Cốc Phong kiểm tra lại một lần nữa, quả nhiên là ngọc khiêu chiến của Úc Ly, hắn tức khắc nhíu mày: “Ngươi đứa nhỏ này, sao người có thể lấy được đồ của hắn vậy.”

Từ Cảnh bất đắc dĩ nói: “Cốc Phong sư thúc, mặc dù chuyện này rất khó tin, chính ta cũng cảm thấy thật ảo diệu. Nhưng ngọc khiêu chiến này chính là do Úc Ly sư huynh đưa nó cho ta, hiện tại huynh ấy đang ở bên ngoài, không tin thì thúc có thể đi xem một chút.”

Cốc Phong lòng đầy nghi hoặc mà bước ra khỏi cửa, thoáng nhìn đã thấy thiếu niên áo trắng đứng trước bảng xếp hạng.

Hắn vuốt nhẹ giao diện linh võng, trượt xuống, như thể hắn đang tìm kiếm thứ gì đó.

Cốc Phong bước tới nghi ngờ hỏi: “Úc Ly sư điệt, tiểu tử Từ Cảnh kia khiêu chiến ngươi, ngươi đã đồng ý rồi?”

Ánh mắt thiếu niên nhìn giao diện linh võng dừng lại, không ngẩng đầu, ừ nhẹ một tiếng: “Đúng vậy, ta đã đồng ý rồi.”

“Làm phiền sư thúc đăng ký một chút.”

“Chậc, chậc.”

Cốc Phong quay đầu liếc nhìn Từ Cảnh đang khom người, điệu bộ khó coi trong phòng: “Đăng ký thì dễ, nhưng tiểu tử này có gì đặc biệt mà ngươi lại đồng ý khiếu chiến thế?” 

Tìm được rồi.

Thật tình cờ, vị trí của Từ Cảnh ở ngay trước nàng.

Úc Ly tắt linh võng đi, mặt mày thoáng thả lỏng chút: “Không có gì, chỉ là một số lý do cá nhân mà thôi.”

Thấy hắn không muốn nói nhiều về chuyện này, Cốc Phong gật gật đầu: “Được, vậy để ta đây đi đăng ký.”

Đi được hai bước, hắn lại quay lại dặn dò: “Ngươi nhớ ra tay nhẹ nhàng một chút, giáo huấn một chút là được, đều là tiểu hài tử ấy mà, đừng có đánh người ta đến mức để lại bóng ma tâm lý.”

Úc Ly trầm mặc, thốt ra một chữ: “Được.”

Danh sách ghi chép khiêu chiến sẽ được cập nhật trên giao diện linh võng theo thời gian.

Một số đệ tử đã nhìn thấy tin tức rằng có người đã tự mình khiêu chiến Úc Ly sư huynh trong Đấu trường luyện kiếm Song Tinh trên linh võng, đang được lan truyền một cách nhanh chóng.

Mọi người đều rất tò mò về việc “Từ Cảnh” đột nhiên xuất hiện này là ai, trước đây chưa từng nghe đến tên của hắn.

“Hắn không phải là muốn giống như Úc Ly sư huynh năm đó, nhanh chóng đạt được vị trí đầu tiên đấy chứ.”

“Sốt ruột thế cơ à, người này rốt cuộc là ai vậy!”

“Ta cũng không tin Úc Ly sư huynh sẽ thua!”

Có thể lựa chọn không gian khiêu chiến của đấu trường luyện kiếm mở cửa cho tất cả mọi người hay đóng cửa hoàn toàn, Từ Cảnh không muốn bị sư huynh của mình đánh trước mặt tất cả các đệ tử.

Vì vậy, khi các đệ tử ở ngoài sân khấu khiêu chiến hét lên “mở” và “mở”, hắn đã ngay lập tức chọn không gian đóng không do dự.

Trận khiêu chiến này, một mình hắn yên lặng thử sức là đủ rồi.

