-[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha-
Hà Tại Ngôn nói lời cảm ơn với đồng nghiệp, rồi mang các loại gia vị anh đã nhờ người khác tìm về nhà, những thứ La Thanh Mai muốn không dễ tìm, tốn không ít công sức.
Mấy ngày gần đây anh quá bận rộn, phần lớn thời gian đều ở trên đường, trở lại thành phố Đông Lương một chuyến, cũng chỉ kịp nói đôi ba câu với hai vị trưởng bối, một ngụm nước cũng chưa kịp uống đã phải vội vã rời đi.
Lần này anh có nửa ngày để nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau còn phải trở về Hải Thị vận chuyển hàng hóa.
Hà Tại Ngôn trò chuyện, hỏi han ông bà nội vài câu, nhớ đến lát nữa tiện đường đón La Thanh Mai tan làm, sau đó anh lại nghe ông nội nói đã cho người khác mượn một số tiền.
"Ông nội, ông cho ai mượn vậy?" Hà Tại Ngôn nhíu mày.
"Là thằng bé Thanh Hồng hay chơi với con đó." Ông nội Hà nói: "Thằng bé vay tiền để mua một căn phòng ở đường Nam Môn."
Bà nội Hà vừa nhìn tivi, vừa bổ sung: "Không phải là thằng bé mua, là em gái nó mua, giấy vay nợ còn ở trong ngăn kéo dưới tivi kia kìa."
"Phòng ở đường Nam Môn không tệ, phía trước là hiệu cầm đồ, có thể làm kinh doanh."
Hà Tại Ngôn ngạc nhiên, anh rời đi mới hơn nửa tháng, La Thanh Mai đã mở quán ăn rồi?
Anh có chút đứng ngồi không yên, tìm đại một cái cớ rồi mang theo đồ đạc đi đến đường Nam Môn.
Mặc dù đường Nam Môn rất dài, nhưng anh cũng không mất nhiều thời gian đã tìm được La Thanh Mai.
La Thanh Mai nghe được tiếng chuông xe đạp kêu, ngẩng đầu lên thì thấy Hà Tại Ngôn, đôi mắt cong lên: "Anh về lúc nào vậy?"
Hà Tại Ngôn khóa kỹ xe đạp, đánh giá căn phòng này một lần, nhìn thoáng qua tường quán ăn, sạch sẽ gọn gàng, xuyên qua cửa sổ thủy tinh có thể nhìn thấy kệ bếp phía bên trong, có ba cái nồi đều đang bốc hơi nóng.
"Xem ra em có dự định kinh doanh dịch vụ ăn uống." Hà Tại Ngôn đặt đồ vật lên bàn: "Đây là anh nhờ người đi tìm, em xem có đúng thứ em muốn không."
Anh có chút khẩn trương.
Vốn dĩ ban đầu anh nghĩ, khi công việc này kết thúc, sẽ tỏ tình với cô, nhưng lúc nhìn căn phòng này, anh có chút do dự.
…
Sự nghiệp của anh còn không tiến triển, thì làm sao cho người ta một cuộc sống tốt hơn được?
Công việc lái xe đường dài nghe có vẻ không tệ lắm, nhưng trên thực tế nguy hiểm cũng không nhỏ, không gian để phát triển cũng không lớn.
Những mối quan hệ cần điều kiện, anh đều có cả, vậy thì anh còn do dự cái gì?
La Thanh Mai hoàn toàn không biết Hà Tại Ngôn đang rơi vào suy nghĩ của bản thân, cô mở túi ra, rồi phát hiện bên trong là những gia vị bản thân cần.
Cô mừng rỡ, những gia vị này đến rất đúng lúc, cô đã có đủ nguyên liệu để tạo nước sốt, thực đơn sẽ điều chỉnh khác một chút, tất cả sẽ trở nên hoàn mỹ.
Hà Tại Ngôn lấy lại tinh thần, nhìn khuôn mặt tươi cười của La Thanh Mai, anh biết cô rất hài lòng.
"Khi nào quán ăn khai trương?"
"Bốn ngày sau, hôm đấy anh có rảnh không? Đến uống mừng khai trương quán ăn nhé." La Thanh Mai mời chân thành.
…
Hà Tại Ngôn nghe vậy có chút chán nản: "Sớm mai anh đã phải đi rồi."
"Tiếc quá vậy." Cô biết số gia vị này khá khó tìm, chắc là Hà Tại Ngôn cũng nợ người ta không ít ân tình: "Những gia vị này bao nhiêu tiền vậy ạ?"
