[[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha]
La Thanh Mai đi xung quanh phòng, sống
ở nhà họ Khâu mấy tháng nay, cô đã học được rất nhiều thứ. Đến thời điểm nào đó
cô dự định sẽ chuyển đến đường Nam Môn sinh sống.
Cô và Khâu Ái Đình quan hệ không tệ,
cả hai người đều không phải loại tính toán chi li nên giữa hai người không có bất
kì mâu thuẫn nào.
“Thanh Mai, Thanh Mai.” Khâu Ái Đình
cùng Khâu Ái Hồng trở về, vừa vào sân liền lớn tiếng hỏi: “Cậu về rồi sao?”
Tối nay nhà máy không cần tăng ca,
nghe tin La Thanh Mai xin nghỉ việc, cô sợ tới mức vội vàng kéo em trai về nhà
cùng mình.
“Tôi về rồi”. La Thanh Mai từ trong
nhà ngó đầu ra: “Hôm nay sao cậu tan làm sớm vậy?”
“Tối nay được nghỉ.” Khâu Ái Đình liền
trở lại vấn đề chính, nghiêm túc hỏi: “Công việc của cậu có chuyện gì sao? Người
nhà không cho cậu làm tiếp hả?”
Vì một công việc mà gây mẫu thuẫn
trong gia đình, cô nghĩ Khâu Ái Đình cũng là một trong số đó.
“Không phải, tôi có dự định khác nên
nhờ anh trai sắp xếp lại công việc một chút.” La Thanh Mai lắc đầu: “Mấy ngày
nay tôi có học được một ít công thức mới, nếu như hai người rảnh có thể về sớm
chút giúp tôi nếm thử cũng được.”
Khâu Ái Đình thở phào nhẹ nhõm: “Vậy
thì tốt. Tối nay ăn gì vậy?”
“Còn chưa biết nữa.” La Thanh Mai vừa
rồi tìm được chút nguyên liệu, chỉ có thể nấu một nồi kho đơn giản, cũng không
biết Hà Tại Ngôn đã tìm được nguyên liệu gì mới chưa.
Khâu Ái Đình suy nghĩ một chút nói:
“Hay là chúng ta hấp bột khoai lang, sau đó cắt lát rồi đem xào? Tôi có thể
giúp cậu hấp bột.”
“Được đó, lát nữa tôi sẽ tới giúp cậu”
Lạ Thanh Mai cười híp mắt nói.
Không lâu sau cô từ trong nhà đi ra,
Khâu Ái Đình vẫn đang bận nhào bột khoai lang. Một số viên quá lớn không thể
nghiền nát trong phút chốc liền hoà lẫn với phần bột còn lại.
La Thanh Mai lục lọi trong sân rồi lấy
ra một ít hành. Sau cơn mưa xuân, cỏ dại lại mọc ra um tùm.
Mấy ngày nay cô tranh thủ thời gian rảnh
rỗi rắc một ít hạt giống, dù sao vườn nhà cũng không ít rau cho lắm.
Trong đám cỏ dại, La Thanh Mai ngắt
được một ít rau, một lát nữa nấu canh trứng rau củ cũng không tệ.
Sau khi Khâu Ái Đình trộn xong bột
khoai lang, hỗn hợp ngả màu hơi xám. cô múc nửa thìa cho ra đĩa, dùng tay lắc
qua lắc lại, sau khi bột khoai phủ đều đĩa thì cho vào nồi hấp.
La Thanh Mai đem cải thảo cắt ra ngâm
trong nước, tiện tay lấy hai quả trứng gà và cắt một lát thịt lạp khoảng bằng
ngón tay.
Cô gần đây không mua thức ăn gì mới,
không là củ cải thì cũng là cải thảo, khu chợ nhỏ gần nhà thật sự bán quá ít
các loại rau.
Sau nửa tháng nữa thực phẩm sạch cũng
sẽ ít đi, không có rau tươi thì thật khó khăn.
La Thanh Mai nghĩ đến đây thì dừng lại,
có quá nhiều thứ cần cân nhắc khi mở quán ăn, tốt nhất là lấy giấy bút ghi chú
lại vẫn hơn.
--
Khâu Ái Đình ở một bên mở nắp nồi, một
làn hơi nóng xông thẳng vào mũi cô. Cô lấy đĩa ra để bột khoai lang có màu xám
trong vào rồi tiếp tục hấp đĩa tiếp theo.
“Cậu có thể hấp nó dày hơn hoặc cắt
thành lát mỏng cũng được.” La Thanh Mai gợi ý.
Khâu Ái Đình nghe vậy liền cau mày,
buồn bực nói: “Tôi cũng muốn lắm, nhưng mỗi lần hấp dày một chút thì bên trong
sẽ không chín, lần nào cũng là một màu trắng bệch.”