Khoảnh khắc Từ Cảnh bước vào đài khiêu chiến với tư thế ngẩng cao đầu ưỡn ngực, Từ Cảnh đang ở luyện khí tầng thứ chín, hắn cảm thấy bản thân như một chiến binh thực thụ, rút kiếm ra.

“Chúng ta bắt đầu đi, Úc Ly sư huynh.”

Thiếu niên nhàn nhạt lên tiếng: “Được, ngươi ra tay đi.”

Dù sao cũng có khoảng cách về thực lực, Từ Cảnh cũng không khiêm nhường, trở nên nghiêm túc, hắn đâm tới một nhát kiếm.

Mũi kiếm sắc bén tốc độ cực nhanh, ngay lúc Từ Cảnh tưởng đã đâm trúng vai của Úc Ly thì thiếu niên đã nhanh chóng bước sang trái một bước, nhẹ nhàng né tránh.

“Có một chút chậm, không cần phải kiêng kỵ, nhanh hơn chút nữa.”

Từ Cảnh sửng sốt, tức khắc hiểu được: “Ta đã biết sư huynh.”

Sắc mặt trở nên ngưng trọng, Từ Cảnh nắm chặt kiếm, thi triển từng chiêu kiếm, sau khi tránh được chiêu thức thiếu niên nhanh chóng giảng giải thiếu sót của chiêu thức này cho hắn và cách nào để cải thiện.

So với phản ứng dễ dàng của thiếu niên, người tấn công Từ Cảnh đổ mồ hôi đầm đìa vì kiệt sức, thời gian trôi qua, hắn càng cảm thấy cơ thể mình như thể bị đè lên một tảng đá, thậm chí rất khó để cử động, di chuyển ngày càng chậm hơn.

Cho đến cuối cùng, thiếu niên vẫn chỉ đứng đó thờ ơ không di chuyển nhưng thanh kiếm của hắn ta không thể chạm vào thiếu niên một chút nào.

Đây là chênh lệch khoảng cách giữa họ sao…

Từ Cảnh buồn bã suy nghĩ, Úc Ly sư huynh hoàn toàn không có động thủ với hắn, chỉ để cho hắn tấn công, ngay cả khi đến mức này hắn ta thậm chí còn không thể chạm đến góc quần áo của sư huynh.

Không.

Hắn không cam lòng.

Ít nhất…

Từ Cảnh nuốt máu ở cổ họng vào, nghiến răng đứng thẳng, nắm chặt kiếm.

Linh lực tu luyện toàn thân, dồn vào kiếm, nín thở, dùng hết sức đâm nhát kiếm cuối cùng.

Mũi kiếm xuyên qua không khí, một luồng sức mạnh linh lực dâng trào.

“Ầm.”

Thanh kiếm rơi xuống đài khiêu chiến rung lên hai lần.

Vẫn không được sao…

Từ Cảnh mềm nhũn nửa ngã quỵ trên mặt đất, thất vọng cúi đầu xuống.

Thiếu niên áo trắng cử động khớp ngón tay, thanh trường kiếm rơi trên mặt đất bay trở lại vỏ kiếm của Từ Cảnh.(Ứng dụng TᎩT)

Giọng điệu của hắn đều đều: “Ngươi thành công rồi.”

“Chỉ là lát nữa ta phải gặp mặt một người, cho nên không có thời gian thay quần áo.”

Là đối thủ, hắn đương nhiên biết ý đồ của đối phương.

Nếu hắn không vung thanh kiếm đi thì đã không thể tránh được thanh kiếm vừa rồi, tất sẽ bị đâm thủng y phục.

Từ Cảnh ngẩng đầu lên, thở hổn hển, dáng vẻ chật vật vô cùng nhưng ánh mắt lại sáng ngời: “Thật sao, Úc Ly sư huynh!?”

Thiếu niên ở phía đối diện giơ tay ấn một quyết pháp, trong nháy mắt Từ Cảnh cảm thấy cả người nhẹ nhàng bẫng, cảm giác ngột ngạt như tảng đá lớn biến mất, toàn thân nhẹ nhàng.