"Không đáng bao nhiêu đâu, em cũng không cần để ở trong lòng." Hà Tại Ngôn nói thật, người dân địa phương cũng rất ít dùng mấy gia vị này, may ra thì thỉnh thoảng thầy thuốc mới dùng thôi.
La Thanh Mai thấy Hà Tại Ngôn không lấy tiền, trong lòng có chút bất đắc dĩ, cô đứng dậy hỏi: "Anh có đói bụng không? Em đang chuẩn bị làm sủi cảo, anh ăn một ít nhé."
"Được, vừa hay anh cũng đang đói bụng." Hà Tại Ngôn nhìn La Thanh Mai đứng dậy đi vào trong phòng bếp, rửa tay rồi bắt đầu bận rộn bên cái thớt, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t
Anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn cô gỡ gạc bánh, cắt một miếng bột, nhanh tay cán bột ra rồi cho nhân vào. Một lúc sau, từng cái sủi cảo trắng mập mạp được đặt ngay ngắn trong mâm.
La Thanh Mai mở ga, cầm lấy một cái nồi, đổ nước nóng vào, thêm một nắm muối, khi nước sôi, cô cho sủi cảo vào. Những chiếc sủi cảo như những con vịt nhảy "bịch bịch" vào trong nồi nước.
La Thanh Mai nấu xong, sủi cảo được đặt ngay ngắn ở trong mâm, cô cầm một cái đĩa nhỏ, nhanh chóng trộn hai loại nước sốt, rồi đưa cho Hà Tại Ngôn đang đứng bên ngoài cửa sổ.
Sau đó, cô múc một bát canh sủi cảo, bỏ vào một ít hành đã thái nhỏ, tự mình bưng ra ngoài cho Hà Tại Ngôn.
"Hương vị sủi cảo như thế nào?" La Thanh Mai đặt bát canh ở một bên, nhìn Hà Tại Ngôn một hơi ăn hết nửa đĩa sủi cảo.
"Ăn rất ngon, nhân thịt băm mềm, mọng nước, ngó sen thái hạt lựu thì mềm và giòn, không cần chấm nước sốt cũng đã ăn rất ngon rồi." Hà Tại Ngôn nói, trên mặt có phần nghi ngờ: "Nước dùng này của em với nước dùng trước đây anh từng ăn không giống nhau."
Ở bên ngoài một thời gian dài, dạ dày anh cũng bị ảnh hưởng nặng nề, nên anh nghĩ đến một vấn đề, nếu như anh tiếp tục làm việc ở đội vận chuyển, đồng nghĩa với việc sẽ không thể thường xuyên đến đây ăn cơm, vậy thì anh sẽ bỏ lỡ biết bao thức ăn ngon đây?
"Em đã chế biến lại nước dùng, cảm giác sẽ thanh đạm hơn một chút, mùi sẽ không quá nồng nữa."
"Quán ăn của em định lấy sủi cảo là món ăn thương hiệu à?" Hà Tại Ngôn đột nhiên hỏi.
"Không phải." La Thanh Mai lắc đầu: "Bọn em sẽ lấy mì sợi, cơm thịt kho các loại làm món ăn thương hiệu."
"Rất tốt, trước tiên anh chúc em làm ăn phát đạt, tiền vào như nước."
"Cảm ơn anh." La Thanh Mai rất thích câu chúc phúc này, kiếm thật nhiều tiền để còn trả nợ nữa.
Hà Tại Ngôn muốn rời đi, La Thanh Mai bảo anh chờ một chút, nấu một đĩa bánh rán vừng để anh mang về cho ông bà nội Hà ăn.
Sau này, cô mới biết anh hai tìm ông nội Hà mượn tiền, ông cụ tín nhiệm bọn họ, bọn họ cũng không có gì có thể hồi đáp, chỉ có thể đưa chút đồ ăn cho ông bà.
La Thanh Hồng trở về, ngửi được mùi thơm của sủi cảo còn sót lại trong không khí, anh ấy không khỏi nhíu mày, ai đến đây vậy, định tới ăn chực cơm quán ăn đúng không!
Anh ấy đến phòng bếp để xem, thấy nhân sủi cảo và cục bột vẫn còn đó, nhưng rõ ràng đã ít đi đôi phần.
"Thanh Mai, vừa có khách đến đây à?" La Thanh Hồng thăm dò hỏi.
