“Tránh ra đi.”
Kwon Taekju kéo Yoon Jongwoo ra phía sau rồi sau đó nắm chặt vô lăng và ngồi vào ghế lái trước, lái tàu lao về phía tàu cá. Yoon Jongwoo đột ngột mất điểm tựa khi tàu bị đẩy lùi bởi lực giật mạnh.
“Ahhhgg! Tiền bối, sẽ đâm vào mất! Đâm vào đó!”
Anh ấy dường như không thể đứng thẳng người và hét lên trong sợ hãi. Tuy nhiên, Kwon Taekju chỉ tăng tốc độ lên thêm.
Những đợt nả đạn từ thuyền gỗ cũng trở nên khốc liệt hơn. Kwon Taekju nghiêng mạnh thuyền và dội một bức tường nước khổng lồ lên boong tàu gỗ. Phải đến lúc đó cuộc tấn công của đối phương mới dịu đi. Cứ như vậy, Taekju vượt lên trước tàu đánh cá một lúc lâu. Sau đó đột ngột bẻ lái và rẽ một vòng lớn. Động cơ không thể chịu được mà như hét lên. Tốc độ xoay nhanh đến mức suýt nữa khiến cả chiếc thuyền bị lật ngược. Yoon Jongwoo, cả nguười trắng bệch rơi vào tình huống ngã xuống một lần nữa khi con tàu quay đầu và bắt đầu lao đi.
Quay trở lại và tăng tốc độ của thuyền lên đến mức tối đa. Khi chiếc thuyền biến mất trong bóng tối xuất hiện trở lại, ngay cả ở phía thuyền gỗ cũng bị hoảng hốt. Sự lo lắng thể hiện rõ trong loạt đạn không ngừng.
Taekju thậm chí không thể mơ đến việc bắn yểm trợ. Bởi vì Yoon Jongwoo đang vội vàng dùng cả hai tay để bảo vệ đầu của mình.
“Cứ thế này sẽ chết thật đấy! Chết mất thôi! Chết mất thôi! Có nghe không hả, thằng điên này!”
Quá hoảng sợ, Yoon Jongwoo đã không ngần ngại chửi bới cấp trên của mình. Kwon Taekju không quan tâm và tiếp tục tiến về trước. Nếu cứ ở trạng thái đó, sẽ có va chạm trực diện với con tàu gỗ mất. Đôi mắt của Yoon Jongwoo nhắm chặt. Chợt anh nhớ đến bố mẹ ở quê. Nước mắt tự nhiên chảy ròng ròng. Hai tháng trước, anh nói rằng mình thậm chí không thể trả tiền kim chi mà mẹ đã gửi cho anh ấy. Nội dung tin nhắn gửi đến của mẹ ngay trước khi bước vào nhiệm vụ này là 'tên khốn thối tha' đã mắc kẹt trong tim anh. Ôi, mẹ của con.
Tàu phía đối diện cũng cảm thấy bị dồn vào thế bí, họ quyết định chạy trốn, rồi gần như cùng một lúc nhảy xuống nước. Hiện tại, sự va chạm với tàu đã chỉ còn chưa tới 5m. Các bánh răng sắp va chạm. Sự cam chịu và tuyệt vọng khiến khoảnh khắc đó dường như kéo dài vô tận.
Chính lúc đó. Kwon Taekju dùng hết sức xoay vô lăng.
Con thuyền không thể xử lý tốc độ đang chạy khi phanh đột ngột, đã bị rung lắc mạnh. Thân tàu lướt qua mặt nước và vẽ một vòng cung dài. Mặc dù vậy, một vụ va chạm là không thể tránh khỏi. Về mặt lý thuyết thì như thế.
Bây giờ từ bỏ và tự cứu lấy mình có khi còn có hy vọng, nhưng Kwon Taekju vẫn tiếp tục cầm lái. Chẳng mấy chốc, với một tiếng *Đùng, mạn phải của chiếc thuyền gỗ và đuôi thuyền va chạm vào nhau. Cú va chạm khiến hai thân tàu rung lắc dữ dội. Một tia lửa rõ ràng bốc lên từ phần bị đâm vào.