La Thanh Mai có chút bất ngờ: “Hay là
quá dày rồi? Lần sau thử dùng nước gạo nấu một chút, có thể hiệu quả sẽ tốt
hơn.”
“Được, lần sau tôi sẽ thử.” Khâu Ái
Đình gảy lửa, nhìn sang La Thanh Mai đang chuẩn bị đồ, mở tủ ra lấy hai con cá nục khô và một con mực khô.
“Chúng ta thêm cái
này nữa hả?”
“Cá khô xào sẽ
không thích hợp, vậy mực khô đi.” La Thanh Mai lấy mực khô cắt ra làm đôi.
“Đã lâu không ăn
cá, chúng ta làm cả cá khô đi. Nếu ăn không hết thì ngày mai ăn tiếp.” Khâu Ái
Đình vừa nói vừa lấy thêm hai con cá khô, đầy một đĩa.
La Thanh Mai đem mực
khô ngâm trong nước ấm, sau đó rửa sạch cải thảo, một ít hành và rau củ, lúc
này mới đến làm sạch cá nục khô.
Loại cá khô này
tuy không đắt tiền nhưng có mùi tanh nồng, muốn nấu ngon còn cần một số nguyên
liệu khác.
Bột khoai lang nguội
được cắt thành những dải như sợi mì, lộn xộn được xếp sang một bên.
Khâu Ái Đình hấp hết
đĩa này đến đĩa khác, La Thanh Mai ở bên cạnh thì đi nấu canh rau củ.
Rau củ được ướp một
chút muối để làm giảm vị đắng rồi đem đi đun sôi, sau khi sôi thì đổ trứng đã
đánh tan vào, cuối cùng cho thêm muối là hoàn thành.
Tiếp đó là cá nục
khô, La Thanh Mai hỏi qua Khâu Ái Đình một chút, cô muốn làm cá khô kho nước
tương. Trước tiên đem cá đi chiên, đổ tỏi và gừng thái lát vào sau đó thêm nước
tương và nêm nếm với các gia vị khác. Đun cá với lửa nhỏ một lúc rồi rắc một ít
hành lá là được.
Sau khi nấu xong
hai món này, bột khoai lang của Khâu Ái Đình cũng đã được hấp chín, La Thanh
Mai rửa qua nồi hai lần nước rồi làm món tiếp theo. Đầu tiên là chiên trứng, đổ
thêm dầu, thêm thịt xông khói và mực khô, dùng lửa nhỏ xào cho đến khi dậy mùi
thơm thì cho cải thảo vào rồi đảo với lửa lớn.
Khi món ăn được
xào vừa chín tới, Khâu Ái Đình vội vàng đổ mì khoai lang vào, La Thanh Mai
nhanh chóng đảo đều đồng thời thêm trứng, nước tương, muối và các gia vị khác.
Khâu Ái Hồng ngửi
thấy mùi thơm liền chạy đến: “Chị Thanh Mai, hôm nay chị nấu gì ngon vậy?”
“Mì khoai lang
xào, mau đi rửa tay ăn cơm.” La Thanh Mai cười nói. Cô xúc mì xào vào một cái
bát sứ lớn rồi đem ra cùng hai món khác.
La Thanh Mai gắp một
đũa mì khoai lang, vừa mềm vừa ngon, sau khi ngấm nước ra còn có mùi thơm của
thịt lạp và mực khô, vị ngọt của cải thảo khiến người nào đã ăn thì chắc chắn
không dứt ra được.
Canh rau củ có
chút đắng nhưng đọng lại trong miệng lại là một vị ngọt thanh.
Bột khoai lang và
canh rau củ có vị thanh mát, không làm cho người ăn thấy ngán, truyện được dịch
miễn phí bởi app t y t
Khâu Ái Hồng không
thích vị của canh rau củ, thay vào đó thích món cá khô kho. Cá khô được chiên
vàng thấm đẫm nước tương, không quá nát cũng không bị khô, vẫn giữ được độ tơi
xốp trong từng miếng cá.
Ăn mà không nói lời
khen ngon nào, nhưng nhìn cái miệng dính đầy nước tương đang vui vẻ nhai chóp
chép kia lại chính là lời khen lớn nhất dành cho người nấu.
“Thanh Mai, cậu nấu
ăn ngon như vậy nếu mở cửa tiệm thì chắc chắn làm ăn rất tốt.” Khâu Ái Đình ăn
một miếng khoai lang xào rồi uống ngụm canh.
Trước kia cô cũng
đã làm mì khoai lang xào, nguyên liệu cũng không khác biệt lắm nhưng sao mùi vị
lại có phần kém hơn nhiều vậy?
“Thật ra tôi cũng
đang định mở một quán ăn.” La Thanh Mai vừa vặn nhắc tới chuyện này: “Ngay trên
đường Nam Môn”.
