-[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha-
La Thanh Mai đứng trước bếp lò, thật ra trong lòng cô có chút lo lắng, sẽ có khách đến sao? Khách hàng sẽ chấp nhận cái giá này sao?
Lúc này, trước mắt của cô đột nhiên tối sầm lại, một người đứng trước mặt cô.
La Thanh Mai ngẩng đầu thì thấy gương mặt quen thuộc, chính là bà chủ quán kế bên.
Bà chủ Tần ở bên phải cửa hàng của La Thanh Mai, chịu đủ sự tra tấn của mùi thơm bên này, thấy cửa hàng mở, bà ta lập tức gác chuyện cửa hàng mình sang một bên, chạy “vù” qua.
Bà ta muốn xem xem đây rốt cuộc là món ngon gì mà hấp dẫn bà ta đến vậy?
Xuyên qua cửa sổ thủy tinh, bà chủ nhìn thấy bên trong có mấy cái nồi, sôi sùng sục bốc lên bọt, trên kệ trúc còn đặt mấy miếng thịt kho, tai lợn.
Mùi thơm xuyên qua cửa sổ nhỏ chui vào lỗ mũi bà ta.
"Cho cô một miếng tai lợn, nửa cân thịt kho, có đậu hũ đậu rang nữa sao? Đều mua một cân."
Bà chủ quay đầu nhìn tờ giấy đỏ trên tường, thấy đậu hũ và đậu rang bán theo miếng, lập tức nói lại: "Hai miếng đậu hũ, mười miếng đậu rang."
La Thanh Mai nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, dùng kẹp trúc kẹp thịt lên cân.
"Cô ơi, cô nhìn cân ạ."
Cân là đặc biệt mua loại có thể ở trong lẫn ngoài nhìn thấy là bao nhiêu cân, tốn không ít tiền, khách hàng có thể nhìn thấy trọng lượng, trong lòng cũng yên tâm.
"Có thái không ạ?" La Thanh Mai ở bên cạnh ghi giá cả lên giấy, ngẩng đầu hỏi.
"Có, thái mỏng chút." Bà chủ tiếp tục nghiên cứu tờ giấy đỏ trên tường, thấy có hai thực đơn đặc biệt, không khỏi tò mò.
Bà ta quay đầu định hỏi thì bị động tác trên tay La Thanh Mai hấp dẫn.
La Thanh Mai một tay cầm dao, một tay ấn tai lợn, trước thái làm đôi, sau đó dao khẽ nghiêng, cũng không thấy nàng có động tác gì, từng miếng tai lợn mỏng như giấy được cắt gọn.
Bà chủ trợn tròn mắt, thấy La Thanh Mai muốn gói tai lợn, vội nói: "Cháu đựng vào bát cho cô, tý nữa cô mang bát qua trả."
La Thanh Mai gật đầu, đưa bát đựng thịt và tai lợn qua, bởi vì thái rất mỏng, bát đầy ắp, thịt nhìn rất nhiều.
Bà chủ thấy La Thanh Mai đi vớt đậu hũ và đậu rang, thừa dịp cô không có chú ý, đưa tay lấy một miếng thịt ăn.
Mùi vị trong miệng làm cho cặp mắt nhỏ của bà ta mở to, ăn ngon, thịt này làm sao lại ngon như vậy?
Bà ta lại ăn hai miếng thịt nữa, ăn quá ngon, hoàn toàn không thể nào dừng tay được, làm sao đây?
"Tất cả hết hai nguyên tám mao."
Bà chủ móc ra ba nguyên từ trên người, giá tiền này có thể đắt hơn một chút so với cửa hàng khác, nhưng với mùi vị kia thì hoàn toàn đáng giá.
La Thanh Hồng trả cho bà chủ hai mao, nhìn bà ta mỗi tay bưng một cái bát ra ngoài.
Bên ngoài người xem náo nhiệt còn đang vây quanh tra hỏi La Thanh Hồng, quay đầu thấy bà chủ Tần bán bánh bên cạnh bưng hai cái bát lớn đi tới.
Có người quen biết chạy qua hỏi: "Cô Nguyệt Nguyệt, thịt này không rẻ, sao cô mua nhiều vậy?"
"Ăn ngon, đáng giá tiền." Bà chủ tách mọi người sang hai bên, đi vào cửa hàng nhà mình.
Bà ta từ phòng bếp tìm hai cái bát chuyển thịt và đậu hũ qua, thấy chồng còn đang vùi đầu vào mì, đút hai miếng tai lợn cho ông ta ăn: "Thế nào? Ngon không?"
