-[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha-
La Thanh Hồng ứng phó với vài người hỏi chuyện, không khỏi xoa xoa bụng, sau đó không nhịn được mà hướng về đường phố phía xa, sao bây giờ Hắc Bát vẫn chưa tới?
Sư phụ Lương vào phòng bếp, lần lượt xem qua những món ăn mà La Thanh Hồng làm, sau đó nhìn cô ấy rồi gật đầu tán dương. Sắc hương vị đều hoàn hảo, đặc biệt là trong đó còn có vài món rất khó làm, con bé này quả là có tay nghề.
Ông cụ nhìn nấm bào ngư đang được chiên trong nồi, đáy mắt lộ vẻ ngạc nhiên, trong lòng thầm ghi nhớ cái cách làm làm này, nói không chừng lần sau có thể dùng tới.
Nấm bào ngư sau khi chiên đã co lại rất nhiều, màu sắc vàng óng, bên trên rắc gia vị đặc chế, tạo thành một hương vị không thể sánh bằng. Nếu cảm thấy quá khô, có thể thấm nước tương vào trong đĩa.
Khi Hắc Bát thở hồng hộc mà đạp xe đạp đến nơi, đồ ăn cũng vừa được bày lên bàn.
Chính giữa là thịt kho trứng cút với nước tương đậm đà, đậu phụ nhồi tôm tươi với màu sắc tươi sáng, vịt Bát Bảo với tạo hình bắt mắt, gà hun khói sắc đỏ trông béo ngậy, còn có nước canh giò heo đậu nành tuyết trắng và canh đậu đỏ ruột non.
Lượng thức ăn của sáu phần ăn này không hề nhỏ, cho dù ghép hai cái bàn lại thì món ăn cũng chiếm hơn phân nửa không gian. Còn lại bốn món rau trộn thì chỉ có thể tủi thân mà đặt chen ở bốn góc bàn.
La Thanh Mai đặc biệt đem đĩa nấm bào ngư kia đặt ở bên tay sư phụ Lương.
Đợi tất cả mọi người ngồi vào chỗ, Hắc Bát cầm máy ảnh lên, đầu tiên hướng camera vào đồ ăn trên bàn rồi chụp một tấm, sau đó bảo mọi người nhìn về phía mình rồi cũng chụp một tấm. Chụp xong rồi anh ấy mới gấp gáp mà ngồi trở lại bàn.
Trong số những người ở đây, sư phụ Lương là người lớn tuổi nhất. Ông cụ cười híp mắt mà nói: “Thanh Mai vất vả rồi, làm một bàn đồ ăn lớn như thế này, mỗi món ăn ông đều không tìm ra được khuyết điểm nào, không hề kém nhà hàng cao cấp một chút nào.”
“Hiện giờ đã có quán để làm ăn, ngày mai quán ăn ngay lập tức khai trương, bây giờ ông chúc tiệm của các cháu làm ăn phát đạt, buôn may bán đắt.”
Sư mẫu Lương gật đầu: “Thanh Mai, tay nghề của cháu rất tốt, hãy tin tưởng chính mình, cháu sẽ càng ngày càng tốt hơn, càng ngày càng an nhàn.”
Mọi người đều lần lượt nói những lời khích lệ với La Thanh Mai. Đợi sư phụ Lương động đũa, mọi người liền cấp tốc mà duỗi tay gắp đồ ăn.
La Thanh Mai lo lắng nhất chính là món vịt Bát Bảo, sợ hương vị của nó không đủ ngon, thế là liền cầm con dao nhỏ mà cẩn thận cắt thịt ra, bên trong liền tỏa ra hương thơm no đủ của gạo nếp.
Sư phụ Lương lấy cái muỗng múc một muỗng, ông cụ liếc mắt một cái liền nhận ra nguyên liệu không được đầy đủ, chỉ có hạt sen, hạt dẻ, nấm hương và mấy nguyên liệu khác.
