Quái vật quản gia nói xong liền vội vã rời đi, giống như không thể chờ thêm được nữa. Vào cái lúc đã đặt được một chân ra ngoài cửa, Khải Vô Minh đột nhiên quay đầu lại và nói: “Tôi nhớ rõ là đã sa thải anh vậy tại sao anh vẫn còn xuất hiện ở đây?”
“Vị khách quý này, có lẽ ngài đã nhận nhầm người, tôi cũng không phải vị quản gia trước kia. Mong ngài hãy dành thời gian nghỉ ngơi một chút, lát nữa sẽ là thời gian ăn tối.”
“Phải vậy không?”
Nó đang nói dối, tuyệt đối vẫn là con quái vật trước kia.
Khải Vô Minh không chút để ý đáp lại. Quái vật quản gia cũng gật đầu ra hiệu, không quan tâm Khải Vô Minh có nhìn đến hay không liền nhanh chóng rời đi.
Lúc này đã không còn thứ gì ngăn chặn, Khải Vô Minh nghe được rõ ràng thanh âm quản gia đưa từng người vào phòng riêng dưới lầu hai.
“Phanh!”
Tiếng cánh cửa đột nhiên đóng sập lại vang lên, Khải Vô Minh không thèm liếc mắt một cái, chậm rãi dạo bước quanh căn phòng.
【 Xém tý bị hù chết, tôi còn tưởng cậu ấy thật sự phát hiện quản gia vẫn là con lúc trước cơ. 】
【 Nghĩ quá nhiều rồi, cậu ta lại nhìn không thấy, cũng chỉ là dùng lời nói thử một chút 】
【 Sau đó liền thử ra kết quả, không nhìn thấy quái vật đều chạy trối chết ra đấy sao? 】
【 Cái này cũng tính là chạy trối chết? Mấy người coi trọng nhóc mù này quá rồi đấy 】
【 Đừng tranh cái nữa, dù sao anh ấy cũng lên lầu 3 sớm hơn so với những người khác, chậm rãi thăm dò rồi sẽ tìm được nhiều manh mối hữu dụng thôi 】
【 Dựa vào dùng tay lần mò sao? hhhhh】
【 Còn cược nữa không? 5000 rồi, lại thêm 5000 tích phân nữa, quái vật sẽ xuất hiện sớm 】
【 Thêm tôi vào 】
Khải Vô Minh lại có cảm giác số lượng tầm mắt theo dõi hắn gia tăng nhanh chóng như cái lúc ở phòng khách dưới lầu. Lần trước kéo dài mười ba phút quái vật liền xuất hiện, lần này không biết là bao lâu. Trước lạ sau quen, nhờ cảm giác bị theo dõi âm thầm nhắc nhở, Khải Vô Minh lập tức đi về phía bàn trang điểm.
Bàn trang điểm này thực tế không khác biệt lớn so với quái vật quản gia miêu tả. Từ gia cụ trong phòng khách tới xem, gia cụ bên trong biệt thự đều được điêu khắc tinh xảo, xa hoa. Sô pha nhỏ hiển nhiên cũng an toàn, vẫn có hoa văn khắc trên tay vịn.
Bốn mặt xung quanh bàn trang điểm cũng có hoa văn điêu khắc, nhưng dù thế nào, mặt bàn vẫn là bằng phẳng.
Những người xem đó hẳn đã biết cốt truyện, nếu nhìn thấy hắn tra xét một cách lộ liễu, sợ rằng người xem sẽ xuất hiện những phản ứng ngoài dự tính. Vì vậy, Khải Vô Minh quyết định thực hiện một phép loại trừ.
Bàn tay lơ đãng vuốt dọc theo mặt bàn, không có chút lồi lõm như dự đoán. Cách găng tay cũng có thể cảm nhận được mặt bàn bóng loáng, có thể khẳng định bàn trang điểm không phải là vật phẩm của chủ nhân thân phận này.
Sau khi xác định rõ điểm này, Khải Vô Minh tiếp tục đi đến vị trí dựa sát giường, cách khung tranh lồng kính không xa. Mới bước vào phạm vi này, anh liền cảm nhận được một cổ âm lãnh mơ hồ.
Chuẩn bị tiến lên phía trước một bước, Khải Vô Minh bỗng nhiên khựng lại. Những tầm mắt theo dõi bỗng tập trung vào vị trí dưới cổ hắn.
Hử?
