-[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha-
Sau khi La Thanh Mai trở về liền đem nồi đi chùi rửa, tuỳ tiện làm một chút thức ăn, buổi chiều cô đạp xe đi tới nhà sư phụ Lương. Lúc này sư phụ Lương còn đang vội vàng ở căn tin, trong nhà chỉ có sư mẫu Lương, bà ấy có hơi bất ngờ khi nhìn thấy La Thanh Mai, nhưng bà lại càng vui vẻ hơn: “Thanh Mai đến đây, ăn cơm không? Bà chiên cho cháu hai miếng bánh ú." Sư mẫu Lương nhiệt tình nói.
"Bà ơi, không cần làm phiền bà đâu ạ, cháu ăn xong rồi mới tới đây." La Thanh Mai vội vàng từ chối.
"Lần trước cháu đến đúng lúc gói bánh ú, nấu xong sau cháu lại không đến, hiện tại còn thừa cái cuối cùng, nếm thử vị xem là bánh ú nhân thịt có cái gì khác." Sư mẫu Lương không bỏ cuộc. Lột bỏ cái lá bọc bánh ra, bánh ú gói có màu giống màu xanh nâu, nhìn rất óng ánh.
La Thanh Mai thật sự rất ngạc nhiên, khi nãy cô nhìn thấy gạo nếp kia có chút không được đẹp mắt, thật không nghĩ tới sau khi nấu chín lại trở thành màu sắc xinh đẹp như vậy.
Thật sự là quá tuyệt vời, nguyên liệu nấu ăn phải trải qua biến hoá kỳ diệu như thế nào chứ! La Thanh Mai ngửi mùi hương lạ lẫm này, đúng thật là bánh ú ấy nhưng thịt lại không giống, cái này nhìn đẹp mắt hơn hẳn. Sư mẫu Lương cắt bốn miếng bánh ú vào nồi sắt, mỗi một miếng ở giữa đều bao lấy lớp thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen, vừa nhìn liền có hứng thú ăn uống.
“Bà nghe ông Lương nói, cháu tốn giá cao mua cửa hàng ở đường Nam Môn."
"Vâng, chủ nhà không chịu hạ giá, cháu không muốn bỏ qua cơ hội này, chỉ là thiếu một số tiền lớn nên áp lực cũng lớn."
Sư mẫu Lương không khỏi cười: “Cháu mua là đúng, bây giờ thấy vậy là cao, thế nhưng là qua hai ba năm nữa, cái giá này muốn mua cũng không mua được."
"Đã nghĩ kĩ sẽ làm cái gì chưa?" Sư mẫu Lương dùng cái xẻng lật mặt miếng bánh chưng trong nồi.
"Một tiệm món kho, có thể đem bán một mình, cũng có thể bán bún thịt kho linh tinh, kết hợp bán với một số đồ ăn thích hợp để xem phim, ngoài ra, cháu còn làm cái thực đơn đặc biệt nữa." Lần đầu tiên cô làm ăn, có đôi chút không hiểu rõ, cần sư mẫu Lương giúp đỡ tham khảo một chút.
"Thực đơn đặc biệt đó là cái gì?" Sư mẫu Lương có chút tò mò, là chuyên môn của La Thanh Mai ư?
"Cái đó là thức ăn nấu với dược liệu, tiện lợi giống như canh đậu hũ cá diếc linh tinh." La Thanh Mai thấy, sư mẫu Lương ngạc nhiên, không khỏi có chút xấu hổ: “Cháu nấu canh cá diếc đậu hũ thật sự rất ngon."
"Cháu lại còn biết kết hợp cả thức ăn với dược liệu, thật lợi hại." Sư mẫu Lương không khỏi cười: “Kiên trì, sau này có thể trở thành cửa hàng chuyên môn bán dược thiện." Bà cụ Lương đem mấy miếng bánh ú để vào trong mâm, lại cầm mấy cái đĩa nhỏ, phân biệt mấy loại nước sốt khác nhau ra.
"Cháu nếm thử vị ban đầu trước rồi chấm cùng nước sốt thử xem sao." Sư mẫu Lương ở trước mặt La Thanh Mai ngồi xuống, lại ngồi ăn cùng với La Thanh Mai, bà mong đợi hỏi: "Ăn ngon không?"