Ông cụ nếm một ngụm, gạo nếp mềm nhuyễn, đã hấp thụ được mỡ vịt, ăn vào cảm thấy trơn trơn, còn có hương vị của hạt sen, nấm hương và các hương vị khác, độ mặn vừa phải.
Sư phụ Lương lại duỗi tay gặp một miếng thịt vịt. Vừa vào miệng, ông cụ liền có chút kinh ngạc, thịt vịt mềm nhuyễn, hương vị vô cùng đậm đà.
Càng quan trọng hơn là, thịt vịt này không hề có chút mùi tanh, ngược lại có mùi hương nào đó nhàn nhạt, ông cụ ăn mà không nhận ra là thứ gì.
Tuổi tác ông cụ đã lớn, ăn lại hoàn toàn không cảm thấy dầu mỡ.
La Thanh Mai khẩn trương mà nhìn sư phụ Lương, vịt Bát Bảo này liệu ổn chứ?
“Rất ngon!” Sư phụ Lương lại gắp một miếng thịt vịt mà nói: “Ông tin rằng nếu cho cháu đầy đủ hết nguyên liệu, món vịt Bát Bảo mà cháu làm sẽ càng thêm xuất sắc.”
La Thanh Mai cong môi cười: “Cháu còn sợ mình làm không tốt.”
“Cách cháu xử lý thịt vịt không giống với người khác, thật sự là rất tốt.” Sự phụ Lương mỉm cười nói: “Cháu đã dùng phương pháp của chính mình để tạo ra một món ăn với hương vị vô cùng mới lạ.”
“So sánh thì ông càng thích món Vịt Bát Bảo mà cháu làm hơn, ăn rất ngon!”
Thấy sư phụ Lương khen ngợi món vịt Bát Bảo không ngớt. Hắc Bát vốn dĩ đang đưa đũa về đĩa thịt kho tàu liền đổi hướng, chuyển sang gắp một miếng thịt vịt. Thịt vừa vào miệng, đôi mắt anh ấy không khỏi trợn tròn, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t
“Ăn quá ngon.” Hắc Bát đứng phắt dậy, múc một thìa gạo nếp vào bát mình: “Sao lại thơm thế này?”
Sư phụ Lương lại nhấm nháp nấm bào ngư: “Mùi vị và hương thơm của nấm bào ngư này sau khi chiên chiên dầu không giống trước, rất thích hợp làm đồ nhắm rượu.”
Sư mẫu Lương rót cho sư phụ Lương một bát canh đậu đỏ ruột non: “Đừng cứ bình luận như vậy, uống chén canh trước đã.”
Canh đậu đỏ ruột non là đơn giản nhất, chỉ bỏ thêm gừng tươi và muối, không có các nguyên liệu khác, hầm trong một buổi chiều thì toàn bộ tinh hoa đều đã hòa vào canh.
Sư phụ Lương uống một ngụm canh, ông cụ chưa từng nếm qua hương vị này. Mà ruột non làm thành chuỗi, nấu xong thì cắt thành đoạn, phương thức xử lý như vậy so với phương pháp uốn cong ruột non xác thực là tiện hơn, lại còn đẹp hơn nhiều.
La Thanh Mai quả nhiên là có nhiều ý tưởng.
La Thanh Mai thấy mọi người đều hài lòng về món ăn thì trong lòng rất vui vẻ. Cô dùng chiếc đũa xé một miếng gà hun khói.
Đây là món khiến cô ấy lo lắng nhất.
Lúc cá khô được quay ở trong nồi quay đã được thêm nếm gia vị lại. Cô nghe theo ý kiến của sư mẫu Lương bỏ thêm một chút bột ớt.
Thịt gà vừa vào miệng, cô không khỏi sửng sốt. Thịt mềm nhuyễn, hương vị có chút phức tạp. Nói thật thì không tính khó ăn, nhưng mùi vị cũng hẳn là ngon miệng.
