Mặc dù lúc trước đại sư huynh Khương Hành Cảnh đã đưa nàng tới sân luyện kiếm một lần rồi nhưng Du Đào vẫn bị lạc đường, mất một khắc mới đến được Đấu trường luyện kiếm.

Nhưng mà vừa vào cửa nàng liền phát hiện mình đã đi nhầm nơi, đó chính là Đấu trường luyện kiếm Huyễn Hư Ảnh ở bên cạnh.

Du Đào ảo não vỗ vỗ trán mình, nàng nghe được tiếng cãi cọ ầm ĩ từ xa, tựa hồ như có chuyện gì đó đang xảy ra.

Hình như là ở Đấu trường luyện kiếm Song Tinh bên kia thì phải?

Du Đào vừa định xoay người rời đi, chợt xen lẫn trong tiếng ầm ĩ ồn ào xuất hiện một thanh âm cố tình đè nén, không phân biệt được là giọng nói của nam hay nữ, thanh âm vô cùng nhỏ.

“Ngươi hãy từ từ mà tận hưởng khoái cảm khi bị yêu thú xé nát đi,.”

Du Đào cả người chấn động, cảm thấy có điều gì đó vô cùng bất thường, nàng bước nhanh ra ngoài phòng, đi về hướng phát ra âm thanh.

Xuyên qua khe hở nơi cánh cửa hơi hé mở, nàng nhìn thấy một thân ảnh đứng trước thủy kính, người này đội mũ trùm đầu có mạng che mặt, từ sau lưng đâm kiếm vào giữa lưng của một thiếu nữ mặc váy lam, hắn rút kiếm ra, rồi sau đó hung hăng đẩy thiếu nữ về phía trước.

Thiếu nữ mặc váy lam cả người tựa hồ như muốn ngã xuống, vô lực rơi vào trong thủy kính đang biến hóa.

Thấy một màn như vậy, đồng tử của Du Đào trong nháy mắt hơi co lại. Từ trước đến nay nàng không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy tình huống như  vậy ở trong Tông phái, nhưng qua một giây nàng liền bình tĩnh lại, sau khi phán đoán tình huống xong, nàng nhanh chóng núp vào, giấu đi hơi thở của mình.

Nàng giấu mình vào chỗ tối, ánh mắt nhìn chằm chằm đạo thân ảnh kia.

Người nọ rút tờ giấy dưới chén trà ra đốt cháy, lau khô kiếm sau đó thong thả ung dung rời đi.

Vóc dáng hắn không cao, ước chừng chiều cao của hắn cùng Chúc Minh Ngọc không sai biệt lắm, thân hình có phần gầy gò, trên người hắn có một chút mùi hương giống như mùi hoa.

Sau khi xác định người nọ đã rời đi, Du Đào bước nhanh vào phòng, trong phòng mùi hương so với bên ngoài càng thêm nồng đậm.

Lúc Du Đào hít một ngụm khí mới phát hiện được mùi hương này đại khái có vấn đề, nàng nhanh chóng nín thở.

Vốn dĩ Cốc Vũ sư thúc là người phụ trách lối vào thủy kính nơi này, nhưng hiện tại không biết thúc ấy đã đi đâu.

Du Đào suy nghĩ.

Chúc đồng học bị thương nghiêm trọng như vậy, lại vừa rơi vào Huyễn Hư Ảnh, ở đó yêu thú khắp nơi, nàng ấy tuyệt đối không thể trụ đến lúc nàng chạy đi tìm sư thúc tới cứu được.

Du Đào đỡ khung thủy kính phủ đầy linh văn, chần chờ trong chốc lát, sau đó nàng xoay người, đem Ngọc của mình ném xuống, dùng linh lực lưu lại một đạo tin tức, rồi một mình tiến vào trong thủy kính.

Sau khi nàng tiến vào, người nọ vốn nên rời đi nhưng không ngờ hắn lại quay lại, hắn xuất hiện trong phòng một lần nữa, ánh mắt lạnh băng nhìn thủy kính đang từ từ bình ổn.

“Ta còn tưởng rằng gặp phải kẻ thông minh, không ngờ cũng là một kẻ ngu xuẩn, thân phận luyện khí hèn mọn mà cũng không biết lượng sức, mơ tưởng đi cứu người.”

Hắn còn nghĩ sẽ giết người diệt khẩu nếu nàng đi gọi người, không ngờ nàng lại tự mình tiến vào Huyễn Hư Ảnh để tìm chết, như vậy cũng đỡ phiền toái cho mình.

