-[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố -Calantha-
La Thanh Mai vừa đuổi La Thanh Hồng đi, lại nhìn phòng bếp một lượt, buổi sáng nên ăn cái gì đây?
"Thanh Mai, con có ở trong đó không?" Giọng của sư mẫu Lương từ ngoài cửa truyền vào.
La Thanh Mai sững người một chút, vội vàng đi ra mở cửa, thì thấy sư mẫu Lương vừa bước xuống xe ba bánh, trên xe còn chất những cái bình gốm màu nâu sẫm có kích thước lớn nhỏ khác nhau.
"Sư mẫu, sao sư mẫu đến sớm vậy ạ?" La Thanh Mai vội vàng bước tới phụ bà đỡ mấy chiếc bình gốm xuống xe.
Tài xế vừa lái xe đến, sau khi phụ di chuyển những chiếc bình gốm xuống, liền thanh toán tiền và chạy xe đi.
"Sư mẫu đã ăn sáng chưa? Bà có muốn ăn chút gì không?"
"Không vội, cháu không định dẫn bà đi tham quan nhà mới một chút sao?" Sư mẫu Lương phất phất tay nói, phía sau có khu vườn nhỏ kế bên lại có thêm một cái ao, nhìn vào có chút chật chội.
"Nhà có chút nhỏ, nhưng bù lại là có thêm gác mái, cũng không tệ lắm ạ." La Thanh Mai cười nói.
Sư mẫu Lương nhìn thoáng qua nhà bếp, đánh giá một lượt, nhìn thấy vật dụng cũng tương đối đủ: "Phòng bếp cũng được, chúng ta lên gác mái xem."
Sư mẫu Lương đi lên trước, bà bước đến mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, không khỏi ngạc nhiên. Phía sau căn nhà chính là một khu dân cư sầm uất, hiện tại trời vừa tờ mờ sáng, không ít người ra khỏi nhà cầm theo xô đựng đồ của mình đi vào nhà tắm công cộng.
Vừa lên gác mái, sư mẫu Lương đối với những ván gỗ được đóng ở ngoài ban công vô cùng hứng thú, quay sang hỏi hai câu, thì biết chúng được dùng để phơi rau, bà đối với ý tưởng của La Thanh Mai khen ngợi không ngớt lời.
Không gian nhà ở có hạn, những nơi có thể sử dụng thì nên khai thác triệt để.
"Bà thấy góc bên trái của gác xếp khá rộng, cháu có thể cân nhắc đặt một cái bàn nhỏ ở đó, lúc rảnh rỗi có thể ngồi uống một tách trà thư giãn ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài."
Sư mẫu Lương rất thích căn gác mái này: "Căn nhà này rất đẹp, cháu rất có mắt nhìn."
"Nếu như lúc trước cháu không quyết định mua, thì chắc bây giờ đã hối hận rồi." La Thanh Mai gật đầu nói: "Cháu nghe anh hai nói, có rất nhiều người để ý đến căn nhà này, nhưng lại ngại vì giá quá cao. Hiện tại chủ nhà cũng đã nhận tiền, nghe nói là muốn đi đến tỉnh Quảng Đông làm giàu, coi bộ là rất quyết tâm."
"Tỉnh Quảng Đông hiện tại phát triển nhanh chóng, nếu đi đến đó sẽ tìm được nhiều cơ hội tốt hơn khi ở Đông Lương." Lời nói của bà có chút thay đổi: "Nhưng Đông Lương cũng không tệ, vị trí địa lý tốt, sớm muộn gì cũng sẽ phát triển nhanh chóng mà thôi." Cả hai người cùng nhau đi xuống gác mái.
Vừa xuống tới, sư mẫu Lương hứng thú nhìn món vịt hầm bát bảo ở trên bàn: "Món này hôm qua cháu làm sao?"
"Vâng, cháu có chút tiếc, hôm qua hầm không lâu, màu sắc không đẹp lắm"
"Không sao, không phải vẫn cần hàm thêm một chút sao? Hầm thêm một lát, sẽ ngon thôi." Sư mẫu Lương vỗ vỗ La Thanh Mai cười nói: "Nào chúng ta đi làm bữa sáng."
Sư mẫu Lương nhìn thấy bột mì ở trên bàn: "Chúng ta nấu mì ăn đi, bà đi xào thêm ít thịt ăn cùng."