Động tác vò mì trên tay người chồng ngừng lại: "Ngon."
"Ngon đúng không, chỉ là hơi đắt một tí, một tháng cũng có thể ăn bữa ngon một hai lần, còn đậu hũ đậu rang thì rẻ, hai ba ngày có thể mua một lần."
Bà ta rửa sạch bát, mang sang nhà bên, lúc này, đã có người đứng trước cửa sổ thủy tinh.
Một cân thịt kho ba nguyên, không ai mua một cân nửa cân, chỉ mua một lạng, còn mua hai khối đậu rang hết ba mao ba phân, cũng có thể chấp nhận được.
Đặc biệt là kỹ thuật dùng dao của La Thanh Mai tốt, một lạng thịt cắt mỏng, nhìn rất nhiều, trong lòng cũng an ủi.
Sát đường Nam Môn gần như đều mở cửa hàng, đời sống không tệ, mua hai lạng thịt, một chút thức ăn chay cải thiện sinh hoạt, cũng không khó khăn, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t
Bà chủ trả bát xong, ở cửa tiệm bị mấy người bạn hay nói chuyện vây quanh: "Cô Nguyệt Nguyệt, nói đi, thịt kho nhà này ăn ngon không?"
"Đúng đấy, đến cùng là có ngon hay không? Có đáng tiền không? Nếu không, tôi đi cửa hàng khác mua."
"Với số tiền này có thể mua nửa cân thịt ở chợ bán thức ăn, cô gái này sao lại để giá cao như vậy?"
…
"Cực kỳ ngon." Bà chủ cười nói: "Tôi bị thèm hai ngày, lúc cho vào miệng, tôi muốn khóc luôn, tại sao thịt có thể ngon như vậy. Tôi cảm thấy thịt trước kia tôi ăn đều không phải thịt."
"Không nói với mọi người nữa, tôi phải nhanh đi về nấu cơm khỏi muộn, giữa trưa ăn một bữa thật ngon." Bà chủ nói, tách mọi người vây quanh mình sang hai bên, đi vào trong nhà mình, bắt đầu bận rộn trong phòng bếp.
Mọi người ở lại đưa mắt nhìn nhau, thật sự ngon đến vậy?
Có người bĩu môi, về nhà ăn cơm, có người nhịn không được lòng hiếu kỳ, vào cửa hàng mua mấy món rẻ về nếm thử.
Hiện tại không giống như trước kia, bây giờ tốt hơn, khao mình ăn ngon một chút là hoàn toàn có thể.
Con người đều có tâm lý đám đông, nhìn thấy người khác mua, cũng không nhịn được mà mua theo, trong tiệm bỗng chốc náo nhiệt hơn.
La Thanh Hồng nhìn La Thanh Mai loay hoay một mình, lúc thì cân xong thu tiền rồi lại thái.
Lại nhớ tới mới sáng sớm, hai người bọn họ đã đi ra chợ, trở về liền cọ cọ rửa rửa nồi kho, công việc bề bộn không lúc nghỉ ngơi.
Anh ấy quyết định, mặc kệ Thanh Mai có đồng ý hay không, đều sẽ tìm một người làm thuê, dù sao nhiều người đang thất nghiệp, tiền lương cũng không cần quá cao.
Không lo thiếu tiền, anh ấy có thể giúp một tay. Trước kia có một mình, trừ tiền cố định nộp mỗi tháng, số tiền còn lại đủ cho anh ấy sống thoải mái, căn bản là không lo nghĩ gì tới chuyện tiền nong.
Có lẽ anh ấy phải đi xin Tề Công ít kinh nghiệm.
Cũng may thời gian bận bịu không dài, La Thanh Mai cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Cô đảo thịt kho trong nồi, đây là buổi sáng hôm nay kho, còn phải ngâm tiếp cho ngon.
Trong nồi khác là đậu hũ, đậu rang phải làm thêm mẻ mới, đúng như lúc nói với sư phụ Lương, hai thứ này bán chạy.
"Anh hai, anh có đói không, em chuẩn bị một bát cơm thịt kho cho anh nhé."
--
Thừa dịp không có ai, ăn cơm trước.
Mở nắp nồi sắt lớn ra, một luồng hơi nóng phả thẳng vào mặt, gạo được chọn lựa tỉ mỉ, nước, lửa được kiểm soát tốt, từng hạt gạo sáng long lanh, dầu gạo óng ánh, nhìn là biết ăn rất ngon.