【 A a a a a, không cẩn thận liếc qua bức tranh, rõ ràng không có gì nhưng tự nhiên tôi thấy sởn cả tóc gáy 】
【 Mặc kệ đã xem bao nhiêu lần đều không thể thích ứng nổi 】
【 Làn đạn hộ thể, em đi ngắm anh trai nhỏ dưỡng mắt đây 】
【+1, chịu không nổi chịu không nổi, cậu chàng mù này lớn lên cao ráo, chỉ cần ngắm khuôn mặt cậu ấy thì dùng khóe mắt cũng có thể xem được tranh 】
Từ lúc ở dưới lầu, những tầm mắt này liền từ bốn phương tám hướng vọt tới. Trong đó, tập trung trên mặt là đông nhất. Chỉ có lúc đầu bởi vì tất cả mọi người đều là người mới, không có gì hay để xem nên tầm mắt theo dõi mới rời đi.
Tuy rằng bản thân Khải Vô Minh không thể nhìn thấy, nhưng hắn biết chính mình lớn lên phù hợp thẩm mỹ phần đông thị chúng. Vì vậy nếu khuôn mặt hắn không có vấn đề, thì cũng chỉ có thể do đồ vật xung quanh khiến bọn họ né tránh.
Giả vờ di chuyển, khẽ nhón chân rồi lặng lẽ co chân lại, tầm mắt theo dõi cũng theo chuyển động lên xuống đó mà điều chỉnh, qua lại quan sát. Khải Vô Minh liền tỏa định vị trí khung tranh, bao gồm một vòng khu vực xung quanh đều là phạm vi người sống chớ gần.
Những khán giả kia luôn luôn biến thái, quái vật quản gia xuất hiện khiến số lượng chúng tăng gấp bội. Ngược lại, nơi này một ánh mắt thăm dò đều không có. Có thể thấy được mức độ nguy hiểm ít nhất phải gấp ba so với quái vật quản gia. Hắn xác định mình không phải đối thủ của thứ này.
Khải Vô Minh thở ra một hơi, quyết đoán mười phần, dịch bước rời khỏi vị trí này. Dọc theo chân tường đi đến vị trí bất thường thứ hai —— bình hoa trên tường.
Lần này hắn không còn chậm rãi dò xét như trước, một tay xẹt qua mặt tường, đồng thời bước nhanh về phía trước. Thanh âm ma sát thật nhỏ của đồ sứ và tường truyền vào tai Khải Vô Minh. Không hề có chút ngập ngừng nào, hắn lập tức dừng lại.
“Bang!”
Bình hoa lớn bằng bàn tay rơi ngay trước mặt Khải Vô Minh, phát ra tiếng vang trong trẻo. Nếu vừa rồi hắn không có khống chế, bước thêm một bước, bình hoa đập vào sẽ chính là đầu hắn.
Rõ ràng dưới chân đã chải thảm nó còn có thể vỡ thành như vậy?
Khải Vô Minh đột nhiên tò mò bình hoa làm bằng vật liệu gì.
【 A a a a, chỉ thiếu một chút! Thiếu chút nữa liền đập trúng rồi 】
【 Tại sao cậu ta lại đột nhiên dừng lại, chẳng lẽ cậu ta biết được chuyện gì sắp xảy ra sao? 】
【 Chắc là trùng hợp thôi, không thấy cậu ấy lại bắt đầu ngơ ra đấy sao, giống như đang suy nghĩ chuyện gì 】
【 Động rồi, động rồi】
Đoạn nhạc đệm này không ảnh hưởng lộ tuyến tiến lên của Khải Vô Minh. Bước qua những mảnh vỡ, hắn tiếp tục tiến về phía trước, như cũ vẫn dừng lại ở một chỗ lõm. Lần này Khải Vô Minh không nghe thấy thanh âm nào, hắn vẫn cố tình dừng ngay phía dưới, hơi chếch về trước một chút.
“Kẽo kẹt ——”
Tới.
Gần như là đồng thời, Khải Vô Minh bước một bước về phía trước. Lại một bình hoa khác rơi xuống, sượt qua vài sợi tóc bên gáy hắn, nện trên mặt đất phát ra tiếng vỡ giòn vang.
“Bang!”
【 A a a a đều chạm qua sợi tóc! Chỉ thiếu chút nữa a a a a 】
【 Làm sao lại rơi đúng cái lúc cậu ta di chuyển, lúc dừng sao lại không rơi chứ 】
【 Tức chết tôi rồi, thiếu chút nữa lão tử liền thắng】
【 Hỏi một câu, tiền đặt cược bao nhiêu rồi? 】
【 7200 】
Khải Vô Minh cũng cảm thấy bình hoa là lướt qua sợi tóc hắn rơi xuống. Nhưng thứ khiến hắn không ngờ tới chính là vào khoảnh khắc bình hoa chạm vào sợi tóc, đã phát ra âm thanh nứt vỡ. Tuy nhiên bởi vì tốc độ rơi xuống quá nhanh, khi nện xuống mặt đất liền lập tức vỡ nát, hắn cũng không nghe rõ lắm.
