-[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha-
“Anh hai, anh nhanh đi rửa mặt đi, để em pha giùm anh bát mì.” La Thanh Mai nhìn lướt qua đồng hồ, chỉ sợ rằng La Thanh Hồng sẽ muộn.
“Đừng lo, không sao đâu.” Mặc dù nói thế nhưng La Thanh Hồng vẫn dùng tốc độ nhanh nhất vào phòng tắm rửa mặt, may mắn hôm nay anh ấy cũng cùng ra chợ, nếu không nhiều thịt như thế, một mình em gái làm sao cầm hết được.
Ở trong bếp, thao tác của La Thanh Mai rất nhanh, sau khi mì chín, cô khuấy đều mì với bát tương đã chuẩn bị sẵn rồi bỏ sang một bên, tiếp tục đổ dầu vào một chiếc chảo khác để chiên trứng.
Thanh Hồng bước ra nhìn thấy mì và trứng đã được chuẩn bị sẵn sàng trên bàn, vừa kinh ngạc với tốc độ của La Thanh Mai, trong lòng lại không khỏi dâng lên một cỗ ấm áp.
Mì không mềm không nát, mặc dù chỉ đơn giản là ăn với nước tương, nhưng vị rất thanh, độ mặn cũng vừa phải.
Thanh Mai đúng là ngày càng lợi hại, thứ đơn giản như mì cũng có thể nấu ngon đến vậy, không khỏi khiến anh mong chờ tới bữa tiệc ngày mai, sẽ được ăn ngon biết bao!
Sau khi La Thanh Hồng đi, La Thanh Mai nhanh nhẹn đóng cửa cửa hàng nhỏ lại, cũng là để ngăn người khác nhìn trộm.
Sau đó, La Thanh Mai nhanh nhẹn đến cái ao bên cạnh sân vườn, đem rửa sạch những nguyên liệu đã mua được hôm nay.
Một chiếc nồi lớn được bắc trên bếp than, sủi bọt trắng xóa, thứ nước màu nâu sóng sánh ùng ục bọt nước.
Thanh Mai nhấc nắp nồi lên, mùi thơm của thịt xộc thẳng vào mũi, mặt cô cũng không có biểu tình gì tiếp tục cho thêm nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn vào nồi rồi đậy nắp lại.
Lúc này nước muối vẫn chưa sẵn sàng để ướp thịt, cần chờ thêm hai, ba tiếng nữa.
Thịt được rửa sạch lần lượt để tách ra rổ cho ráo nước, tiếp đó là tẩm ướt gà và cá.
La Thanh Mai không muốn làm những món ăn quá nổi tiếng, cũng không muốn phí thời gian nghiên cứu những món ăn cung đình công phu tinh xảo, cô chỉ muốn dùng những nguyên liệu sẵn có trong tay để làm ra món ăn ngon nhất.
Cô cầm một con dao nhỏ, chậm rãi rút xương vịt, mặc dù đã nhiều năm không làm việc này, nhưng sự rèn luyện nghiêm khắc ngay từ khi còn nhỏ ở kiếp trước đã sớm khắc sâu trong xương tủy.
Thịt vịt rút xương được đặt sang một bên, đem nó ướp với gừng thái sợi, rượu thơm, bột gia vị tự chế, sau đó lại rửa sạch thêm lần nữa để khử sạch mùi tanh.
Cô lấy ra măng khô đã ngâm sẵn, nấm hương khô, lại phát hiện ra thiếu hạt sen và hạt dẻ, không biết có nên đi chợ mua bổ sung không nhỉ?
Lập tức quyết định, cô buộc giỏ vào yên sau của xe đạp, khóa cửa rồi bỏ đi, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t
Ở chợ bấy giờ là giờ cao điểm, bên ngoài cũng có rất nhiều người bày sạp, Thanh Mai thấy có người bán thịt thú rừng, chỉ liếc mắt nhìn những con vật bò sát được bày bán, cô liền rùng mình bỏ đi trong sợ hãi.
Cô mua rất nhiều hoa quả khô, chọn lấy một chút đậu rang, còn lại chỉ chủ yếu dạo quanh các sạp hàng nhỏ để tránh bỏ sót đồ tốt.
Vận khí của cô không tồi, mua được hơn hai chục quả trứng cút giá tốt và một túi lớn đậu đỏ chất lượng đủ màu sắc.