“...Ugh?”
Sau khi cơn chấn động lắng xuống, Jongwoo lén mở mắt. Mọi thứ đều im lặng. Yoon Jongwoo đang ở trên thuyền chứ không phải dưới biển lạnh lẽo và Kwon Taekju quả nhiên vẫn nguyên vẹn ở ghế lái. Khói bốc lên từ phía sau thuyền và có một lỗ hổng lớn ở bên phải thuyền gỗ, nhưng chỉ có vậy. Cảm giác căng thẳng đã trải qua từ trước giờ đã tan biến. Đồng thời, Jongwoo cảm thấy mình không thể nào giữ vững sức nữa.
Ngay sau đó, động cơ bị tắt. Sóng vỗ đẩy con thuyền va vào thuyền gỗ. Hai thân tàu trong nháy mắt áp sát vào nhau, liên tục va vào nhau phát ra tiếng *uỵch uỵch. Kwon Taekju đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nhanh chóng băng qua chiếc thuyền gỗ. Yoon Jongwoo, người cuối cùng đã tỉnh lại, mò mẫm trên sàn và nhặt khẩu súng. Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Sau khi lên thuyền đánh cá, Kwon Taekju dùng đèn pin chiếu sáng xung quanh. Trong đại dương sâu không có nơi lẩn trốn, có hai con người đang cật lực bơi lội để thoát thân. Yên lặng dõi theo sự cố gắng tuyệt vọng đó một lúc, Kwon Taekju liền phát hiện ra một cái lưới đánh cá nằm bên kia. Anh nhấc nó lên rồi nhanh chóng ném về phía những kẻ đang chạy trốn. Lưới đánh cá trải rộng trên không trung và bay ra xa. Hai người đàn ông đang trốn chạy bất ngờ bị mắc kẹt trong lưới và tìm cách thoát ra nhưng càng vật lộn, vòng trói buộc càng trở nên siết chặt hơn.
Kwon Taekju quan sát cuộc vật lộn đầy tuyệt vọng một lúc trước khi xoay cần trục nối với lưới đánh cá. Một âm thanh kim loại rỉ sét phát ra từ chiếc cần trục khá phù hợp với tiêu chuẩn của một chiếc thuyền gỗ. Cvẻ không tốn nhiều sức như vẻ bề ngoài.
“······”
Chợt quay đầu nhìn lại, Yoon Jongwoo, người đến đây với danh nghĩa yểm trợ sau một hồi đứng nhìn thơ thẩn rồi lặng lẽ đi tới. Có lẽ anh ấy cảm thấy xấu hổ hay gì đó mà quay nút kéo dây lưới còn nhiệt tình hơn cả Kwon Taekju. Lúc sau, Ri Cheoljin và đồng phạm leo lên tàu cùng với lưới đánh cá.
“Vậy, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Yoon Jongwoo hỏi trong khi lau mồ hôi.
Không có phản hồi từ Kwon Taekju. Thật kỳ lạ, Taekju đã chuyển về phía thuyền máy từ lúc nào. Bận rộn tìm kiếm cái gì đó.
“Anh đang làm gì thế ạ?”
“Cái tôi bảo cậu chuẩn bị đâu?”
“ À. Nếu là cái đó thì nó ở dưới ghế lái”
Taekju ngay lập tức lật ghế lái lên. Như Yoon Jongwoo đã nói, có một chiếc vali bên dưới. Sau khi mở khóa kéo và kiểm tra bên trong, Kwon Taekju liền ra lệnh cho Yoon Jongwoo.
“Hãy liên hệ với trụ sở chính và nói với họ rằng Ri Cheoljin, đồng phạm của anh ta đã bị tóm được và USB cũng đã có được. Kim Yeonghee bị trói trên phà Pukwan, vì vậy bên hải quan sẽ tìm thấy được thôi. Bây giờ liên hệ với họ và bảo họ bàn giao công việc.”