"Vậy cho anh một bát đi." La Thanh Hồng nhịn không được, anh ấy hôm qua tuyên truyền ở trong xưởng, không biết có ai tới dùng cơm hay không.
La Thanh Mai xới cơm, cắt vài miếng thịt, sau đó cầm cái nồi đặt lên bếp ga, trong nồi đổ đầy nước sốt chuyên dùng để hầm rau cải.
Cô tốn không ít tiền vào đồ dùng trong bếp, mỗi cái nồi đều có công dụng riêng, chính là để giảm bớt một vài phiền phức không cần thiết.
"Anh hai, của anh này."
La Thanh Mai đưa một bát lớn cho La Thanh Hồng, thịt kho, rau cải hầm, đậu rang, trứng gà kho bày một vòng quanh bát, rất đẹp mắt.
La Thanh Hồng cầm bát, nghĩ nghĩ, ngồi xuống một cái bàn ở cạnh cửa ăn, có thể thu hút một hai khách hàng đi vào.
Chỉ là anh ấy không nghĩ tới, khách hàng đầu tiên sẽ là một cậu bé ăn mặc đẹp đẽ.
Cậu bé mặc tây trang, chân đi một đôi giày da nhỏ.
Cậu bé nhìn chằm chằm trứng kho trong bát La Thanh Hồng hồi lâu rồi mới bước vào cửa, lại nhìn tờ giấy đỏ trên tường một lúc.
La Thanh Mai chú ý tới cậu bé này, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, vừa nhìn đứa bé này không phải trong gia đình bình dân, sao lại đi một mình, không có người lớn đi cùng sao?
"Xin chào ạ, cho em một bát cơm." Bé trai đi đến trước cửa sổ thủy tinh, nói xong còn quay đầu nhìn La Thanh Hồng một chút, nhấn mạnh nói: "Bát nhỏ ấy ạ."
La Thanh Mai biết cậu bé hiểu lầm, cô cũng không giải thích mà cười hỏi: "Em muốn ăn cái gì?"
"Cơm thịt kho, thêm một quả trứng kho ạ." Bởi vì đầu cậu bé quá thấp, không nhìn thấy đồ ăn sau lớp thủy tinh, nghĩ nghĩ: "Các chị có bán canh không ạ?"
"Em muốn uống canh gì, chị có thể làm riêng cho em." Dù sao giờ cũng không có khách, có thể kiếm thêm một chút tiền cũng là tiền.
"Dễ tiêu chút ạ." Cậu bé nói, đi tới bàn bên cạnh, leo lên ghế ngồi nghiêm chỉnh.
La Thanh Mai nhìn một chút, quyết định làm một phần nhỏ canh thịt nạc đậu hũ.
Thịt nạc thái thành từng sợi nhỏ, cho thêm chút muối và nước tương rồi trộn đều, lại thêm vào một chút bột khoai lang cho đến khi bột hoàn toàn quyện vào thịt nạc.
Nước trong nồi sôi, cắt một phần tư đậu hũ thành những hình vuông nhỏ cho vào nồi, thêm một lát gừng nhỏ, một nhánh hành tây, đợi canh đậu hũ canh chín thì bỏ thịt nạc vào, dùng đũa khuấy nhanh.
Lửa lớn nên nấu cũng nhanh, La Thanh Mai mò lát gừng và nhánh hành trong canh ra, nêm gia vị, sau đó đổ vào trong bát, rải lên một chút hành thái.
"Cơm và canh của em xong rồi đây." La Thanh Mai bày cơm và canh ra trước mặt cậu bé.
Cậu bé thấy trong bát không có rau cải thì mím môi, nhưng cũng không nói gì mà uống một ngụm canh.
Cậu bé rất ít khi uống loại canh đơn giản như này, vốn cho rằng không có gì mới lạ, không nghĩ tới mùi vị trong miệng lại ngon như vậy, đậu hũ rất non, thịt cũng không dai, quyện lại với nhau, cũng không kém cạnh so với canh đun nhừ.
Cậu bé không quen dùng đũa, dùng thìa xúc một miếng cơm, ăn miếng trứng, lập tức nhướn mày kinh ngạc.
Cậu bé ấy bị mùi thơm hấp dẫn mới vào quán, không nghĩ tới ngon hơn so với trong tưởng tượng, nghe nói đây là quê hương của cậu bé, quả nhiên như cha nói, ẩn giấu nhiều món ngon.