La Thanh Mai cầm đũa gắp một miếng, bánh ú chiên vừa tới mà không quá mức, bên trong nóng hổi làm mùi thơm càng thêm rõ ràng. Cô cắn một miếng, bánh ú mềm dẻo, độ mặn nhạt vừa phải, mùi thơm làm say đắm lòng người, không quá nhiều dầu, lúc bắt đầu ăn sẽ không dính.
Cô gắp một miếng nhỏ chấm với nước sốt, đầu tiên chắc hẳn là nước tương, có hơi mặn một chút nhưng hương vị cũng không tệ. Ngoài ra, còn có sốt cay chua ngọt, chấm với các loại sốt khác nhau thì vị bánh ú cũng thay đổi, nhưng La Thanh Mai vẫn cảm thấy giữ nguyên hương vị ban đầu ăn càng ngon hơn.
"Cái bánh ú này so với bánh gói thì thịt ăn ngon hơn nhiều, cháu lại càng thích không chấm nước sốt hơn." La Thanh Mai thành thật nói.
"Vậy bà càng thích ăn khẩu vị nặng, đem bánh ú chiên vàng đều hai mặt sau đó rải lên một lớp vừng ớt, bánh càng thêm đậm đà." Hai người vừa nói chuyện vừa tán gẫu, nói tới một số điểm mấu chốt của việc mở cửa tiệm cùng với cách ứng xử nhanh nhạy với một vài khách hàng khó tính.
"Thanh Mai có đang yêu không?" Sư mẫu Lương bất ngờ hỏi.
La Thanh Mai đỏ mặt, không nghĩ tới bà cụ sẽ hỏi vấn đề này: "Không có ạ."
Sư mẫu Lương cười: "Vấn đề này có gì đâu mà xấu hổ cháu cũng đến tuổi rồi. Bà muốn nói với cháu là nếu nghĩ ra món ăn nào có thể chinh phục dạ dày đàn ông thì cứ làm đi."
"Đàn ông sẵn sàng theo đuổi con gái vậy nên cháu có thể làm đồ ăn mang theo cho họ. Giới trẻ bây giờ thức dậy trễ thế nên thường mua đồ ăn ngoài cho tiện"
Sư mẫu Lương dẫn theo La Thanh Mai ra sân phơi nắng, thuận tiện lật lại mấy que củ cải: "Làm ăn bà không am hiểu, không có cách nào đưa lời đề nghị cho cháu, chờ lão Lương về nhà, cháu có thể bàn bạc cẩn thận với ông ấy.
La Thanh Mai trầm ngâm: "Vậy để cháu nghĩ lại xem." Đề nghị của sư mẫu Lương quả thật rất hay.
Sau đó cô nghĩ đến mục đích mình tìm sư mẫu Lương, vội hỏi: "Bà, trong nhà còn dư gia vị gì không? Cháu làm nước chát nhưng không đủ nguyên liệu."
"Ông Lương lại sưu tập không ít thứ, cháu vào trong xem thử." Sư mẫu Lương cười nói.
Đúng là trong nhà sư phụ Lương có không ít loại gia vị nhưng La Thanh Mai chỉ tìm được hai loại, còn thiếu hai loại, nếu như bên kia Hà Tại Ngôn cũng không tìm thấy, chỉ có thể dùng loại gia vị khác để thay thế, như vậy hương vị của món ăn sẽ giảm đi đáng kể, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t
Sư mẫu Lương gói cho La Thanh Mai một túi lớn: "Bà biết loại gia vị này, chốc nữa bà sẽ viết thư nhờ người ta gửi tới một ít."
La Thanh Mai muốn trả tiền nhưng Lương sư mẫu đè tay của cô lại: "Đừng lấy tiền, tiền bạc làm tổn thương tình cảm, hay là như vậy đi, cháu nấu cho sư phụ Lương một món dược thiện, thân thể ông ấy dạo gần đây không được tốt, lại còn cảm mạo nữa."
"Được, nhưng mà bà phải nói cho cháu biết thêm bệnh tình của Lương sư phụ để cháu biết mình phải làm gì.”
Rời khỏi nhà sư phụ Lương, La Thanh Mai đến hiệu thuốc lấy một ít thuốc bắc, sau đó đến chợ rau mua một khúc xương heo lớn.