Khâu Ái Hồng lại rất thích, cầm lấy đùi gà gặm ngấu nghiến: “Chị Thanh Mai, thịt gà rất ngon, vị ngọt ngọt.”
Khâu Ái Đình gật đầu, mỗi món ăn trên bàn cô ấy đều thích, nhưng thích nhất vẫn là món gà hun khói này.
Có những món thịt này, món kho ngược lại sẽ khó nhận được sự hoan nghênh.
La Thanh Hồng trước kia từng ăn món kho, cho nên lần này sự chú ý của anh ấy đặt ở món vịt Bát Bảo và thịt kho tàu.
La Thanh Mai lại nếm thử những món ăn mà mình làm ra, mỗi món đều nếm qua một lần, sau đó sẽ phân tích hương vị để lần sau sẽ cải tiến thêm.
Bà chủ ở cách vách vểnh tai nghe lén âm thanh bên này thì trong lòng liền thấy khó chịu. Lúc nãy bà ấy nghe thấy ông cụ nói đồ ăn này đồ ăn kia, nghe mà thấy thèm.
Nếu chỉ có một mình La Thanh Mai, nói không chừng bà ấy sẽ mặt dày mà hỏi một câu.
Ai da, không được, bà ấy phải đi ra ngoài trốn thôi, không thể cứ nghĩ đến mấy món ăn ngon ở cách vách nữa.
Sau bữa ăn, mọi người liền thong thả nói chuyện.
Sư phụ Lương đã cho La Thanh Mai không ít ý kiến, giống như những gì sư mẫu Lương nói, buôn bán thì giá cả phải có từng cấp, để đáp ứng cho nhu cầu về giá cả của từng người.
Nhưng mà điều làm La Thanh Mai kinh ngạc là sư phụ Lương lại không tán đồng chuyện cô làm đồ ăn sáng.
“Làm đồ ăn sáng quá vất vả. Cháu chỉ có một mình, vừa mới bắt đầu làm việc thì không thể nào làm cả ba bữa sáng trưa tối, làm bữa này thì bỏ bữa kia thôi.”
Là một người đầu bếp tốt, thân thể là tiền vốn, cũng không thể ỷ vào việc trẻ tuổi mà không quan tâm tới sức khỏe được.
La Thanh Hồng nghĩ nghĩ rồi nói: “Anh tán đồng với ý kiến của sư phụ Lương. Thanh Mai, anh nghĩ vẫn nên mời thêm một người giúp đỡ.”
“Việc mời thêm người để nói sau đi, lỡ đâu việc làm ăn không tốt thì sao?” La Thanh Mai suy xét một lát, làm bữa sáng quả thật tương đối mệt, vậy thì trước tiên cứ gác chuyện này lại đi.
“Về giá cả vẫn cần dán một tờ giấy ghi giá lên trên tường, có một số người nhìn thấy giá cả thì trong lòng cũng yên tâm mua hàng.”
“Cháu đã chuẩn bị giấy đỏ và bút lông, hay là sư phụ Lương giúp cháu viết nhé?” La Thanh Mai vẫn chưa quyết định giá cả chính là vì muốn chờ ông cụ giúp cô.
“Mang tới đây, chúng ta vừa thương lượng vừa viết.”
La Thanh Mai đi lấy giấy đỏ và lọ mực, La Thanh Hồng và Hắc Bát nhanh chóng ghép hai chiếc bàn lại, lau sạch.
Sư phụ Lương cầm bút lông nhúng vào nghiên mực, sau đó đặt bút xuống chính giữa tờ giấy đỏ mà viết thật to ba chữ “Bảng giá cả”.
“Viết bảng giá, món nào rẻ viết ở bên trên, bên trái là món chính, bên phải viết giá của món kho.”
