“Hà, hà, thưa quý khách, xin hỏi ngài đã tìm được thân phận của chính mình rồi sao?”

Giọng điệu thứ kia càng thêm quỷ dị, mùi vị thối rữa quanh quẩn tràn ngập chóp mũi làm người ta buồn nôn. Ở trong tình cảnh này, Khải Vô Minh như trở về hồi nhiệm vụ cuối cùng, bị nhiều đến đếm không hết quái vật vờn quanh, bọn chúng xé rách tứ chi hắn, bẻ gãy xương cốt hắn, chỉ chờ hắn có một tia lơi lỏng liền đem hắn nuốt vào bụng.

—— Xé xác, tách rời con quái vật trước mắt này, mọi thứ ghê tởm đều sẽ biến mất!

Khải Vô Minh nghe thấy tiếng nói vọng lên từ sâu trong lòng mình

—— Mày có thể làm được, kết quả xấu nhất là mày phải đổi một cái nhãn khác, sẽ không có vấn đề gì.

Đầu ngón tay bị găng tay bao lấy bắt đầu nóng lên, tế bào toàn thân đều run rẩy, phảng phất chỉ cần chủ nhân ra lệnh một tiếng liền có thể lao ra vặn gãy mọi nơi có thể vặn trên người con quái vật. Cảm giác cực đoan bình tĩnh cùng cực độ khát máu lẫn nhau giằng xé khiến các giác quan của Khải Vô Minh trở nên nhạy bén tới một loại khó có thể hình dung, thế cho nên, khi làn đạn trong suốt không ngừng xuất hiện, xuyên qua thân thể hắn, hắn gần như có thể đọc ra những lời viết trên đó.

Vặn vẹo, hưng phấn, kích thích mỗi một cây thần kinh trên người hắn, Khải Vô Minh chậm rãi tháo xuống găng tay, hoạt động ngón tay.

“Hà hà, hà hà hà, vị khách này, ngài vì —— sao —— không trả lời —— hà——”

Cơ bắp căng chặt trong nháy mắt, Khải Vô Minh cơ hồ không cảm nhận được sự tồn tại của chính mình, bên tai tất cả đều là tiếng xì xầm quỷ dị. Khi cảm xúc dồn nén đến cực điểm, gần như muốn nổ tung, thì ngay trong khoảnh khắc đó, tất cả sự hỗn loạn vô trật tự bỗng chốc biến mất.

【????? Sao lại thế này, làm sao lại đơ ra đấy? 】

【 Mẹ nó, đang đến đoạn hưng phấn, nhóc mù hình như bị dọa cho choáng váng, vẫn không nhúc nhích, biểu tình đều cứng lại rồi. 】

【 Tấm màn đen? 】

【 Đã báo cáo, nói là vấn đề kỹ thuật. 】

【 Tốt rồi, hình ảnh khôi phục! 】

Một luồng lạnh lẽo thử chạm lên mặt Khải Vô Minh, cảm xúc âm lãnh, ướt nị, ghê tởm khiến hắn chợt thanh tỉnh, hỗn độn bên tai quy về yên tĩnh, từ địa ngục kéo về nhân gian, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng.

Hắn vừa rồi thế nhưng suýt nữa không khống chế được cảm xúc bản thân!

Khải Vô Minh chắc chắn mới vừa rồi tinh thần của mình đã xảy ra vấn đề.

Hắn rõ ràng đã tìm được thông tin thân phận, nhưng lại nghĩ phải dùng cách bất lợi nhất để giải quyết vấn đề. Cho dù hắn có thể giải quyết con quái vật quỷ dị trước mắt này thì lại như thế nào, phá vỡ quy tắc chẳng khác nào tự mình bước vào bẫy rập của tử vong.

Việc hắn nên làm chính là nói ra manh mối thân phận cho con quái vật kia, sau đó bình tĩnh chờ những người khác trở lại.

Dị biến xảy ra không bao lâu, thậm chí ở trong mắt người xem chỉ là dừng lại một giây. Tất thảy mọi việc lướt qua tâm trí Khải Vô Minh trong phút chốc ngắn ngủn, hắn há miệng chuẩn bị nói ra thân phận của mình.