Đi một quãng đường dài như vậy, lúc cô tới nhà ho Khâu cũng đã là chạng vạng tối, tạm thời cô chưa thể xử lý được đống gia vị. Đối với chế độ ăn bằng thuốc cho Lương sư phụ, khúc xương to kia cần loại bỏ máu bằng nước sạch, cộng với việc xử lý dược liệu để cải thiện chức năng của cơ thể và giấc ngủ.
Bình thường La Thanh Mai không dùng quá nhiều công sức để nấu ăn, nhưng nấu dược thiện lại cần phải có sự tỉ mỉ.
Dược liệu được xử lí tốt được gói trong từng bao nhỏ, được thả vào nồi đất rồi hầm liu riu trong lửa nhỏ.
Sau khi xử lý xong đống dược liệu, La Thanh Mai quyết định nấu cho mình một nồi cháo khoai sọ mặn. Có nhiều cách nấu cháo mặn, tùy sở thích mỗi người có thể thêm hoặc bớt bất cứ thứ gì. Có những người thích thêm nhiều loại nguyên liệu khác nhưng có những người lại thích giữ vị đơn giản nguyên bản của món ăn.
Chỉ còn một mình cô ở lại dùng bữa sáng dành cho thanh niên trí thức, La Thanh Mai đều đã ăn qua đủ loại cơm mặn, cháo mặn, nhưng cô thích nhất là cháo mặn bỏ thêm khoai sọ. Khoai sọ được cắt thành từng miếng lớn nấu chung với gạo, trong lúc đợi có thể phi thơm hành, xào cùng với các nguyên liệu như trứng, tôm khô,...
Còn rau cải có thể tùy theo khẩu vị mà cho vào, nếu muốn ăn tươi mềm thì cắt nhỏ, cho vào một phút trước khi tắt lửa. Ngoài ra nếu không thích cắt nhỏ, thì có thể thả vào trong nồi nấu đến khi mềm nhũn, tuy nhiên cách nấu như vậy làm màu của rau bị úng, không còn tươi ngon nữa.
La Thanh Mai thích thêm tôm khô và cải xanh vào cháo khoai sọ mặn, nhưng lần này cô lười xào trong nồi khác nên nấu chung cùng với cháo. Bởi vì không có dầu chiên ở trong cháo, khoai sọ được nấu tới độ mềm nát, lúc này nồi cháo rất đặc, mằn mặn thơm thơm.
La Thanh Mai múc đầy một chén cháo rồi đem hành lá thái nhỏ rắc lên trên, kể từ khi trở về cô đã lâu lắm không ăn lại, hương vị bát cháo mang chút hoài niệm.
Trên thực tế cửa tiệm cũng không phải là không thể bán cháo mặn, có thể nấu xong sớm một nồi cháo trước tiên cũng khá tiện lợi.
La Thanh Mai ăn hai bát cháo, cuốn sổ ghi chép đặt trên bàn trước mặt là về những ý tưởng ngày hôm nay cô cùng sư mẫu Lương trò chuyện. Phố Nam Môn đối tượng tiêu thụ chủ yếu là ai, món ăn nào được ưa chuộng nhất thì phải chờ mở tiệm mới biết được. Đến lúc đó nếu bán không chạy phải nhanh chóng đổi sang một món ăn khác.
Khâu Ái Đình cùng Khâu Ái Hồng trở về lúc tám giờ, La Thanh Mai để lại cho bọn họ hai bát cháo mặn. Hai người họ đã ăn cơm, nhưng chỉ cần La Thanh Mai làm món ngon, thì dạ dày của họ lúc nào cũng còn trống rỗng.
Khâu Ái Đình buông bát, hỏi chuyện bản thân quan tâm nhất: "Thanh Mai, chừng nào thì cậu chuyển đi?"
"Qua hai ba ngày nữa ." La Thanh Mai cũng không xác định lắm, cô nhìn hiệu suất của hai người công nhân kia rất nhanh.
"Đến lúc đó tôi sẽ nấu rượu, hai người nhất định phải tới!"
"Cô dọn đi rồi, bọn tôi về sau không thể tiếp tục ăn mấy món ngon như vậy nữa." Khâu Ái Đình tỏ vẻ tiếc nuối, mấy người ở cùng La Thanh Mai thật sự quá hạnh phúc.