"Đúng ạ, anh Hà vừa đến chơi, lần trước em có nhờ anh ấy hỗ trợ tìm một chút gia vị, hôm nay anh ấy mang đến cho em, nên em mời anh ấy ăn sủi cảo."
"À, thì ra là vậy." La Thanh Hồng buồn bực đáp lời, đáng lý ra anh ấy nên đến trước để được nếm thử những cái sủi cảo đầu tiên mới phải: "Thanh Mai, anh đói."
"Vậy anh hai rửa giúp em ít cây cải dầu nhé, em sẽ nấu xong ngay đây thôi." La Thanh Mai đem nồi sắt vừa mới rửa sạch sẽ để lên bàn, chuẩn bị trộn gia vị, đêm nay nhất định phải chế được nước dùng, rồi nấu trong hai ngày, mùi vị chắc sẽ như mong muốn.
La Thanh Mai làm một bàn đầy sủi cảo, rồi dự định làm sủi cảo chiên, đợi nước cạn, bỏ hành đã thái sợi và mè đen vào để chiên cùng.
La Thanh Hồng rửa rau xong, trở về, không chờ nổi mà cầm sủi cảo lên ăn, đến nỗi bị bỏng cũng không nỡ nhả ra.
"Thanh Mai, không cần vội đâu, em ngồi xuống ăn trước đi đã." La Thanh Hồng gọi.
"Em tới đây ạ." La Thanh Mai bê tỏi và cải dầu ra, đang chuẩn bị ngồi xuống, thì bà chủ kế bên xuất hiện.
"Các cháu đang làm món gì mà ngon vậy? Có thể bán cho bọn cô một phần không." Bà chủ hít mũi một cái, nhìn hai đĩa sủi cảo trên bàn, trông có vẻ rất ngon.
"Thật xin lỗi, bọn cháu không còn dư nữa, bốn ngày sau sẽ khai trương, đến lúc đó rất hoan nghênh cô ghé thăm." La Thanh Mai cười.
Mấy ngày gần đây, những chủ cửa hàng lân cận đều đang chăm chú nhìn quán ăn của La Thanh Mai, bọn họ biết cô muốn bán đồ ăn, cho nên những quán ăn khác trong lòng dù ít dù nhiều cũng có chút khó chịu.
Làm gì có ai hy vọng có thêm đối thủ cạnh tranh cơ chứ?
Bà chủ quán kế bên không nghĩ dến việc La Thanh Mai trực tiếp từ chối như vậy, cũng không hề khách khí mời bà ta vào ăn. Nếu được mời vào, bà ta có thể nhân cơ hội mà nếm thử tay nghề của cô gái này, xem xem khả năng của cô ấy như thế nào.
Bà ta ngượng ngùng đi về, nghĩ thầm, sao cô gái này lại đối nhân xử thế như vậy cơ chứ!
La Thanh Hồng đã ăn được lưng chừng bụng, anh ấy gắp một đũa rau xanh, nhìn bà chủ kia quay về, mới mở miệng: "Em đã quyết định làm ăn, thì gan không thể nhỏ, da mặt cũng không thể mỏng được, nếu không em sẽ bị người ta bắt nạt."
"Thôi được rồi, vẫn là để anh hai tìm người trợ giúp em vậy." La Thanh Hồng cảm thấy em gái nhà mình ở đường Nam Môn giống như chú thỏ nhỏ lạc vào bầy sói dữ vậy, không thể không lo lắng được.
La Thanh Mai ăn no đến tám phần, liền buông đũa xuống, buồn cười nói: "Anh hai, những năm học tập kia của em cũng đâu phải uổng phí."
Cô học được rất nhiều thứ.
La Thanh Hồng nghe thấy em gái nói về việc này liền khổ sở: "Em đã phải chịu khổ rồi."
"Là em tự nguyện đi, không có gì gọi là khổ hay không cả, em cảm thấy lựa chọn của em không sai, vậy là được rồi." Lúc trước giả dụ như La Thanh Lan không gây rắc rối, cô cũng sẽ rời đi.
Cô và La Thanh Hồng khác nhau, đối với những người không đối xử tốt với cô, cô cũng sẽ không lãng phí thời gian và sức lực để đấu với bọn họ, điều đó chẳng có nghĩa lý gì cả?
Có được một cuộc sống mới, có điều kiện và cơ hội, cô chỉ muốn được sống cuộc sống mà cô mong muốn.