Lực sát thương của bình hoa mạnh hơn lúc trước.
Khải Vô Minh không tiếp tục thử. Một giây trước, bởi vì không khí chuyển động, tóc trên trán hắn cũng bị phất lên, trong lúc đó cũng đã xảy ra tiếp xúc cùng bình hoa, nhưng tình huống lúc nãy lại không xuất hiện.
Thử tiếp cũng không có ý nghĩa. Một khi phát hiện hắn cố ý thử, như vậy lần sau hoặc lần sau nữa sẽ tại lúc hắn nghe được âm thanh, chiếc bình sẽ vỡ. Dù cho kịp thời né tránh nhưng việc bị trầy xước cũng không phải chuyện gì tốt.
Hướng ra ngoài một chút, Khải Vô Minh đưa tay gõ gõ cửa, không có phản ứng. Hắn lại vặn tay nắm cửa, cửa không chút sứt mẻ.
Thầm đếm tới 60 giây, Khải Vô Minh cất tiếng gọi, “Quản gia, tôi cần hỗ trợ.”
Vẫn như trước không có thanh âm gì, nhưng trong lúc chờ đợi, có một mùi hôi thối bay tới chóp mũi Khải Vô Minh, gần giống với mùi trên người quái vật quản gia.
Chỉ cách một cánh cửa, nhưng hình như nó cũng không có ý định tiến vào giúp đỡ hắn.
Khải Vô Minh thầm chậc một tiếng, năng lực chẳng ra gì nhưng lại rất mang thù. Ba nguy cơ chết người trong phòng ngủ này hắn gần như đã nắm rõ. Không thể dùng sức mạnh mở cửa khiến Khải Vô Minh từ bỏ ý định tra xét phòng rửa mặt. Còn lại trong phòng ngủ, hắn không tới gần chân tường thì bình hoa không thể rơi xuống, không tới gần khung tranh lồng kính thì sẽ không cảm thụ đến hơi thở lạnh lẽo kia.
Nhưng, thật sự chỉ có chút này thôi sao?
Khải Vô Minh còn không quên nơi này không phải phòng ngủ của hắn. Những nguy cơ khác đơn giản chỉ là né tránh liền có thể bỏ qua, không cần thiết phải an bài như thế. Cho nên nguy cơ cuối cùng khẳng định chính là chủ nhân nguyên bản của căn phòng này.
Không cần năng lực quá lớn, chỉ cần buộc hắn tới gần chân tường và khung tranh lồng kính là có thể giải quyết xong xuôi.
Số lượng người xem không ngừng tăng nhanh khiến thần kinh Khải Vô Minh dần dần căng thẳng. Thời gian còn lại cho hắn không nhiều lắm, tất cả manh mối đã có cùng điều kiện hiện lên trong đầu hắn một lần lại một lần, nhưng vẫn không có chút nào manh mối như cũ.
Tình cảnh rất cấp bách, Khải Vô Minh buộc bản thân không được suy nghĩ, đưa mình trở thành chủ nhân căn phòng này, sử dụng tư duy cô ấy để nhìn nhận tất thảy.
Nếu hắn chính là chủ nhân nơi này.
Khi hắn chậm rãi xuất hiện ở chỗ này.
Ánh mắt đầu tiên, liền thấy được một người xa lạ xuất hiện trong phòng của mình.
Sau đó, trong cơn giận dữ lại phát hiện những bình hoa mà mình quý trọng đã vỡ nát, cơn tức giận càng tăng lên.
Tiện đà, cuồng hóa ——
Suy nghĩ dần dần quay lại, chuyện hắn ở chỗ này đã vô pháp thay đổi. Như vậy, việc duy nhất hắn có thể làm chính là xử lý những mảnh bình hoa vỡ này, ít nhất là để thể hiện một chút tôn trọng đối với chủ nhân nơi đây.
【? Anh ấy đang làm gì? Tại sao đột nhiên rút khăn trải giường? 】
【 Cậu ấy gói mấy mảnh bình vỡ này lại, thật là kỳ quái 】
【 Sau đó đặt ở trên giường, còn trải phẳng khăn trải giường 】
【 Lại còn lấy áo khoác của mình đắp lên chỗ nhô lên 】
【 Sao mấy người thuật lại động tác của cậu ta, cậu ta đang làm gì thế? 】
【 Không biết nữa 】
【 Nhìn cậu ấy cẩn thận như vậy, chẳng lẽ lo lắng bình hoa vỡ sẽ có chuyện gì, cho nên giấu đi? 】
【 He he he, tiền đặt cược đã lên tới một vạn, mặc kệ cậu ta vì cái gì, quái vật muốn ra sân sớm, cậu ta chết chắc rồi! 】
【 Kiểm tra đo lường đến số lượng tích phân đặt cược đã phá vạn, quái vật tiến vào trước thời hạn, mời streamer chuẩn bị sẵn sàng 】
【 Hú hú hú! 】
Gần như trong khoảnh khắc làm xong việc này, một cổ nguy cơ mãnh liệt nảy lên trong lòng Khải Vô Minh. Bằng vào bản năng liền lùi về phía sau một bước, vừa vặn thối lui đến chỗ bức màn, toàn thân hắn trong nháy mắt đã bị một mùi hương nồng đậm bao phủ.