Đôi mắt nhìn không tới khóe miệng con quái vật mở to đến mức khủng bố, lộ ra nụ cười âm trầm như thể đang chờ đợi con mồi sắp rơi vào lưới.

Khải Vô Minh môi khẽ mở, dây thanh chấn động, câu chữ liền phải truyền ra từ trong miệng hắn ——

【Hào hứng quá! Đến đây đi! Đã cược thì không thể thay đổi, cuối cùng sẽ có cơ hội!】

“Tôi ——”

【 Ngao ngao ngao, cắt miếng. cắt miếng 】

“Hà hà—— hà hà hà——”

Không đúng!

Dưới tình huống cực đoan, tư duy của Khải Vô Minh càng thêm rõ ràng, trong đầu dần hiện ra nơi kỳ quái nhất. Thông qua chữ nổi, hắn đã biết thân phận của mình là một người mù, như vậy tầm mắt theo dõi của người xem tại sao không giảm ngược lại còn tăng? Khả năng duy nhất chính là bọn họ chắc chắn sẽ nhìn đến cảnh tượng máu me khủng bố nếu hắn đưa ra câu trả lời kia.

Đáp án của hắn không đúng.

Ít nhất không được đầy đủ.

‘ Chữ nổi, chỗ ngồi, hai chữ bị gạch bỏ, vị trí bên cạnh chủ vị……’

—— Từ bị gạch bỏ!

Tất cả manh mối như chuỗi hạt bị cắt đứt, tại giờ khắc này như được xâu chuỗi lại với nhau, khiến hắn suy nghĩ cẩn thận một tầng càng sâu về thông tin thân phận này.

Chộp lấy một giây cuối cùng, Khải Vô Minh nhanh chóng mở miệng, nói ra đáp án của mình.

“—— Là chủ nhân biệt thự, tôi có quyền sa thải cậu vì đã cố tình đe dọa một người mù là tôi.”

“Hà ——”

Âm thanh quái vật đột nhiên biến mất trong không gian này, biểu cảm trên khuôn mặt nó còn dừng lại ở hưng phấn cùng mờ mịt, chỉ còn lại mùi tanh hôi khiến người ta buồn nôn chứng minh rằng quái vật đã đến.

Hửm?

Giống như người đàn ông ban đầu đã chạy trốn khỏi biệt thự, Khải Vô Minh không cảm thụ đến sự tồn tại của quái vật, thân thể cảnh báo vào giờ phút này được giải trừ, hắn đã an toàn.

Phù ——

Khải Vô Minh nhẹ nhàng thở ra một hơi, thong thả ung dung đeo lại găng tay, lòng bàn tay hơi hơi mướt mồ hôi, không có cảm giác hưng phấn khi sống sót sau tai nạn, chỉ là thần kinh căng chặt lại một lần thả lỏng, tìm một tư thế thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, trong lòng nảy lên nghi hoặc.

Vừa rồi hắn có tám phần nắm chắc có thể thông quan cửa kia, manh mối kỳ thật xem như rõ ràng, từ chỗ ngồi liền có thể đoán ra thân phận người này là một vị chủ nhân của biệt thự, dưới tình thế cấp bách lại không có nhắc nhở rất dễ bị người xem nhẹ.

Nếu không phải số lượng người theo dõi không ngừng gia tăng, Khải Vô Minh cũng sẽ không tại thời điểm mấu chốt bổ sung thân phận. Chỉ là bổ sung thì tác dụng cũng không thể khiến quái vật đột nhiên biến mất, giống như cái lúc quái vật không tuân thủ quy tắc thời gian mà xuất hiện vậy.

Còn có hơi thở âm lãnh bỗng nhiên xuất hiện lại đột ngột biến mất kia, khi đó hắn không rảnh bận tâm, hiện tại hồi tưởng lại, khuôn mặt mình hình như đã bị sờ soạng một chút?