La Thanh Hồng bưng bát đi qua bên cạnh cậu bé, nhỏ giọng nói với La Thanh Mai: "Nhóc này mới năm sáu tuổi đi, hình như không phải là dân bản địa."
"Lát nữa người lớn nhà nhóc ấy sẽ tìm tới." La Thanh Mai nhìn thoáng qua, tướng ăn của cậu bé rất tốt, hơn nữa cách ăn mặc này, rất có thể là cậu bé Hoa kiều.
*Hoa Kiều: Người nước ngài gốc Hoa.
Cô đang nghĩ thì từ cửa có đứa bé cầm bát chạy vào, lớn tiếng nói: "Em muốn một miếng đậu hũ kho."
La Thanh Mai lấy cái bát từ ô cửa, múc một miếng đậu hũ từ trong nồi, còn múc thêm ít nước kho.
"Hết tám phân." La Thanh Mai báo giá.
Ngay sau đó, liên tục có mấy đứa khác cầm bát đến mua đậu hũ hoặc đậu rang, có đứa còn đặc biệt dặn dò phải cho thêm nước kho.
La Thanh Mai thấy lạ, để La Thanh Hồng đi xem một chút, lúc sau anh ấy trở về: "Chắc là mấy đứa ở khu dân cư gần đây, nghe nhà ai mua đậu hũ kho, xin tiền gia đình đến mua."
"Vậy cũng không lạ." Bọn trẻ có cái vòng nhỏ chia sẻ tin tức với nhau.
Đậu hũ này so với đậu hũ bán ở chợ nhỏ hơn một chút, chưa tới nửa cân, bán tám phân, tổng thể tiền kiếm cũng không nhiều, chính là kiếm một chút tiền với danh tiếng.
La Thanh Mai cảm thấy nên bán một vài đồ dễ bán, chỉ dựa vào bán thịt kho và thức ăn thì không thực tế lắm.
Lúc hai anh em nói chuyện, cậu bé kia ăn cơm xong, móc ra một cái khăn tay lau miệng, nhảy xuống ghế đi đến bên cửa sổ: "Bao nhiêu tiền ạ?"
--
"Hết sáu mao." La Thanh Mai cười, cô lấy cho cậu bé đều là phần bé, sáu mao thực sự đắt.
Nhưng cậu bé trai cũng không chê đắt, cậu rút ra một tờ mười nguyên mới tinh, chỉ vào tờ giấy đỏ trên tường nói: "Canh an thần cho trẻ nhỏ kia là cái gì vậy ạ?"
La Thanh Mai đang đếm tiền thừa, thuận miệng trả lời: "Trẻ con đêm đến khóc nỉ non không rõ nguyên nhân, hoặc là đêm không ngủ được, thiếu ngủ đều có thể uống."
"Trẻ một tuổi uống được không ạ?" Cậu bé mặt nghiêm túc hỏi.
La Thanh Mai vuốt tiền lẻ, gật gật đầu: "Có thể."
"Dạ, cho em ba bát, đủ uống ba ngày."
La Thanh Mai kinh ngạc nhìn cậu bé: "Em chắc chắn chứ?"
"Dạ, em gái em cứ luôn khóc, khóc suốt, ngủ không ngon, ăn cũng không được, ngày càng gầy đi." Cậu bé đau lòng.
La Thanh Mai nghĩ nghĩ: "Tiền đặt cọc là ba nguyên, đây là sáu nguyên bốn mao tiền thối."
"Cảm ơn ạ, gần tối em tới lấy." Cậu bé đi tới cửa, nghĩ nghĩ lại quay lại nói: "Cho em hai cân thịt kho, mười quả trứng kho, củ sen kho, măng khô, sợi đậu phụ khô mỗi loại nửa cân ạ."
La Thanh Mai hơi bất ngờ, nhưng cô cũng không hỏi gì, lưu loát cân, cắt miếng, đóng gói, lại thu được thêm một tờ mười nguyên mới tinh khác: "Anh hai, anh giúp cậu bé mang về đi."
Nhiều đồ như vậy, La Thanh Mai nghĩ chắc cậu bé cầm không nổi, bảo La Thanh Hồng đưa về, cậu bé cũng không từ chối.
Sau khi La Thanh Hồng đi không bao lâu, thì có mấy chiếc xe đạp dừng trước cửa tiệm, Hắc Bát mang theo mấy người trẻ tuổi tới cổ vũ.
Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.