Khiến hắn có chút buồn nôn.
Nhưng hiện tại hắn không rảnh bận tâm chút khó chịu này, một mùi hương càng thêm nồng nặc, hỗn hợp mùi xác chết thối rữa và hoa hồng đang phân hủy bao vây mà tới. Thân thể cũng đồng thời bắt giữ tín hiệu phản xạ hồng ngoại mà một thi thể lạnh băng nên có.
“A, đồ tiện nhân, tạp chủng, ai cho mày chạm vào giường của tao! Tiện nhân! Tao phải đánh chết mày!”
Một con quái vật có giọng nữ vừa gào thét vừa lao mình về phía chiếc giường, nhấc lên một trận mùi hoa.
“Răng rắc.” Mảnh vỡ bình hoa lại lần nữa nát tan.
“Xé ——” âm thanh vũ khí sắc bén đâm vào thịt rồi rút ra vang lên.
“A, mặt của tôi! A a a a! Hô hô hô, a a a a!”
Tiếng người phụ nữ kêu lên thảm thiết hỗn tạp tiếng quái vật gào rống. Chỉ cần nghe thanh âm là có thể cảm giác được nữ quái vật đang lăn lộn, vặn vẹo trên giường.
Nhưng thực bất hạnh chính là, Khải Vô Minh vì để mảnh vỡ không thể hiện quá rõ ràng đã cố tình rải bằng chúng. Nữ quái vật càng lăn lộn, những thanh âm vừa rồi càng không ngừng vang lên, dần dần âm thanh gào rống của nữ quái vật nhỏ đi, trên giường gần như phủ kín máu thịt.
Khải Vô Minh phảng phất như bị lãng quên ở góc cửa sổ, bình hoa cùng nữ quái vật tự tổn hại lẫn nhau, mang theo không ít tầm mắt theo dõi đi.
—— Khải Vô Minh suy nghĩ, một giường máu thịt kia chắc hẳn phù hợp thẩm mỹ máu me của khán giả.
【 Đậu xanh! 】
【 Đậu xanh!!! 】
【 Thế này cũng được? 】
【 Tấm màn đen! Làm sao mọi chuyện lại phát triển thành như vậy, có trùng hợp như vậy sao! 】
【 Tôi vừa lật xem tư liệu, bình hoa và người phụ nữ, hình như thật sự có quan hệ tương khắc. Cũng, cũng không phải không có khả năng này ( nhẹ nhàng ) 】
【 Mẹ kiếp, tích phân của lão tử. 】
Theo âm thanh nữ quái vật biến mất hoàn toàn, Khải Vô Minh dần thả lỏng. Tuy nhiên, không tới một giây đồng hồ, toàn thân lại một lần đi trước ý thức tiến vào đề phòng cảnh giới, ngay sau đó mới là thính giác, khứu giác, xúc giác ——
Mùi hoa hồng và thanh âm ồn ào quanh thân đều biến mất không còn một mảnh, như thể quay về không gian người mới lúc trước, nhưng Khải Vô Minh biết không phải. Gần như cùng lúc, hơi thở lạnh lẽo từ bức tranh xuôi ra, dừng lại quanh thân hắn. Chỉ trong nháy mắt, quanh mình hết thảy lại khôi phục bình thường.
Trên mặt như lại bị chạm vào một chút, nhanh đến gần như là ảo giác, nhưng mà không đợi Khải Vô Minh nghĩ lại, cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra.
“Thưa quý khách, ngài ——”
Chữ ngài chợt biến điệu, quái vật quản gia như bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ. Khải Vô Minh không muốn suy xét tâm lý khỏe mạnh của quái vật, dùng tốc độ cực nhanh nói, “Nữ chủ nhân không cho phép tôi ở trong căn phòng này, hãy mang tôi tới căn phòng nguyên bản thuộc về tôi.”
Vừa nói Khải Vô Minh vừa bước nhanh ra cửa, trong nháy mắt lướt qua quái vật quản gia, hắn nghe được 【 đát 】 một tiếng vang nhỏ.
“Vâng, thưa khách quý, mời ngài theo tôi.”
Hết chương 6.