Nhìn sơ qua cũng không giống lưới cũ nha, Du Đào lại sờ sờ tấm lưới.
Nhưng mà lão bản cũng không cần thiết phải lừa một người khách như nàng, chỉ có thể nghĩ như vậy, có lẽ là người ở Tu chân giới dùng đồ vật tương đối trân trọng, cẩn thận hơn phải không?
Du Đào mỉm cười nói lời cảm tạ: “Vậy đa tạ ông chủ, chúc ngài sinh ý thịnh vượng.”
Văn Minh ừ một tiếng, sau đó lại trầm mặc xuống, hắn cúi đầu im lặng không lên tiếng.
Du Đào liền thu hồi tấm lưới đánh cá vào trong, định đi đến quầy trang sức bên cạnh nhưng vừa đi được hai bước, Văn Minh lại lên tiếng, “Cô nương!”
Du Đào nghi hoặc quay đầu lại: “Hả? Còn có chuyện gì sao?”
Văn Minh do dự một lát, cuối cùng hắn ngẩng đầu lên, mặt hơi đỏ nhưng ánh mắt lại kiên định chân thành: “Một tháng trước, ngươi mua cá ở chỗ của ta…”
Du Đào nhớ tới việc này, áy náy mỉm cười xin lỗi: “Thật ngại quá, ta đã ngồi trước quầy của ngươi lâu như vậy, làm ảnh hưởng đến việc buôn bán của ngươi.”
Văn Minh càng thêm nghẹn ngào: "...Không có."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play