“Vâng? Tiề-tiền bối. Nhưng mà sao nghe kiểu như chỉ một mình em làm hết thôi ạ...?”
“Tại sao không?”
“Còn tiền bối thì sao?”
“Thằng điên này bận lắm. Vì hắn có việc gia đình. Vậy nên làm việc chăm chỉ đi nhé”
Ở ngã rẽ của sự sống và cái chết, người ta thường thốt ra những lời mất lý trí. Yoon Jongwoo vừa liên tục nói "Vâng?" vừa đồng thời phủ nhận. Chiếc thuyền máy khởi động như thể thay đổi linh cảm xui xẻo thành sự chắc chắn. Yoon Jongwoo vẫn đang ở trong tình trạng bị bỏ lại trên thuyền gỗ cùng với hai tên tội phạm bị mắc kẹt trong lưới. Còn Kwon Taekju khởi động thuyền mà không quay đầu nhìn lại.
Động cơ mạnh mẽ phát ra, chiếc thuyền nhanh chóng tiến lên phía trước. Mọi chuyện đều xảy ra trong tích tắc, đến mức không kịp trở tay. Giày của Yoon Jongwoo, người đang đứng nhìn nãy giờ một cách hoang mang, đang dần dần bị ướt. Đó là do nước biển đang dần thấm qua thân tàu. Dù không bị chìm ngay lập tức, nhưng tàu gỗ vẫn có lỗ hổng. Liệu ở một nơi như vậy, anh ấy có thể vứt bỏ cấp dưới mà không cảm thấy tội lỗi hay do dự gì luôn sao.
Phía sau lưng, Yoon Jongwoo đã hét lên rằng anh ấy sắp chết. Tuy nhiên, Kwon Taekju chỉ cho rằng mình nghe nhầm tiếng gió hoặc sóng. Hôm nay anh cảm thấy tiếng gió như gào thét rằng "Không thể tin đượcccc". Vốn dĩ người ta nói rằng càng muốn nuôi dạy đứa con yêu quý của mình thì càng phải nghiêm khắc. Vì vậy nên, đó là sự nhầm lẫn.
***
Taekju đậu chiếc thuyền ở góc bến. Mặc dù không được phép, nhưng anh không gặp bất kỳ sự cản trở nào. Đó là do anh đã đăng ký trước cho mục đích công việc. Không cần thông báo riêng. Taekju mang theo vali và đi vào một kho gần đó. Một thời gian sau anh thay trang phục là một bộ đồ lịch sự rồi rời khỏi.
Taekju đi qua bến xe buýt khi trời tối đã buông xuống. Khi đi ra khỏi đường lớn, anh nhìn thấy chiếc taxi đã mình đã đặt trước. Anh lên xe và đi đến ga Busan.
Khi đến ga, thông báo khởi hành cho tàu KTX đi Seoul đang phát ra. Đi xuống sân ga theo đám đông đông đúc. Tàu đã đợi sẵn sàng. Taekju đi vào cửa gần nhất, kiểm tra số ghế và ngồi xuống. Vì là đêm muộn, bên trong khoang hành khách khá yên tĩnh.
Drrrr... drrrr…
Ngay khi ngồi xuống, điện thoại trong áo khoác liền reo lên. Đây là điện thoại sử dụng cho mục đích cá nhân ngoài công việc. Như dự đoán, người gọi là mẹ. Taekju chỉnh lại giọng mình và nhận cuộc gọi như thường lệ.
“Vâng, mẹ. Bây giờ con vừa mới lên tàu. Vì dọn dẹp sự kiện trễ hơn con nghĩ nên chỉ còn lại chuyến tàu cuối cùng thôi. Dù gì thì cũng phải sáng sớm mới đến nơi nên mẹ hãy chợp mắt chút đi ạ.”