Thấy La Thanh Mai không hiểu, bà nói thêm: "Chính là đi kho thịt."
Thì ra là một cách gọi khác, La Thanh Mai nghĩ một chút nói: "Cháu chỉ còn dư ít thịt heo hầm, bà nghĩ có thể dùng nó kho được hay không?"
La Thanh Mai lấy thịt từ trong nồi ra đặt lên thớt bắt đầu bằm nhỏ.
Sư mẫu Lương ôm một cái nồi đất đến, mở nắp ra, một mùi hương chua nồng bay ra: "Cháu nhìn thử dưa chua bà làm này."
Bà lấy một cái muỗng sạch, đưa vào trong bình, múc một muỗng dưa chua vàng ống, bên trong còn kẹp mấy lát gừng, cùng mấy miếng ớt đỏ, mùi thơm tỏa ra làm người ta chảy nước miếng.
"Thanh Mai, cháu nấu mì đi, thịt để bà xào cho." Sư mẫu Lương đeo tạp dề vào, đặt chảo lên bếp, vặn ga, chờ chảo nóng thì đổ dầu vào.
Dầu trong chảo nóng lên, bà bỏ dưa chua trong bát vào xào, mùi thơm nông tỏa ra nghi ngút, xào liên tục vài lần, lại đổ thịt vừa được băm nhỏ vào, đảo đều, chờ thịt thấm vị thì tắt lửa, dọn ra dĩa.
Bột đã được nhào từ tối qua, chỉ cần cán mỏng , cắt thành những sợi dài bằng nhau là được.
La Thanh Mai vớt mì đã nấu chín ra cho vào bát, đi lại ngồi đối diện với bà Lương.
Thịt xào với dưa chua, lại không hề bị mất vị ban đầu của nó, mà còn cùng vị chua cay của dưa hòa quyện vào nhau, mùi vị vô cùng khác lạ, vô cùng ngon miệng.
La Thanh Mai rất thích ăn dưa chua, vừa giòn vừa thơm, có hơi cay. May mắn thay là mức độ cay này cô vẫn còn có thể chấp nhận được, nếu không từ nãy đến bây giờ cô vừa ăn vừa khóc mất rồi.
Sư mẫu Lương nhìn thấy La Thanh Mai vừa ăn vừa thở phì phò: "Cay quá sao? Bà có mua cho cháu một hủ không cay đấy."
"Cháu không sao." La Thanh Mai cười nói: "Lâu lâu ăn một lần cũng không sao."
“Thịt hầm này cháu làm rất ngon.” Sư mẫu Lương khen ngợi nói: “Cũng là một món giống nhau, nhưng ông Lương nhà bà lại nấu không giống cháu, thịt này được hầm trong nồi lớn, hương vị cũng đậm đà hơn.”
Cô nhìn sang vách tường trắng như tuyết bên cạnh: “Thực đơn vẫn chưa làm, ngày mai chuẩn bị có kịp không ạ?”
“Vừa mới mở quán, chỉ cần treo một tấm bảng hiệu là được rồi, thực đơn thì cứ theo tình hình buôn bán mà điều chỉnh.”
“Như vậy cũng đúng, với cả, khi cháu nấu cơm thì nên chia đồ ăn thành ba loại khác nhau, một là thuần chay, hai là chay mặn kết hợp, ba là thuần mặn. Vậy thì lúc buôn bán cũng sẽ dễ dàng cho khách chọn lựa.”
“Hơn nữa, khu dân cư rất gần nhà cháu, nên đa phần mọi người đi chợ chỉ để mua rau chỉ không phải mua gạo.” Bà Lương suy nghĩ một chút, lại nói tiếp: “Nếu như cháu muốn thì có thể nấu mì và cơm để bán, còn những món khác thì cứ bổ sung từ từ là được.”
La Thanh Mai thật sự không nghĩ nhiều như vậy, nhưng nghe bà Lương nói lại thấy vô cùng hợp lý: “Lúc ăn cơm tối, người trong nhà đông đủ hơn, lại bàn chuyện này thêm một lần, như vậy bà càng ăn tâm hơn.”
“Trước tiên cứ để chén vào bồn rửa đi, chúng ta đi chợ xem.” Bà Lương đứng dậy, đẩy xe đạp ra ngoài.