Vào buổi trưa, La Thanh Mai tùy tiện ăn cái gì đó, trước tiên chia hũ nước muối thành ba phần, giữ lại một phần nhỏ, một phần lại dùng làm nước muối chua.
Còn lại một phần nước muối cho vào nồi, rồi lần lượt thêm đủ thứ xương, thịt,…, cuối cùng mới cho thịt lợn nguyên da vào. Sau đó là các loại gia vị xay, để lửa nhỏ liu riu, lửa như vậy là vừa vặn để kho đồ ăn.
Tiếp tục để miếng thịt vào nước muối đun sôi, lập tức như xảy ra một phản ứng hóa học đặc biệt nào đó, mùi thơm của thịt bốc lên nghi ngút hấp dẫn mê người, phảng phất trong không gian, lưu mãi không tan.
La Thanh Mai dùng ngón tay nhúng một chút nước sốt và nếm thử, vị rất giống như mẹ cô ở kiếp trước từng nói, cô hài lòng đậy lại nắp nồi.
Mùi thịt thơm được nắp nồi chặn lại, cô nhịn không được chạy ra ngoài, chiều nay người đi đường trên phố Nam Môn và các khu nhà lân cận đặc biệt cảm thấy muốn khóc, mùi thịt kho hấp dẫn như vậy là muốn người ta đói bụng chết đây mà.
Nhất là bà chủ Tần đang bán bánh mì kẹp thịt bên cạnh, mùi thơm tràn qua sát vách khiến họ kinh ngạc đến ngây người, cô bé quán bên còn có bản lĩnh này luôn sao?
Sau đó bà lại lo lắng, mùi thơm như vậy liệu có ảnh hưởng đến hương vị bánh mì mà nhà mình không nhỉ?
Nhưng sau đó mùi hương không còn nồng nàn nữa, song vẫn không chịu tiêu tan, cứ hoài phảng phất trong không khí, cứ thế ngược lại còn quyến rũ hơn.
Có người theo mùi tìm đến, thấy quán đóng cửa liền hỏi mua bánh mì kẹp thịt của bà Tần ăn thử, thế nhưng lại khiến việc buôn bán quán bà Tần theo đó có chút khá khẩm hơn bình thường.
Bà chủ chọc chọc người đàn ông đang chỉ biết cắm cúi nhào bột: “Ông nói xem, cô bé quán bên đang nấu gì mà thơm vậy nhỉ? Nếu thật sự là món kho, sau này chúng ta muốn mua có phải sẽ dễ dàng hơn không?”
“Tôi chịu.” Người đàn ông ủ rũ nói rồi tiếp tục vùi đầu làm việc.
----------------
“Tôi ăn mấy món lề đường này đến phát chán rồi.” Người phụ nữ vừa nói vừa dọn chiếc ghế đẩu ra cửa, vừa chào khách, lại vừa luôn đưa tầm mắt quan sát cửa hàng ở sát vách, vì sao vẫn chưa mở cửa vậy nhỉ?
Chiều nay La Thanh Mai thật sự đã dùng hết toàn bộ tinh lực chiến đấu với con vịt không xương này, cô định làm món vịt Bát Bảo, nguyên liệu không đủ cũng không sao, cốt yếu là phải điều chỉnh hương vị thật tốt và làm chuẩn từng bước.
Đây là món chính cho ngày mai nên cô làm rất cẩn thận.
Lạc Thanh Hồng về tới, cửa tiệm đóng chặt, một mùi thơm phảng phất từ trong truyền ra, anh ấy vừa giơ tay lên gõ cửa, liền cảm thấy như có không ít ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Anh ấy quay lại nhìn quanh, thấy đó là chủ của các tiệm khác, họ đang nhìn anh, tựa đang mong chờ điều gì đó. Bà chủ Tần tiệm bánh mì bưng bát cháo ra, nhìn thấy La Thanh Hồng mắt liền sáng lên. Bà nhận ra chàng trai này, là anh trai của cô bé quán bên.
“Đồng chí, đến giờ tan tầm rồi, bên nhà cậu hôm nay làm món ngon gì vậy? Thơm quá.” Nói rồi bà ta nhắm mắt hít một hơi thật sâu, ngửi mùi thơm này, buổi tối khéo còn phải ăn thêm một bát cháo nữa mới đủ no.
La Thanh Hồng không nghĩ tới hàng xóm sẽ qua góp chuyện với mình, cười cười nói: “Thơm lắm đúng không ạ? Em gái cháu làm món kho, siêu ngon luôn đó ạ.”
