Trăng sáng treo cao, ánh trăng thanh thiển trút xuống song cửa sổ, trong phòng ánh nến lung linh, ánh sáng mờ mịt mê ly.
Du Đào ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bàn, hai tay đặt trên đùi, cúi đầu giống như đang nghe phu tử giáo huấn học trò.
 “Tiểu sư huynh, ta biết sai rồi.”
Nàng đếm lại kỹ càng những sai lầm của mình: “Ta không nên không chịu nghe theo lời dặn dò của đại phu, không chịu nghỉ ngơi cho tốt mà lại đi ra ngoài, phong hàn còn chưa có khỏi lại đi ra ngoài trúng gió là điều tối kỵ. Lại càng không nên để đầu óc quên trước quên sau, dược tối hôm qua cũng đã quên uống. Càng không nên muộn như vậy mới trở về làm huynh lo lắng, chờ lâu như vậy.”
Khi nữ hài nói đến câu thứ hai, bước chân thiếu niên lạnh lùng bỗng mất tự nhiên mà dừng một chút.
Hắn bình tĩnh đi tới, đặt bát thuốc lên bàn, giọng điệu không có cảm xúc gì mà nói: “Hiếm khi thấy được sư muội lại tự giác như vậy.”
Du Đào nhìn bát thuốc đang bốc khói liền không tự giác nhăn chặt mày, tuy rằng là ngày hôm qua nàng uống thuốc lúc đang hôn mê không biết gì nhưng lúc ấy mặc dù là trong lúc ngủ mơ nhưng trong tiềm thức nàng cũng kháng cự lại chứ đừng nói đến bây giờ.
Bình sinh Du Đào không sợ hãi điều gì, chỉ duy nhất sợ đắng.
Nàng ngẩng đầu, mắt trông mong nhìn thiếu niên: “Tiểu sư huynh, ta cảm thấy hôm nay bệnh phong hàn của ta đã tốt hơn rất nhiều rồi, dược của Tống Sư thúc thật sự rất hữu dụng. Cho nên bát thuốc này …… Ta có thể không uống hay không?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play