Sau đó La Thanh Hồng viết thư, mắng La Thanh Lan tận hai trang giấy, bởi vì anh ấy cảm thấy La Thanh Mai đang nói trái với lương tâm, vì đến bây giờ, anh ấy nghĩ câu trả lời của La Thanh Mai vẫn giống như trước đây.
Một người đàn ông như anh ấy thì chẳng quan trọng việc này, nhưng anh ấy đau lòng em gái…
La Thanh Mai nhìn vẻ mặt của La Thanh Hồng, không khỏi có chút bất đắc dĩ, anh hai lại đang tưởng tượng cái linh tinh gì thế không biết?
Cô thật sự không quan tâm về việc đó, sống và sinh hoạt trong gia đình này, cô dùng tư duy của người trưởng thành để đối xử với mọi người, cho nên thật sự không hề tổn thương chút nào hết.
"Anh hai, anh ăn nốt sủi cảo đi, rồi đến đây giúp em với." La Thanh Mai vỗ cánh tay La Thanh Hồng, gia vị đã xử lý xong còn cần nghiền thành bột, đây là nhiệm vụ của anh ấy.
Trình tự để làm ra nước súp hầm khá phức tạp, La Thanh Mai giống như chuẩn bị chiến đấu với quân địch, trận địa sẵn sàng, không dám lơ là.
Lúc cô bỏ càng nhiều gia vị vào, một mùi thơm từ từ lan ra khắp phòng, đi ra sân vườn rồi lại bay ra ngoài cửa sổ, len lỏi vào giấc ngủ của mọi người.
Đêm nay, không biết trong mơ có bao nhiêu người chảy nước miếng vì cái mùi thơm này đây?
Sáng sớm hôm sau, La Thanh Mai đạp xe đi đến chợ bán thức ăn cạnh sông để mua chút thức ăn, La Thanh Hồng vẫn còn mơ màng ngủ, nhưng cũng muốn đi theo.
Trời vừa sáng, trên đường không có lấy một bóng người, gió lạnh thổi qua, hai anh em lập tức thanh tỉnh, sau đó lại trò chuyện về chợ bán thức ăn này.
"Hình như năm trước đã xây xong rồi, nhưng không biết nguyên nhân là gì mà mùa thu năm ngoái mới mở cửa, nghe nói rất náo nhiệt, nên anh đã đến đây một lần."
"Dù sao thì so với trước kia, hiện tại mua thức ăn đơn giản hơn nhiều, cũng không cần phải đi sớm xếp hàng."
"Đúng vậy, khi còn bé, đều là anh cả và anh hai đi xếp hàng, anh hai lạnh đến nỗi lỗ tai còn nứt cả da cơ mà."
"Thật sự lúc đấy quá khổ luôn." Khi nghĩ tới việc đó, La Thanh Hồng đều cảm thấy sợ.
"Đều đã qua rồi, cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt thôi." Cô thích thế giới này, mọi người vì để có thể hưởng thụ cuộc sống tốt hơn, họ thật sự đã phát minh ra rất nhiều thứ.
Hai anh em gửi xe đạp ở bên ngoài chợ bán thức ăn, sau đó đi thẳng đến cửa hàng bán thịt heo ở lầu một.
Dù hai người đi ra ngoài rất sớm, nhưng ở đây đã có không ít người đến mua thịt, cơ bản đều là nhà máy hoặc quán cơm.
Nước muối đã được đun sôi, tai heo, đại tràng, xương sườn, thịt ba lớp thượng hạng, móng heo đều phải mua, ngoài ra còn có gà vịt, cá, sáng mai mở tiệc thì ngày hôm nay phần lớn đồ ăn đều phải được xử lý tốt.
Mua thịt heo, không nói đến việc phiếu mua đã dùng hết, còn phải tiêu một số tiền lớn, La Thanh Mai lại mua thêm không ít hoa quả khô, sau đó hai người rời đi.
Nếu thiếu thứ gì thì lại đến đây một chuyến, dù sao cũng không xa lắm.
Cô cũng quan sát xung quanh, phát hiện chợ bán thức ăn này cũng không phải toàn bộ là của nhà nước, cũng có quán của tư nhân, mà cũng không hề ít, chắc là cũng có cách nào đó để có được vị trí ở đây.
Những điều này cho thấy thành phố Đông Lương có chính sách khá tự do, điều này là chuyện tốt, đối với việc cô mở quán ăn rất có lợi.
Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.