Người nọ giơ tay lên, cầm lấy Ngọc mà Du Đào lưu lại bóp nát, hóa chúng thành bột mịn.

Sau đó hắn thuận tay ngưng kết một đoàn linh lực màu đen đem linh lực mang tin tức mà nàng lưu lại cũng đánh nát, sau đó mới chân chính rời đi nơi này.

Căn phòng lại an tĩnh một lần nữa.

Linh lực màu trắng vỡ vụn và tiêu tán chợt sinh ra biến hóa, chậm rãi hội tụ lại thành một quả cầu rắn chắc màu trắng sữa, hấp thụ linh lực màu đen chưa kịp tiêu tán vào trong quả cầu.

-

Du Đào vừa tiến vào nháy mắt liền rùng mình một cái, thân thể không khống chế được mà phát run.

Thật lạnh.

Nàng nhìn một vòng xung quanh bốn phía, chỉ thấy tuyết lớn bao trùm tuyết vực, dưới lớp tuyết dày là lớp huyền băng thẳng tắp kéo dài đến một nơi vô định, không thể nhìn thấy được điểm kết thúc, một màu trời tuyết trắng xóa, không thể phân biệt rõ ràng.

Xung quanh cũng không thấy thân ảnh của Chúc Minh Ngọc, trên tầng tuyết cũng không thấy dấu vết của dấu chân để lại, Du Đào chỉ có thể nghĩ đến một lý do là vì hai người các nàng không phải cùng tiến vào, có lẽ đã bị đưa tới hai nơi khác nhau.

Huyễn Hư Ảnh là một không gian đặc thù, nghe nói bản đồ nơi này không có biên giới, đã từng có đệ tử muốn thử tìm đến điểm cuối cùng, kết quả hắn ngự kiếm bay mười ngày mười đêm cũng không tìm được.

Trước mắt không còn cách nào khác, tay chân Du Đào đã bị đông lạnh đến cứng ngắc, nàng chỉ có thể xem xét khắp nơi, cẩn thận tìm kiếm từ trong tuyết vực. 

Chỉ kỳ lạ là càng đi thì cả người nàng càng cảm thấy vô lực, thậm chí cất bước cũng vô cùng khó khăn, nàng âm thầm cầu nguyện trong lòng, hi vọng Chúc đồng học chỉ ở gần nàng.

Có lẽ là trời cao nghe được tiếng lòng của nàng, sau khi đi được khoảng hai, ba dặm, nàng thấy được trên tuyết có những chấm nhỏ màu đỏ và một loạt dấu chân.

Du Đào nhanh chóng đi theo hướng của dấu chân, rốt cuộc thấy được Chúc Minh Ngọc suy yếu, nửa người ngã trên nền tuyết.

"Chúc đồng học, ngươi có sao không?!" Du Đào khẩn trương lo lắng ngồi xổm trước người nàng ấy.

Đôi mắt Chúc Minh Ngọc đang nhắm nghiền, sau khi nghe được thanh âm thì hơi hé mở ra, khi thấy người đến là Du Đào thì hơi sửng sốt một chút.

 "Sao ngươi lại ở chỗ này......"

"Bởi vì có một vài nguyên nhân, đúng lúc ta nhìn thấy ngươi bị đẩy mạnh tới chỗ này, nhưng mà hiện tại không phải lúc để nói cái này, ngươi cảm thấy thế nào?" Du Đào truy vấn.(Ứng dụng TᎩT)

Chúc Minh Ngọc nhìn thấy ánh mắt khẩn trương quan tâm của nàng, dừng một chút, đưa mắt nhìn sang chỗ khác, trả lời: “…… Còn tốt.”

Du Đào thử cố gắng nâng nàng ấy lên, nhưng vừa nâng lên một chút nàng đã cảm thấy tay mình ướt lạnh, phía sau lưng Chúc Minh Ngọc đều đã bị máu thấm ướt, máu vẫn còn đang không ngừng chảy.

Như vậy mà nói “Còn tốt” ở chỗ nào? 

 "Ta giúp ngươi cầm máu trước."

Du Đào đỡ nàng ấy dựa vào trên một cục đá, động tác nhanh nhẹn dùng kiếm cắt phần quần áo đang dán vào miệng vết thương ra, móc một lọ đan dược từ trong lòng ngực ra, nghiền nát trong lòng bàn tay.

“Có thể sẽ rất đau, dược này rất xót” Du Đào đưa qua một cánh tay, “ Nếu ngươi nhịn không được thì có thể cắn.”