Sư phụ Lương liền hỏi La Thanh Mai những món ăn chay mà cô làm là gì, nhưng vừa nghe xong thì lông mày ông cụ liền nhíu lại: “Không được, những món như đậu phụ trúc, củ sen này đều tương đối đắt, chỉ thích hợp bán riêng.”
“Cháu bán đậu hũ kho và đậu rang, củ cải hay rau cải cũng được. Cho vào nước đậu kho một ít nước luộc rau, hương vị sẽ thêm phần đậm đà.”
“Cháu làm ăn buôn bán, cần phải suy xét về giá thành và chi phí hao tổn. Nếu không cháu làm cả một tháng, kết quả đến tiền vốn cũng không lấy lại được đâu.”
La Thanh Mai gật đầu, nhìn sư phụ Lương soạt soạt soạt mà viết xuống một dãy dài giá cả.
Ông cụ ở nhà ăn làm nhiều năm như vậy, món ăn nên để giá như thế nào, ông cụ tuyệt đối nắm rõ.
Sư phụ Lương một mạch viết xong bảng định giá, lại nói: “Nếu ông đoán không sai, cháu bây giờ tốt nhất vẫn nên bán đậu hũ kho và đậu rang. Hiện tại một cân đậu hũ bảy đồng, hai cân đậu rang hai đồng rưỡi, cháu tìm người chuyên môn làm đậu, mua lượng lớn đậu có thể rẻ hơn.”
“Cháu hiểu rồi.” La Thanh Mai nghiêm túc nghe, sư phụ Lương khẳng định sẽ không lừa mình.
Cô lại cầm một tờ giấy đỏ nhỏ rồi đưa cho sư phụ Lương, “Sư phụ Lương, phiền ông lại giúp cháu viết một tờ nữa.”
“Viết cái gì?” Sư phụ Lương nhìn bảng giá cả trước mắt, phía dưới còn có chỗ trống, đến lúc cần thêm món ăn nào thì trực tiếp viết thêm vào đó là được.
Chuyện này sư mẫu Lương biết, bà ấy nói: “Quên mất là ông uống thảo dược. Uống mấy ngày nay, chất lượng giấc ngủ có chuyển biến tốt lên không?”
Sư phụ Lương lúc này mới nhớ tới việc mình uống thảo dược, quả thật là có hiệu quả: “Bà nói, tôi viết.”
La Thanh Mai cũng không định viết quá nhiều, chỉ cần hai món chay, là canh cá trích nấu sữa và canh giải nhiệt.
Hắc Bát ghé sát vào La Thanh Hồng, nhỏ giọng hỏi: “Anh thử hỏi em gái anh xem, đồ ăn còn thừa lại kia tôi có thể mang về một ít không?”
Đồ ăn ăn ngon thật, chỉ là bụng đã ăn không nổi nữa, Hắc Bát liền mặt dày muốn mang đồ ăn thừa về, sáng mai làm nóng lại rồi ăn.
La Thanh Hồng nhìn, thấy thức ăn trên bàn quả thật còn dư lại không ít. Anh ấy nghĩ nghĩ, sau đó kéo La Thanh Mai qua một bên, hỏi ý kiến cô.
“Chuyện này không thành vấn đề, anh hỏi Ái Đình và Ái Hồng, bảo hai người họ cũng mang về một ít.” La Thanh Mai không có lý do gì không đồng ý.
Còn sư phụ Lương và sư mẫu Lương, khẳng định là cô không thể cho hai người đồ ăn thừa. Cũng may trong nồi còn có món kho, không đến mức quá khó coi.
La Thanh Mai đóng gói món kho xong thì bảo La Thanh Hồng đưa hai ông bà cụ về nhà. Dù sao hiện tại cũng muộn như thế này rồi, nơi này lại cách nơi ở của ông bà cụ rất xa, sư phụ Lương chưa chắc đưa sư mẫu Lương về được.