“Nơi này ở rất tốt, nhưng nhà ở lại quá nhiều, lại sát nhau. Nên lúc đó bà cùng với ông nhà do dự quyết định không mua nhà ở đây.”
Lúc đi qua cầu, bà Lương xúc động nói.
Hai người đi trên cầu, vừa đi vừa nói chuyện, không lâu thì đi đến chợ, vừa đậu xe lại, bà Lương đã đi đến một cái sạp hàng nhỏ.
La Thanh Mai xem xét một chút, phát hiện đó là cây dương xỉ.
Sư mẫu Lương mua một bó, nói La Thanh Mai dùng để nấu bữa tối.
"Một đĩa thịt kho tàu, cá khô hun khói, đậu hũ cuộn, thịt viên chay, vịt hầm bát bảo, canh chân giò nấu với đậu nành, đậu hũ nhồi thịt, canh đậu đỏ nấu với ruột non."
Sư mẫu Lương kinh ngạc những món bà vừa liệt kê, tất cả đều là món ngon nha !!!
"Tất cả đều khó thịt, tốn không ít tiền." Những món này đều có thể dùng để kiểm tra tay nghề của cô.
"Không sao ạ, việc lớn như vậy, phải làm linh đình một chút." La Thanh Mai cảm thấy những món ăn vừa rồi vô cùng đơn giản, nguyên liệu dùng nấu cũng không quá đắt.
"Linh đình một chút, bà thấy bên kia có bán nấm sò, mua một ít chứ?" Bà Lương nghĩ đến ông Lương rất thích ăn nấm.
"Vâng." La Thanh Mai gật đầu: "Nhưng nấu thế nào mới ngon được đây?"
"Nấu chung với thịt kho cũng được, hoặc có thể dùng làm rau trộn đều được." Bản thân bà mỗi lần nấu món này đều luôn làm rau trộn, thỉnh thoảng sẽ ăn chung với trứng chưng.
"Chiên lên thì sao ạ?" La Thanh Mai bất chợt nói: " Chiên lên, tranh thủ lúc còn nóng thì thêm gia vị, trộn đều."
"Cháu cứ thử xem." Bà Lương không phản đối ý kiến của cô, hai người đi ngang qua một sạp bán hải sản mua nửa ký tôm, mua thêm một miếng đậu hũ già. Lại mua thêm ruột non, rau củ, sau khi mua xong cả hai cùng nhau về nhà.
Vừa về đến nhà, La Thanh Mai múc thịt mình đã hầm ra đem đi luộc, luộc được một lúc thì vớt ra để ráo nước, sau đó thái mỏng, bày ra dĩa.
Bếp vừa trống thì dùng để nấu canh, sau lại luộc chân giò đã được làm sạch, tiếp đến lại đem đậu nành đi ngâm, kế đến đem ruột non đã được làm sạch đi luộc, đi nấu với đậu đỏ, dùng để làm canh, đến khi dọn ra thì dùng kéo cắt ruột non ra thành từng khúc.
Bên này, bà Lương cũng đang làm cơm trưa, cơm được nấu chung với lạp xưởng trong một cái nồi đất, lạp xưởng là do bà mang đến, nhưng nó khá cay.
Bà sợ La Thanh Mai ăn không được, chỉ bỏ một ít lạp xưởng và, mà đặc biệt thêm vào đó là sườn đã được tẩm ướp, thêm mấy miếng ruột già vào nấu.
La Thanh Mai đã từng làm qua gạo ủ muối, nhưng cô chưa từng có ý định dùng nó để nấu cơm, cô tò mò nhìn qua.
Bà Lương cũng không giấu giếm La Thanh Mai, mà dịch người sang một bên, để cô thuận tiện quan sát, còn tận tình nói cho cô biết phương pháp nấu.
“Bà cùng với ông nhà đã ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi, chúng ta cũng đi gần như khắp mọi miền đất nước, ông ấy luôn nấu cho ta ăn những món đặc sản ở mọi nơi trên đất nước, nhưng trong lòng bà thì không có món nào ngon hơn món gạo muối này.”
“Món cơm niêu này là món đặc sản của tỉnh Quảng Đông, bà thích ăn nên học ông ấy cách nấu, nhưng vẫn không ngon bằng ông ấy nấu.”