"Tôi dạy cho cậu cách nấu mấy món ăn đơn giản, sau này hai người có thể tự mình làm, như món cháo mặn hôm nay, chỉ cần khuấy đều tay là được, đơn giản vô cùng."
"Được!" Khâu Ái Đình không ngại học thêm mấy món ăn, hiện tại bọn họ còn trẻ, ăn uống ở bên ngoài tuy là thuận tiện nhưng không thể nào cả đời ăn ở bên ngoài được.
Sáng sớm ngày hôm sau, La Thanh Mai đạp xe đạp, mang theo món dược thiện ninh nhừ cả đêm hôm qua, hy vọng sẽ đưa cho sư phụ Lương trước khi nó không còn ngon nữa. Tuy canh này để một ngày sẽ không hư nhưng hương vị sẽ bị giảm đi ít nhiều.
Sư phụ Lương vừa mở cửa ra thì sửng sốt, không ngờ mới sáng sớm La Thanh Mai đã tự mình đem dược thiện sang.
"Cháu cái con bé này, để Ái Đình mang tới cho ông không được sao, sao lại tự mình đi một chuyến vậy?" sư phụ Lương có chút bất đắc dĩ.
Sư mẫu Lương cũng đứng dậy, bà đang tại làm bột đậu phụng, nhìn thấy La Thanh Mai bà cũng rất ngạc nhiên.
"Canh cháu nấu xong rồi, mang sang đây cho ông bà trước, nhân lúc còn nóng ông bà mau uống đi." La Thanh Mai cười đem cái bọc được gói chặt chẽ trên giỏ xe đạp xuống.
"Bọc thật sự rất chắc chắn." Sư mẫu Lương thì thầm, trên mặt không nhịn được mà hiện ra nụ cười cầm tới hai bộ bát đũa tới cho sư phụ Lương.
Mặt khác bà đặt bột đậu phộng mới chuẩn bị trước mặt La Thanh Mai cùng một dĩa bánh đậu xanh: "Ngồi xuống đây, ăn cùng với ông bà đi."
La Thanh Mai khuấy bột đậu phộng, để đường dưới đáy bát tan hết, mùi đậu phộng rất thơm, mùi vị không ngon bằng sữa mạch nha nhưng bù lại rất nóng hổi, có tác dụng làm ấm dạ dày. Sau khi ăn xong, sư phụ Lương liền đi làm, La Thanh Mai đem gói thuốc đã chuẩn bị sẵn cho sư mẫu Lương: "Đây là thuốc mà cháu đặc biệt chuẩn bị, có tác dụng rất tốt, có thời gian bà lại hầm với xương cho sư phụ uống nha."
Sư mẫu Lương không nói gì, chỉ vỗ vỗ vai La Thanh Mai: “Mở cửa tiệm nếu gặp vấn đề gì khó khăn cứ đến tìm ông Lương, ông ấy cái gì cũng không có nhưng ông ấy sẽ cho cháu lời khuyên về ẩm thực."
Cái cảm giác được người khác quan tâm này thật tốt quá đi! Từ nhà họ Lương trở về, La Thanh Mai bắt đầu sửa soạn một số hành lý để đến phố Nam Môn, lúc này, nhà bếp đã được sửa sang lại gần hết, chỉ còn thừa mặt kính và một số công việc chưa được hoàn thiện. Cô thấy bên trên đã được quét dọn sạch sẽ, lan can đã được sửa chữa, tấm ván gỗ đã được đóng đinh, chỉ cần sắp xếp lại đồ dùng trong nhà lập tức có thể chuyển vào được ngay.
Đây mới thực sự là nhà cửa và gian phòng của chính mình, cảm giác này thật là tốt, La Thanh Mai rất hài lòng. La Thanh Mai chạy hai chuyến, đem hết xô và thùng đã chuẩn bị trong khoảng thời gian này đi. Sau đó, đồ nội thất mà La Thanh Hồng đặt cũng đều đã tới, La Thanh Mai chỉ cần phụ trách sắp xếp chúng là được. Mấy ngày sau dưới sự chung sức của mấy anh em, hai phòng ngủ cũng được sửa gần xong. Nhà tắm cùng với nhà vệ sinh cũng được sửa sang lại sạch sẽ. La Thanh Mai nhờ La Thanh Hồng tìm thời gian đẹp để tổ chức lễ tân gia, còn cô thì bắt đầu viết thực đơn, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn để mời khách.
Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.