Chúc Minh Ngọc đẩy tay nàng ra: “Không cần, có thể đau đến mức nào, ta không có mong manh dễ vỡ như vậy……”

“A!”

Hốc mắt Chúc Minh Ngọc nháy mắt rưng rưng, nàng ấy cắn cánh tay của mình, nuốt hết tất cả những âm thanh của mình vào bụng.

Nàng ấy dĩ nhiên sẽ không bao giờ kêu một tiếng đau nào ở trước mặt Du Đào!

Xử lý xong miệng vết thương, Du Đào xé mảnh vải sạch của làn váy trong của mình thành từng miếng dài: “Không có vải bố trắng, chỉ có cái này, ngươi tạm chấp nhận một chút, ngồi yên.”

Chúc Minh Ngọc buông cánh tay mình ra, hít hít mũi: “Ta không kiều quý như vậy.”

Sau khi băng bó vết thương xong, Du Đào đem mảnh vải dính máu vùi vào lớp tuyết dày, bình tĩnh nói: “Chúc đồng học, yêu thú sẽ bị mùi máu tươi hấp dẫn mà đến đây, chúng ta phải rời khỏi đây trước.”

Nàng vòng tay Chúc Minh Ngọc qua vai mình, cõng nàng ấy lên: “Ngươi hãy chịu đựng một chút, ta sẽ tìm một nơi an toàn.”

Thiếu nữ rất gầy, lưng cũng mỏng, lúc cõng nàng ấy xương cốt đều cộm lên, nhưng lại bước từng bước rất vững vàng, không hề run rẩy.

Chúc Minh Ngọc ôm lấy cổ nàng, nhẹ chớp chớp mắt, hỏi: “Bây giờ ngươi có thể nói rồi chứ, sao ngươi lại muốn tới nơi này?”

Du Đào cẩn thận quan sát xung quanh, vừa đánh dấu đường đi, vừa đem sự tình mới phát sinh nói cho nàng ấy biết một lần: “Chính là như vậy, ta sợ ngươi có việc liền tới nơi này trước. Người kia là ai ngươi biết không?”

“Là ai ta cũng không biết, nhưng ta biết hắn là ma tu.”

“Ma tu?”

 “Ừm, tu vi của hắn cao hơn rất nhiều so với ta, cũng may ngươi không có nhất thời xúc động cùng hắn đối mặt trực diện.”

“Hắn dùng một loại chướng hương, chỉ cần hít vào một chút sẽ khiến người khác gân cốt tê mỏi, hôn mê vô lực, lại không thể sử dụng bất luận linh lực gì được, ta nhất thời không chú ý nên đã bị trúng chiêu, mới bị hắn thực hiện được ý đồ.”

Nếu như không phải bởi vì liên tiếp hơn mười ngày không ngủ thì hiện tại thân thể nàng cũng sẽ không trở nên trì độn như thế

Còn một nguyên nhân nữa là do ở trong Tông phái, nàng ấy cho rằng mình không có kẻ thù cho nên nhất thời thả lỏng cảnh giác.

Chúc Minh Ngọc cũng rất bất ngờ với một loạt hành động này của Du Đào, ngày thường thoạt nhìn nàng đơn thuần ngốc ngốc, thế nhưng khi gặp chuyện lại vô cùng bình tĩnh. Từ lúc gặp mặt đến bây giờ, cách nàng nói chuyện cho đến việc giúp Chúc Minh Ngọc bôi dược cầm máu đều rất gọn gàng ngăn nắp, vô cùng lý trí.

Chúc Minh Ngọc đã thử đổi vị trí và tự hỏi, nếu như nàng ấy nhìn thấy Du Đào bị người khác đâm trọng thương và đẩy tới nơi này, phản ứng đầu tiên chắc chắn là xông lên, đối đầu và bắt người kia lại.

“Ngọc truyền tống mà ta lấy được là giả, trên người của ngươi chắc là cũng không có ngọc truyền tống phải không?” Chúc Minh Ngọc hỏi.

Du Đào gật gật đầu.

Miệng vết thương đau đớn làm Chúc Minh Ngọc lúc nào cũng phải cau mày, nàng ấy nhẹ nhàng thở hắt ra, “Cảnh của Huyễn Hư Ảnh ngoại trừ Ngọc ngoại trừ ngọc truyền tống ra thì còn có pháp trận để đi ra ngoài, nhưng cần phải sử dụng linh lực tác động vào, ta mới vừa nhìn một chút, đại khái cách chúng ta khoảng ba trăm dặm.”