【 Đậu xanh! 】

【 Đậu xanh!!!! 】

【 Còn có thể như vậy! Cậu ta làm sao đột nhiên nói ra câu nói kia? Thịt người đến miệng còn bay? 】

【 Chắc là do may mắn? Bây giờ mới không đến một tiếng, chờ đến sau mấy ngày hắn ta sẽ chết không thể nghi ngờ】

【 Tôi không quan tâm nhân vật chính phim kinh dị gì, tôi chỉ muốn biết tiền cược lớn như vậy, đều vào túi tên nào? 】

【 Hệ thống cùng streamer chia đôi 】

【 Mẹ, lúc nãy màn hình bị lag chính là tấm màn đen đúng không? 】

“Đỗ quyên ——”

“Anh Tống xem em tìm được cái gì rồi nè —— a ——”

“Hình như tôi nghe được âm thanh báo giờ?”

“Nhanh như vậy sao, tôi còn chưa xem xong hết các phòng.”

“Được rồi, một giờ này chỉ để chúng ta tìm được thông tin thân phận, chúng ta còn cần sống sót qua bảy ngày tại đây, dựa theo lệ thường khi thăm dò loại phó bản này, kế tiếp……”

Tống Chân vẻ mặt dịu dàng đầy ý cười nói, ánh mắt quét xung quanh chờ đợi NPC trong phó bản xuất hiện. Không ngờ NPC không thấy, nhưng lại nhìn thấy một người không nên còn sống, ngay lập tức ánh mắt hắn ta dừng lại.

“Anh Tống, kế tiếp như thế nào?”

Những người khác thấy Tống Chân tạm dừng, cũng không khỏi theo hướng tầm mắt của anh ta nhìn lại, liền thấy Khải Vô Minh đang ưu nhã ngồi bên cạnh bàn ăn, đôi tay đan vào nhau, thanh âm mọi người không khỏi nhỏ lại một chút.

“Kế tiếp sẽ có NPC tới hỏi chúng ta thông tin thân phận, chỉ cần cung cấp một chút là được.”

Tống Chân tươi cười cực kỳ miễn cưỡng, trong lòng dâng lên bất an. Phó bản người mới của hắn cũng có người lưu lại lầu một không đi thăm dò, sau đó, thời gian một giờ kết thúc, người nọ đã chết ở phòng khách, bên cạnh là NPC với nụ cười giả tạo trên mặt.

Vẫn là có một người tìm kiếm xong sớm, đi xuống và chúng kiến toàn bộ quá trình. NPC tìm được người ở lại phòng khách lâu nhất, hỏi hắn về thông tin thân phận, hỏi liên tục hai lần.

Người nọ không trả lời được nên bị giết một cách tàn nhẫn.

Tống Chân đến nay đều quên không được sự sợ hãi khi đó, may mắn đến lượt bọn họ chỉ bị hỏi một lần.

Điểm chết người ở cửa này chính là đây, nếu là tất cả mọi người đều đi thăm dò thì người cuối cùng rời phòng khách chính là người đầu tiên bị hỏi.

Nhất định là do NPC còn chưa xuất hiện, chờ nó đến, tên kia tuyệt đối sẽ chết!

Xuất hiện tình huống ngoài ý muốn khiến trong lòng Tống Chân vô cớ dâng lên khủng hoảng, trên trán không khỏi toát mồ hôi lạnh. Đúng lúc này, chỗ cầu thang vang lên tiếng bước chân.

Chỉ thấy một người mặc bộ đồ quản gia hướng về phía bọn họ mỉm cười gật đầu, chẳng sợ biết đây là một NPC vẫn khiến trong lòng mọi người kinh sợ.

Mùi hôi thối hủ bại.

Cánh mũi Khải Vô Minh khẽ động, mùi vị không khác biệt, là con quái vật kia sao?

“Các vị khách quý, tôi là quản gia của biệt thự Hoa Hồng. Mọi người quay lại nơi này thì chắc hẳn đã tìm được thân phận của mình, như vậy bắt đầu từ ngài, hãy giới thiệu về mình đi.”

Nói xong, quản gia hướng mắt về phía Khải Vô Minh, dừng lại một chút liền chuyển hướng về phía Tống Chân đang ngày càng bất an, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười.

Tống Chân trong đầu thoáng chốc trống rỗng, trước đó hắn là người cuối cùng lên cầu thang, nhưng mà, tại sao lại là hắn!

Tại sao lướt qua tên mù kia mà đến lượt hắn?

Tại sao không phải là tên mù kia?!

Hết chương 4.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play