Mặc dù anh ấy chưa có thưởng thức nhưng hương vị chắc chắn không thể kém, La Thanh Hồng có dự cảm, khi cửa hàng chính thức đi vào hoạt động, việc kinh doanh nhất định sẽ rất tốt.
Nghe được giọng của La Thanh Hồng, La Thanh Mai liền ra mở cửa.
“Anh hai, anh về rồi.”
La Thanh Hồng đẩy xe đạp bước vào, nhướng mày nhìn La Thanh Mai, ra hiệu bảo cô nhìn ra ngoài cửa.
-----------
La Thanh Mai thấy nét mặt anh hai là lạ, ngó ra cửa, thấy rất nhiều người đang cầm bát ăn tối, có gì lạ sao?
Trên đường, giờ tan tầm nên có rất nhiều người qua lại, ai cũng vội vã về nhà, không có gì đặc biệt.
Thấy La Thanh Mai không có bất luận phản ứng gì, La Thanh Hồng đành chủ động tiến lên giải thích: “Em không nhận ra mọi người đều bị mùi thơm này hấp dẫn tới sao?”
La Thanh Mai ở trong phòng lâu, đã ngửi quen, cũng không thấy mùi hương này quá hấp dẫn.
“Tối nay chúng ta ăn mì gạo chung với thịt kho nhé.” La Thanh Mai đứng bên cạnh lò bếp, cẩn thận đem vịt Bát Bảo đã chiên ráo nước lên đĩa.
La Thanh Hồng nhìn con vịt Bát Bảo hình hồ lô trên đĩa, không khỏi sửng sốt, nếu không phải thấy cái đầu vịt hiện ra, có lẽ anh cũng không thể nhận ra cái hồ lô đo đỏ này là con vịt.
Anh ấy xoay cái đĩa hai vòng, tấm tắc: “Thanh Mai, em làm sao làm được món này vậy? Nhìn đẹp quá, có vẻ rất ngon.”
Mùi của dầu chiên khiến hương thơm của món vịt Bát Bảo đặc biệt hấp dẫn, khiến người ta mê mẩn.
“Chỉ là rút xương rồi nhồi nguyên liệu vào mà thôi, có hơi phức tạp một chút, mai mời khách ăn cơm, phải có mấy món làm át chủ bài mới được.”
La Thanh Mai thật sự rất hài lòng với món vịt Bát Bảo này, lần đầu tiên đem một món ăn phức tạp như vậy chuyển từ lý thuyết sang thực hành thành công như vậy, trong lòng rất có cảm giác thành tựu.
La Thành Hồng nhấp môi: “Anh mong đến ngày mai quá, anh sẽ để Hắc Bát tìm anh Ngôn mượn máy ảnh, lúc đó sẽ chụp lại làm kỷ niệm.”
“Ừm, nên chụp lại” La Thanh Mai nói, từ bát nước muối vớt ra một miếng thịt vịt, một cái xương sườn, một khối thịt ba chỉ, mà trong một nồi nước muối thậm chí còn phong phú hơn, nào mộc nhĩ, đậu rang, sợi đậu phụ khô, măng khô,....
Kèm với đó mì gạo, mì gạo rất ngon lại dễ nấu, La Thanh Mai cầm hai chén lớn, cho mì vào trước, rồi múc một muôi canh, cuối cùng mới dùng một chiếc kéo lớn cắt thịt thêm vào.
“Anh hai, anh muốn ăn hết sao?” La Thanh Mai hướng La Thanh Hồng còn đang ở một bên nghiên cứu vịt Bát Bảo hỏi một câu như thế.
La Thanh Hồng ngoảnh lại thấy đủ loại các món kho, mắt ngay lập tức sáng rực lên: “Muốn, anh đều muốn ăn hết”
La Thanh Mai không nói gì, đoán trước, chặt sườn heo thành nhiều miếng và chia đều sang hai bát: “Anh hai, tạm cất mì gạo sang một bên đi”
Cô đem thức ăn chay đặt lại vào mâm, lấy dao và nĩa ra: “Thử món thịt kho em làm đi.”
La Thanh Hồng cầm đũa, gắp một miếng thịt nếm thử, thịt được kho trong nước muối cả nửa ngày, mỡ đã tan ra gần hết, mập mà không ngấy, nạc mà không khô, có vị ngọt dịu.