Anh nói những lời thường thấy. Mẹ bắt đầu đặt câu hỏi. Lúc nào khởi hành, dự kiến đến chính xác lúc nào, từ ga về nhà đi như thế nào, và cùng với những câu hỏi khác. Là người con trai chỉ gặp một hay hai lần trong một năm, khi về nhà lại càng trở nên đặc biệt hơn. Chỉ sau khi Taekju khẳng định rằng sẽ đi thẳng về mà không ghé nơi khác, anh mới có thể kết thúc cuộc trò chuyện.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, sự mệt mỏi liền tràn về. Anh tự nhiên thở dài. Lúc đó, cánh cửa của tàu đã đóng lại và xuất phát đi Seoul. Tựa đầu vào lưng ghế, rung động của tàu có thể cảm nhận rõ ràng. Lần lượt thông báo về điểm dừng trung gian được phát trong buồng tàu yên tĩnh. Khi tàu đi đến Seoul, không còn hoạt động nào trong không gian, kể cả giọng hướng dẫn của nhân viên. Đèn cũng trở nên tối hơn.
Dưới sự ấm áp của máy sưởi, Taekju nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ. Đôi mí mắt ướt tràn cả nước cũng dần mờ mờ đi. Do còn mệt mỏi, lông mi càng cảm thấy nặng nề hơn bình thường. Còn hơn ba giờ để tới đích đến, có nên ngủ một chút không? Anh bắt đầu thỏa hiệp với bản thân và cố gắng nhắm mắt lại.
Drrrr... drrrr…
Một cơn rung khác từ trong túi áo bất ngờ xuất hiện. Taekju vẫn còn giữ điện thoại mình dùng để nói chuyện với mẹ trong tay. Vì vậy, cuộc gọi này chắc chắn là liên quan đến công việc. Anh lờ đi và cố gắng ngủ, nhưng điện thoại vẫn tiếp tục rung lên. Rõ ràng nó đã quyết định rung cho đến khi anh nhận cuộc gọi. Tiếng cằn nhằn nhẹ từ một số tiếng than phiền từ những hành khách khác.
“Haa...”
Cuối cùng, anh đứng lên với sự mong đợi của các hành khách và nhấn nút nhận cuộc gọi.
- Đang ở đâu?
Người hỏi một cách cụt ngủn là Trưởng phòng Lim. Kwon Taekju bắt đầu dự đoán. Trừ khi Yoon Jongwoo đã chết trên biển, ông ta chắc chắn đã nhận được báo cáo kết quả chiến dịch tác chiến từ anh ấy. Nhưng tại sao lại gọi điện thoại nữa. Chưa bao giờ Taekju nhận được cuộc gọi từ Trưởng phòng Lim mà với một tâm trạng tốt đẹp cả.
“Ở đâu thì sao ông định làm gì?”
- Tôi muốn gặp mặt cậu một chút.
Quả nhiên là có chuyện nên mới gọi điện. Có chuyện gì vậy nhỉ?
Chỉ có thể đoán rằng đó là về nhiệm vụ hôm nay vừa kết thúc. Nó nên được xử lý một cách êm đẹp, nhưng đã có nhiều nhân chứng. Thậm chí còn có một công dân vô tội bị bắt làm con tin. Lãnh đạo cấp cao chắc phải đã tức giận khi nhận được báo cáo. Không chỉ vậy, còn được báo cáo cho cảnh sát biển. Việc giải quyết hậu quả sẽ không dễ dàng. Các phóng viên có thể đã đánh mùi thấy vụ việc lần này. Dù cụm từ 'tổ chức bí mật' có vẻ như một trò đùa và liệu nó có thật sự có ích hay không và cả những lời học huấn từ trưởng phòng Lim nữa. Dẫu biết là vô ích nhưng Taekju cố gắng bào chữa.
“Nhiệm vụ lần này hành động như thế là tốt nhất. Ông biết điều đó mà”
- Đúng vậy. Vậy nên, hãy đến đây và nói chuyện đi.
Lẽ nào dễ dàng vậy được. Nếu không thì ông ta không phải là trưởng phòng Lim.
Trước khi tham gia tác chiến, anh đã nói với ông ấy nhiều lần. Hôm nay là sinh nhật của mẹ anh, người mà không một ngày nào không lo lắng cho đứa con trai duy nhất của mình, nên anh phải về nhà dù có chuyện gì xảy ra. Nhớ lại lúc đó, Trưởng phòng Lim đã nói gì.
