sau khi bước chân vào phòng, quản gia cũng không có rời đi, hơn nữa còn nhiệt tình quá mức khiến Khải Vô Minh không khỏi cảnh giác. Lặng lẽ kéo dài khoảng cách ra hai bước sau đó mới gật gật đầu, giống như bản thân thật sự bởi vì nhìn không thấy nên mới cần nó giới thiệu cho vậy.
Thanh âm quái vật quản gia giống như càng thêm nhảy nhót, “Trong phòng có một chiếc giường, một sô pha nhỏ thuận tiện để nghỉ ngơi, một bàn trang điểm, bên cạnh là phòng rửa mặt, bên trong có phân tách khu vực ướt và khô, bức màn cùng thảm đều đã dùng tinh dầu hoa hồng xử lý qua. Ngoại trừ những thứ này, trong phòng không có bất cứ vật trang trí nào, nếu ngài có yêu cầu gì có thể trực tiếp sử dụng điện thoại trên đầu giường để phân phó tôi, chỉ cần ấn nút đầu tiên là được.”
Khải Vô Minh cũng dựa theo lời quản gia nói mà từng bước cảm giác.
Đầu tiên là một chiếc giường, một sô pha, một bàn trang điểm, không có gì đặc biệt.
Ngay sau đó là phòng rửa mặt, chỗ mặt đất phân tách khu vực ướt và khô là một đống chất lỏng; đối diện giường có một khung tranh lồng kính, mặt tường xung quanh còn mấy ô vuông lồi ra, dựa trên hình dạng cảm giác được có lẽ là bình hoa; trên đầu giường nằm một cái điện thoại bàn, nhưng dây cắm đã bị đứt, không biết gạt số có thể gọi đi đâu.
Tuyệt vời, một chữ đều không khớp.
【 Ha ha ha ha ha, tâm trả thủ của quái vật này nặng quá đi! 】
【 Cố tình như vậy thật sự không bị cậu mù phát hiện ra sao? 】
【 Lầu trên suy nghĩ nhiều quá, còn phát hiện? Sao không nói cậu ta có thể tránh được hoàn toàn đi! 】
【 Có chuyện vui xem rồi 】
【 Có muốn đánh cược lần nữa không, tôi cược cậu ta sẽ bị bức tranh kia giết chết. 】
【 Cược liền cược! Tôi cược cậu ta bị đập chết 】
Hết chương 5.