Sau đó anh ấy lại nếm qua sen phiến và sợi đậu phụ khô. Không hiểu vì sao ở những món chay này anh ấy lại nếm ra vị thịt? Củ sen giòn, sợi đậu phụ khô mềm, dai nhưng không nát, mặt khác trên bề mặt còn dính một lớp nước sốt đậm đà hơn cả thịt kho tàu, so với thịt có vẻ còn ngon hơn.
“Thanh Mai, cái này cùng kho với thịt sao?” La Thanh Hồng tò mò hỏi.
“Không phải, hai thứ này là tách ra kho riêng đấy” La Thanh Mai cười cười hỏi:
“Anh hai, thế nào? Thịt kho ăn ngon hơn hay rau kho ăn ngon?”
“Miệng anh ăn ngon.” La Thanh Hồng dùng đũa và mì gạo vào miệng, mì gạo ăn cũng ngon ghê: “Mọi người nhất định sẽ thích món em làm.”
“Kỳ thật món kho có rất nhiều cách làm, về sau có cơ hội chúng ta đều thử một chút xem sao.” La Thanh Mai cúi đầu ăn một miếng, hương vị so với trong trí nhớ không khác là bao.
“Nhân tiện, Thanh Mai, những món kho này em có định bán riêng không? Em định bán với giá thế nào?” La Thanh Hồng cảm thấy những món này nếu được bán ra giá nhất định không thể rẻ, như vậy là có lỗi với em gái.
“Em định sẽ cùng thương lượng với Lương sư phụ và Lương sư mẫu, họ rất có kinh nghiệm ở lĩnh vực này.”
“Đúng đúng, anh đã mời bọn họ, Lương sư phụ bảo trước giờ khai trương ngày mai Lương Sư Mẫu sẽ qua giúp đỡ.” La Thanh Hồng vội nói, suýt nữa là anh ấy đã quên mất chuyện này.
“Vậy thì tốt quá.” La Thanh Mai hoan hô hào hứng, cô còn đang muốn tìm cơ hội tâm sự, trao đổi với Lương sư mẫu để trau dồi kinh nghiệm đây.
La Thanh Hồng ăn hết một bát mì vẫn chưa thấy no, múc một bát đầy khác, cắt hai miếng thịt rồi tiếp tục ăn với các món kho trên mâm.
Sáng mai đến xưởng, anh ấy sẽ giúp em gái tuyên truyền một chút, kéo thêm khách hàng phát triển công việc kinh doanh.
Mua cửa hàng mất một khoản tiền, lại còn phải chi thêm nhiều kinh phí cho việc trang trí, bàn ghế, đồ dùng nhà bếp, nguyên liệu,..... Rốt cuộc, La Thanh Mai còn phải gánh khoản nợ một nghìn nguyên.
La Thanh Hồng vừa ăn xong, La Thanh Mai liền bảo anh ấy cầm con vịt đã chiên ráo nước để trên giá mà gặm. Nghĩ nghĩ, anh ấy bước ra mở cửa rồi ngồi gặm vịt, có ý đồ làm người khác thèm chơi. Lúc này, bộ phim điện ảnh sắp chiếu, từng nhóm thanh niên hoặc đạp xe, hoặc đi bộ, trò chuyện rôm rả, ngẫu nhiên sẽ dừng lại mua chút đồ ăn.
Thanh Hồng vừa gặm thịt vịt, vừa nghĩ xem ra tối nay khi cổng mở có thể lại bán mấy túi hạt dưa, đậu phộng gì gì đó.
La Thanh Mai không nghĩ nhiều như La Thanh Hồng, cô trốn trong bếp làm cá xông khói.
Cho vài viên đá cuội nhỏ đã được rửa sạch vào nồi sắt, xào mặt sau của đá cuội đến nóng, mặt trước lại phủ lên một lớp gia vị rồi đặt tất cả lên lồng hấp, cuối cùng đem cá và gà đã ướp qua lên phía trên hun.
Ban đầu cô định làm gà muối, nhưng lại làm sai một bước, sau đó dứt khoát quyết định đổi món để chữa cháy.
Phương pháp xông khói này cũng lần đầu cô làm thử, có chút tò mò không biết có thành công hay không.
Nguyên liệu ở trong tay những đầu bếp khác nhau, cho dù cùng một công thức, hương vị cũng không giống nhau, cô thích nghiên cứu nhiều phương pháp nấu ăn khác nhau, sau này nhất định sẽ phải viết thành một quyển công thức của riêng cô, về già ngẫm lại cũng sẽ cảm thấy thành công viên mãn, không phải sao?
Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.