Ngay cả khi Chiến tranh thế giới thứ hai xảy ra lần thứ hai, ông ấy cũng sẽ để anh về với mẹ, đúng không? Kwon Taeju nhắc lại cuộc đối thoại ấy.
“Hãy xem xét giúp tôi, ngài Trưởng phòng. Ngày mai là sinh nhật của mẹ tôi.”
- Tôi không giữ cậu lâu. Trưởng phòng Lim không chỉ trơ trẽn mà còn cố gắng níu kéo. Taekju xù lông bực bội làm rối tóc. Sau đó, anh nhìn ra cảnh quan bên ngoài cửa sổ tàu đang chạy nhanh và đưa ra lời biện hộ cuối cùng.
“Tôi đã xuất phát rồi, làm sao mà đi được?”
Đúng lúc đó. KTX đang chạy suốt một chặng đường bất ngờ dừng lại. Hành khách đang nghe nhạc hoặc mải mê chơi điện thoại bất ngờ giật mình và nhìn trong xung quanh.
KTX dừng lại trong một đoạn đường hầm trong một lúc lâu. Không có bất kỳ thông báo nào được phát trong toa tàu và không có nhân viên phục vụ đi qua. Sự cố của KTX là một trường hợp thường gặp. Không có hành khách nào hoảng sợ gì lớn cả. Người ta để mắt tới lối đi và sau đó cảm thấy hứng thú để điều tra xem có chuyện gì xảy ra.
Được thôi, có lẽ không có gì đáng lo. Anh muốn vào tin điều đó. Tuy nhiên, đúng là ma xui quỷ khiến mà.
“Xuống đi, nhanh lên.”
Trưởng phòng Lim khéo léo ra chỉ thị. Đúng lúc đó, trong loa phát thanh có thông báo.
Do sự cố trên đường ray, tàu tạm dừng lại trong một thời gian ngắn và sẽ tiếp tục di chuyển khi vấn đề được giải quyết, xin hãy thông cảm. 'Khi vấn đề được giải quyết.' Điều đó có nghĩa là nếu Kwon Taeju không đáp ứng thì tàu sẽ tiếp tục không di chuyển.
"Cậu không xuống à?".
Một lời thúc giục nhẹ nhàng lại đưa ra. giọng nói nhẹ nhàng như thể đang thưởng thức tình hình hiện tại. Anh không muốn nghe theo như vậy. Anh cũng không quan tâm đến tình hình của những hành khách khác.
Tuy nhiên, nếu tàu không di chuyển, Kwon Taekju cũng không có cách nào để về nhà. Anh ấy tức giận quay đầu lại. Ngắt luôn điện thoại. Cuộc gọi cũng không gọi lại. Tất nhiên, KTX cũng không có dấu hiệu sẽ khởi hành.
Anh ngồi chờ thêm một lúc rồi thở dài và đứng dậy. Anh sải bước qua lối đi và cửa ra vào mở ra như đang đợi anh ấy vậy. Taekju đi xuống cầu thang trong khi vừa lắc đầu. Những viên sỏi trên đường ray bị giẫm dưới đế giày.
Anh vừa đi bộ về phía sau của tàu và vừa gọi điện thoại đến đâu đó. Khi vừa ra khỏi đoạn đường hầm, KTX đã bắt đầu di chuyển trở lại. Và cùng lúc đó, từ phía bên kia điện thoại, một giọng nói trả lời "Alo". Đó là mẹ của anh. Giọng nói đã trở nên trầm hơn trước. Có vẻ như bà ấy lo lắng rằng con trai đã không thực hiện cuộc hẹn vì công việc khẩn cấp.
“Mẹ ơi. Con đây. Tàu gặp vấn đề nên con sẽ đến muộn chút. Không, lần này con nhất định sẽ đến. Chỉ là đến muộn một chút thôi.”
Vừa nói bước chân cũng dừng lại.
“Cho nên là mẹ đừng thắp nến bánh kem trước khi con đến nhé.”