Đi kèm với đó là dòng linh khí điên cuồng dũng mãnh rót vào đan điền từ không trung, ngưng tụ và tập trung lại với nhau, bắt đầu đột ngột đánh sâu vào ngưỡng cửa kia.

Hắn ở cảnh giới này đã hai tháng, vào giờ phút này lại đột phá.

… Hắn sắp thăng lên Trúc Cơ!

Lúc này Từ Cảnh lập tức hiểu rõ, hắn lập tức ngồi xếp bằng ngồi xuống vận khí, cảm giác hốc mắt đều có chút ươn ướt, xúc động.

Hắn nhìn về phía Úc Ly: “Đa tạ Úc Ly sư huynh chỉ điểm!”

Úc Ly lại cười khẽ một tiếng, giọng điệu bình đạm: “Hiện tại nói cảm ơn còn có chút sớm.”

Từ Cảnh nghi hoặc: “… A?”

Vừa dứt lời, chỉ thấy thiếu niên trước mặt đem ngọc khiêu chiến thắp sáng, sắc mặt bình tĩnh: “Ta thua rồi.”

Từ Cảnh: “????”

-

Ngày 25 tháng 3, trời nhiều mây.

Đấu trường luyện kiếm Song Tinh.

Mặc dù trận quyết đấu này là một không gian kín nhưng Đấu trường luyện kiếm Song Tinh của Vô Thường Tông vẫn chật kín người, thậm chí lối đi cũng bị chặn đến mức không thể đi lại được.

Lần cuối cùng có một sự kiện chưa từng có như vậy là hai năm trước khi Úc Lý sư huynh khiêu chiến với vị trí đầu bảng vào thời điểm đó.

Lúc này đây vai chính vẫn là hắn như cũ, chỉ là lần này hắn đã trở thành bị người khiêu chiến.

Dưới sự chú ý của mọi người, không gian đóng kín chậm rãi mở ra, thiếu niên áo trắng đi ra trước, bóng người rõ ràng bước đi nhanh nhẹn, trên người không có dấu vết nào của trận chiến.

Từ Cảnh sau lưng hắn thì hoàn toàn khác, mồ hôi nhễ nhại, đầu tóc bù xù rối tung, cả người chật vật bất kham.

Cao thấp đã phân rõ ràng.

“Ta nói mà, Úc Ly sư huynh chắc chắn đã thắng, cái tên Từ Cảnh này cũng không biết là từ đâu ra, sao có thể đánh thắng được Úc…”

Lời còn chưa nói xong, bảng xếp hạng tên chợt có biến đổi.

Vị trí hàng đầu mới đã trở thành [Từ Cảnh].

Không khí trong đấu trường trở nên đình trệ.

Tiếng hô hấp cũng dừng lại.

Ba giây sau, thanh âm thảo luận ầm ĩ ồn ào vang lên, nổ tung khắp nơi, nói đủ thứ chuyện.

Đa số người ở đây vẫn bức xúc cho rằng có vấn đề mờ ám.

Cốc Phong đang ở trong phòng bị âm thanh làm tê dại cả da đầu, ngoáy lỗ tai, trực tiếp dùng một quyết cấm ngôn lên toàn đấu trường rồi nói: “Đấu trường luyện kiếm cấm lớn tiếng ồn ào, muốn nói thì đi nơi khác mà nói.”

Sau khi giữ trật tự, Cốc Phong kéo Úc Ly vào trong phòng hỏi: “Sư điệt, gần đây ngươi cảm thấy mệt mỏi quá sao? Hay là lần trước đi đến Mạc Hà bị thương?”

Trong phòng, Hoa Liên ngồi bắt chéo chân cầm một nắm hạt dưa, khịt mũi: “Thúc nhìn hắn xem, bộ dáng có chút nào giống bị thương không.”

Cốc Phong sửng sốt: “Sao ngươi cũng tới đây xem náo nhiệt rồi.”