Khi nhắc về các món ăn ở Quảng Đông, sắc mặt của bà Lương lộ ra vẻ tiếc nuối.
La Thanh Mai nhìn mái đầu bạc trắng của bà Lương, lại nghĩ cô đã từng đến nhà của hai ông bà vài lần, nhưng ngoại trừ vật dụng của hai người già ra thì cô chưa từng nhìn thấy vật dụng của người khác ở đó, trong lòng cô không khỏi có chút lo lắng.
Thời gian đi lại tự do trong nước, sau và trước giải phóng khác nhau vô cùng nên việc đi lại tự do lúc đó chắc hẳn rất khó khăn.
“Ăn thử, có hợp khẩu vị của cháu không?” Bà Lương đưa muỗng cơm đến cho La Thanh Mai, ra hiệu cô ăn thử.
La Thanh Mai múc một thìa cơm cùng sườn heo cho vào bát, cô phát hiện phần cơm bên dưới đã ngấm nước sốt của sườn khi nấu, chuyển thành một màu nâu nhạt.
“Trộn đều lên, ăn thử xem.” Bà Lương cười nói, bản thân cũng tự múc cho mình một bát.
“Ăn ngon.” La Thanh Mai vui vẻ nói, cô lại kinh ngạc hơn, khi cơm nấu theo kiểu này cơm vừa dai lại mềm dẻo.
Sườn heo hầm theo cách này có hương vị vô cùng khác khi hầm bình thường, phảng phất mùi thơm của gạo, người không quá nhạy cảm về vị giác cũng có thể cảm nhận được.
La Thanh Mai rất thích cách nấu này, cơm ngon hơn cách nấu cũng không khó, có lẽ cô sẽ thử kết hợp với nhiều hương vị khác nhau trong tương lai.
Bà Lương thấy cô ăn đến vui vẻ, liền để cô ăn thử một miếng lạp xưởng, nhưng chưa được bao lâu, liền thấy nước mắt chảy dài trên má, cô vội vàng đứng dậy tìm nước uống.
Bà Lương nhìn cô, có chút buồn cười, xem ra món lạp xưởng này không hợp với La Thanh Mai, vẫn nên đem cất đi.
Sau bữa trưa, La Thanh Mai cảm thấy miệng mình vẫn còn thấy cay, cô liên tục uống nước.
Còn phải nấu rất nhiều món, món thịt viên chay ban đầu cũng được đổi thành món nấm sò chiên.
Nấm sò được chiên ngập dầu một lần, trước khi đến tiệc thì lại được chiên thêm lần nữa.
Đậu hũ nhồi tôm đã chuẩn bị xong, chỉ cần gần đến giờ thì đem hấp lên là được.
Trứng cút được luộc chín, lại bóc vỏ, đem hầm cùng với nồi thịt kho tàu.
Vịt hầm bát bảo cũng được hấp trong nồi, hiện tại chỉ còn gà hun khói, cùng cá khô hun khói mà thôi, tối hôm qua cô làm không thành công hai món này, nên không thể trực tiếp đem ra chiêu đãi được.
Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng với sư mẫu Lương, cô quyết định lóc thịt con cá xuống, nướng trên lửa nhỏ. Còn về phần con gà thì đem đi luộc nguyên con, sau đó xông khói hai lần.
Thời gian trong bếp trôi qua rất nhanh, La Thanh Hồng về trước, trong phòng bếp cũng không cần đến anh ta phụ giúp chuyện gì, liền lấy nửa tấm ván ở cửa trước, sau đó gộp mấy cái bàn trong quán lại.
La Thanh Hồng nhìn thấy mấy món ăn đã được dọn sẵn để trên bệ bệp, mùi thơm không ngừng tỏa ra.
Dạ dày anh ta réo lên không ngừng.
Sư phụ Lương đi đến cùng Khâu Ái Đình và Khâu Ái Hoành, cả ba đều mang theo quà, còn Hắc Bát thì trở về lấy máy ảnh của mình, đến muộn một chút.
Việc La Thanh Hồng tháo gỡ tấm ván gỗ ở cửa xuống đã thu hút sự chú ý của nhiều người, bây giờ lại có khách đến, mùi thịt từ bên trong tỏa ra, khiến người ta chảy nước miếng, có rất nhiều người muốn tiến đến hỏi: Này là bán gì vậy?