“Bây giờ cả người của ta đều không có sức lực, chỉ có ngươi có sức lực để hành động thôi.”

“Ta hiểu rõ rồi.”

Du Đào lên tiếng đáp lời, nhưng sau một hồi trầm mặc, nàng chợt hỏi: “Chúc đồng học, ngươi vừa mới nói tới chướng hương, có phải là một loại mùi hương hoa rất ngọt không?”

Chúc Minh Ngọc gật đầu: “Đúng vậy, sao ngươi biết?”

Du Đào lộ ra một nụ cười thẹn thùng: “Bởi vì trước khi ta tiến vào đây cũng đã không cẩn thận hít phải một ngụm.”

Chúc Minh Ngọc: “…”

===

Tên truyện: SAU KHI VAI ÁC HẮC HÓA, TA THẢM RỒI

Tác giả: Phùng Tinh Hà

Editor: TN Team

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Hệ thống, Xuyên thư, Thị giác nữ chủ.

Giới thiệu:

Thời An tham gia vào một trò chơi công lược.

Nàng chọn lựa, giữa một đống thiết lập nhân vật chọn trúng một người vô cùng hợp ý, đối tượng công lược đoạn trước thì ốm yếu đáng thương, đoạn sau lại là vai ác cố chấp bệnh kiều.

Thời An cẩn thận nghiên cứu cốt truyện, phát hiện mỗi năm vào sinh nhật, trùm phản diện đều phải giết trăm người tế trời, vì thế nàng quyết định dắt đầu ra tay từ sinh nhật của đối phương.

Thời An chỉnh thời gian công lược đến lúc trước khi đối tượng hắc hóa, mỗi một ngày sinh nhật hằng năm đều cố gắng chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho đối phương.

Mắt thấy giá trị hắc hóa của đối phương hạ thấp từng chút một, vào lúc nhiệm vụ sắp hoàn thành, di động của nàng vỡ.

Mở mắt lần nữa, Thời An trở thành tam tiểu thư hàng năm hôn mê bất tỉnh của tướng phủ.

5 năm không gặp, giá trị hắc hóa của vai ác lại bị kéo đầy.

Hệ thống: Mời người chơi công lược một lần nữa, sau hoàn thành nhiệm vụ thì được về nhà.

Thời An: Thôi được rồi, nàng mệt mỏi quá.

***

Mục Trì Thanh chìm nổi trong luân hồi không biết mấy đời, mỗi một đời đều bị người ta bắt nạt chèn ép, vô luận hắn phản kháng như thế nào cũng đều không thể tránh thoát

Vào lúc hắn cho rằng vận mệnh đã như vậy lại xuất hiện một người đặc biệt.

Đối phương sẽ chỉ xuất hiện vào ngày sinh thần của hắn, mỗi năm một lần, lại cứu rỗi hắn, hắn nhịn không được mà muốn nhiều hơn.

Mục Trì Thanh liều mạng muốn giữ lấy ánh sáng này, hắn nỗ lực làm bản thân biến thành bộ dáng mà đối phương thích, khiêm tốn thân thiện, lấy lễ đối nhân xử thế.

Khi hắn cho rằng mình đã tốt lắm rồi, có tư cách hỏi đối phương có thể mãi lưu lại hay không, đối phương lại đột nhiên biến mất, mãi cho đến sinh thần năm tiếp theo cũng chưa xuất hiện.

Từ đây, âm u trong lòng hắn càng ngày càng nghiêm trọng, trở thành Nhiếp Chính Vương khiến người nghe tiếng sợ vỡ mật.

Một lần đi ra ngoài, Nhiếp Chính Vương đụng phải xe ngựa của tam tiểu thư tướng phủ.

Mọi người đều nói thật đáng thương, tam tiểu thư hôn mê nhiều năm, mới vừa tỉnh lại liền đắc tội ma đầu giết người không chớp mắt, cũng không biết mệnh sống có hay không.

Bên ngoài xe ngựa, tam tiểu thư nhẹ giọng nhận lỗi.

Thân hình Mục Trì Thanh chấn động, người cứu rỗi hắn đã trở lại rồi. Lần này, hắn sẽ không hỏi đối phương có thể lưu lại hay không, hắn muốn vây khốn lấy ánh sáng của mình.

Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Thời An vai phụ: Mục Trì Thanh Một câu tóm tắt: Vai ác: Không sao cả, ta có thể tự mình suy diễn. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play