Hắc Bát và Khâu Ái Đình giúp đỡ cô đem đồ ăn thừa xếp lại gọn gàng, rửa sạch bát đĩa. Sau đó trò chuyện vài câu, mọi người mới ra về.
Hắc Bát bảo đợi khi rửa xong ảnh, anh ấy liền đem ảnh chụp hôm nay đến đây.
Đến lúc mọi người đều đi hết rồi, La Thanh Mai nhìn hai tờ giấy giấy ghi bảng giá được dán trên tường, trên gương mặt cô lộ ra vẻ tươi cười, âm thầm khích lệ bản thân, mình có thể làm được.
Loại cửa gỗ này của cửa hàng, La Thanh Mai cảm thấy tháo dỡ lên thực sự phiền toái, liệu có cách nào cải tạo không?
La Thanh Mai quét sàn nhà, dựng tấm ván gỗ lên, sau đó cầm lấy cuốn sổ ở trên bàn, vừa viết vừa đợi La Thanh Hồng.
Sư phụ Lương nói có lý, ngày mai đi mua sắm phải điều chỉnh tỉ lệ. Hơn nữa ngày đầu tiên, lượng đồ cần mua chắc chắn phải nhiều hơn một chút.
Sau khi La Thanh Hồng trở về, hai anh em bàn chuyện ngày mai xong, sau đó mới rửa mặt rồi đi ngủ.
Buổi sáng ngày mùng tám tháng hai âm lịch, người bán hàng ở đường Nam Môn phát hiện, cái cửa tiệm thường thường tỏa ra mùi thơm của thức ăn cuối cùng cũng đã treo biển hiệu rồi. Nhưng mà hiện tại biển hiệu vẫn được phủ vải đỏ, cho nên chưa thể biết cái tên được ghi trên biển là gì.
Rất nhiều người vô cùng tò mò, thường thường lúc đi ngang qua trước cửa hàng, nhân tiện họ sẽ ngó một cái. Sau đó không có ngoại lệ, họ đều bị hương thơm từ trong tiệm tỏa ra thu hút.
Thật sự là quá thơm rồi!
Chờ đến mười giờ, La Thanh Hồng cầm hai dây pháo tới cửa rồi đốt. Trong tiếng pháo lốp ba lốp bốp, La Thanh Mai cười kéo tấm vải đỏ che trên biểu hiệu xuống.
“Quán ăn Mỹ Vị” bốn chữ xuất hiện trước mắt mọi người.
La Thanh Mai không thích dùng tên hay họ để đặt tên cho quán. Hai từ “Mỹ Vị” đã đủ để thể hiện tay nghề của cô rồi.
La Thanh Hồng đứng trước cửa tiệm, nhìn mọi người bởi vì tiếng pháo mà vây lại đây thì liền lớn tiếng chào hỏi: “Các ông các bà, các bác các cô, các anh chị em, xin hoan nghênh mọi người đến Quán ăn Mỹ Vị. Quán ăn của chúng tôi chủ yếu kinh doanh món kho.”
“Mọi người tới xem một chút nhà, giá cả đều ở trên tường. Món kho của quán chúng tôi hương vị rất ngon, lượng thức ăn đầy đủ, ăn ngon đến nỗi có thể đem lưỡi nuốt xuống, quý khách mua rồi tuyệt đối sẽ không hối hận!”
“Ông ơi, ông mua hai miếng đậu rang về nhắm rượu nhé.”
“Thím ơi, thím mua miếng thịt kho trở về xào rau đi. Thịt kho quán chúng tôi đảm bảo ăn ngon, ngon đến nỗi có thể ăn được thêm một bát cơm đấy.”
…
Cửa quán rất lớn, trên tường giấy đỏ mực đen cực kỳ dễ thấy. Khi đoàn người còn vây xem giá cả, có một người lại dẫn đầu mà nhảy vào trong quán, chạy tới trước cửa sổ kính.
Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.