“Ta không tới thì làm sao có thể thấy một màn hay đến như vậy.” Hoa Liên chậm rãi lật xem bảng xếp hạng, lắc đầu tấm tắc tán thưởng: “9997, 9998, vẫn là ngươi biết chơi đùa.”

Cốc Phong bối rối, hắn nói vậy là có ý gì?

Úc Ly nhướng mi liếc hắn một cái: “Ngươi tới chỉ muốn nói cái này à?”

“Đương nhiên không phải.”

Hoa Liên vỗ vỗ hạt dưa trên tay: “Ta tới là để tham gia với ngươi.”

Hắn ném ngọc khiêu chiến của mình cho Cốc Phong: “Phong phong sư thúc, ta muốn khiêu chiến đệ tử thứ 9996, hãy đăng ký giúp ta.”

Cốc Phong: “…”

Không có trong bảng xếp hạng, điều đó có nghĩa là hắn chưa bao giờ đến đấu trường luyện kiếm để đăng ký, vậy hắn sẽ tự động được xếp hạng cuối cùng trong số tất cả các đệ tử, vì vậy việc hắn thách đấu vị trí thứ 9996 là hợp lý.

Nhưng...

Cốc Phong nhắm mắt lại: “Hoa Liên sư điệt, ngươi là tu sĩ Kim Đan kỳ, bắt nạt mấy tiểu hài tử Luyện Khí kỳ, ngươi không cảm thấy xấu hổ hay sao?”

“Vậy thì có làm sao đâu chứ.” Hoa Liên hờ hững khoát tay: “Có người Hóa Thần kỳ cũng không biết xấu hổ dám đấu với Luyện Khí kỳ, nếu không thì ta cũng sẽ không ở chỗ này.”

Khóe môi nhếch lên một nụ cười gợi đòn, nhìn về phía Úc Ly: “Ngươi nói đúng không, sư đệ.”

Úc Ly không thèm phản ứng với những lời châm chọc của hắn, ánh mắt nhìn về phía cửa hơi nhíu mày.

Hắn biết Du Đào hơi mù đường nhưng cũng không đến mức… Thời gian đã hơn nửa canh giờ nàng vẫn không tìm thấy đấu trường luyện kiếm ở đâu sao?

Cốc Phong im lặng một lúc nhưng yêu cầu của Hoa Liên cũng không vi phạm các quy tắc của tông môn, vì vậy hắn chỉ có thể làm theo.

Chỉ có thể nói kẻ vô liêm sỉ là bất khả chiến bại.

“Đệ tử ở vị trí 9996 hiện tại có việc phải làm, ngươi có thể đổi người khác đi.”

Hoa Liên nói: “Ta chỉ muốn xếp trước hắn.”

“Vậy được rồi, ta đổi thành đệ tử thứ 9999 đi, con số này cũng rất may mắn.”

Đúng lúc, đệ tử xếp thứ 9999 ở ngay đấu trường luyện kiếm, Cốc Phong nói chuyện với hắn một chút, sau khi đối phương nghe được là quyết đấu với Hoa Liên, không thể tin hỏi đã có chuyện gì xảy ra.

Cốc Phong cũng kiên nhẫn giải thích, cuối cùng cũng thu xếp được.

Hắn ném ngọc khiêu chiến cho Hoa Liên, tức giận nói: “Đài khiêu chiến 13, đi đi.”

Hoa Liên cười tủm tỉm tiếp nhận ngọc khiêu chiến, trước khi rời khỏi phòng chợt dừng bước chân, chậm rãi nói:

“Tuy nhiên, hôm nay có người chỉ sợ đợi không được đệ tử xếp thứ 9998 rồi.”

“Vừa rồi khi ta đến đây, đi ngang qua Đấu trường luyện kiếm Huyễn Hư Ảnh ở cách vách, nghe thấy Vũ Vũ sư thúc đang vội vàng đi khắp nơi.”

Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Có một tiểu đệ tử Luyện Khí kỳ trẻ tuổi nhân lúc hắn không ở đó đã xông vào Huyễn Hư cảnh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play