“Thật sao? Đến lúc
đó tôi và Ái Hồng chắc chắn sẽ tới cổ vũ cho cậu.” Khâu Ái Đình có chút kinh ngạc,
sau đó lại mừng cho La Thanh Mai.
“Cảm ơn.” Được người
khác tán thành và ủng hộ, cô cũng cảm thấy vui vẻ hơn.
“Đường Nam Môn rất
náo nhiệt. Vào cuối tuần các rạp chiếu phim đều rất đông đúc, vé xem phim cũng
khó mua hơn.”
“Ở bên đó mở quán
ăn chắc chắn sẽ không bán lỗ”. Khâu Ái Đình cảm thấy La Thanh Mai thật gan dạ
khi dám nghỉ việc ở nhà máy.
“Tôi còn chưa biết
nên nấu cái gì, dù sao nguyên liệu nấu ăn cũng không dễ mà mua được.”
“Với tài nấu ăn của
cậu thì củ cải cũng có thể biến thành hoa, nhất định sẽ có người mua thôi.”
Khâu Ái Đinh ra sức khen ngợi.
“Không đến nỗi vậy
đâu.” La Thanh Mai cười nói, cô buông đũa xuống, múc cho mình một bát canh.
Đêm nay La Thanh
Mai ngủ hơi muộn, cuốn sổ ghi chép trên bàn được viết rất nhiều món ăn mà cô
nghĩ mình có thể thử.
Nhưng sau khi liệt
kê nguyên liệu, cô lại gạch bỏ từng món một.
Nghĩ về cửa sau của
khu dân cư một hồi cô quyết định chỉnh sửa lại thực đơn một chút.
Ví dụ như súp sữa,
súp dinh dưỡng các loại, dựa vào hiệu suất mà ra giá, một bát hai nguyên, một nồi
sành nhỏ năm nguyên, khi đến ăn cần đặt chỗ trước và trả tiền đặt cọc.
Một quán ăn phải
làm thế nào để cho mọi người ghi nhớ và lan truyền rộng rãi, ngoài các món
ngon, một số tranh cãi cũng có thể giúp truyền bá tiếng tăm.
Thực đơn đặc biệt
là thuốc vì vậy cô cũng không viết quá nhiều món, dù sao cũng cần được chỉnh lại
tuỳ theo nhu cầu của khách hàng.
Ngược lại về thực
đơn bình dân khiến cô phải suy nghĩ rất lâu, cảm thấy làm các món kho, mì, cơm
sẽ dễ dàng hơn. Nhưng trước khi mở quán ăn cần phải tìm ra công thức phù hợp.
Sau khi nghĩ xong
mình phải làm gì, La Thanh Mai mới ngủ ngon giấc. Mặc dù thiếu kinh phí nhưng
cô càng có thêm nhiều động lực hơn.
La Thanh Hồng đã
nhờ một người bạn của anh sửa chữa lại nhà bếp và nhà vệ sinh. La Thanh Mai đạp
xe đến kiểm tra tiến trình, nếu không hài lòng điều gì có thể chỉnh sửa ngay lập
tức.
Quán ăn được bao
quanh bởi hàng rào, La Thanh Mai mở hàng rào đi vào. Hai người con trai đen gầy
nhìn thấy cô, mỉm cười toe toét nói: Cô La xem một chút, làm vậy có được
không?”
Hai người đang sắp
xếp bàn ghế, trông họ có vẻ lo lắng. Liệu La Thanh Mai có hài lòng không? Bếp,
bếp than, bồn rửa,… Tất cả đều dựa theo yêu cầu của cô mà làm theo.
La Thanh Mai gật đầu
một cái: “Mọi người có ý tưởng gì về việc sửa đổi phòng tắm không?”
Cô đối với chuyện
này có chút mơ hồ nhưng vẫn hi vọng rằng cuộc sống của cô ở đây sẽ thoải mái nhất
có thể.
Hai người nhìn
nhau một cái và nói về một số cách bố trí phòng tắm mà họ đã gặp qua.
La Thanh Mai nghe
xong đều thấy hợp lí, nhưng cô biết căn phòng này không thích hợp để làm vậy,
còn một số nơi cần được sửa đổi hơn là phòng tắm.
May mắn rằng quán
ăn đã lắp đặt nước máy. Ngoài nhà bếp còn có sân và phòng tắm đều cần phải lắp
vòi nước, vẫn nên ưu tiên sự tiện lợi lên hàng đầu.
La Thanh Mai không
ở đây lâu, từ đường Nam Môn đi ra cô liền ra chợ xem một ít đồ.
Muốn đến chợ cần
đi qua sông Hoài Tần, cây cầu bắc qua được làm bằng đá, chỉ có thể dắt xe đạp
đi qua.
--
Vừa đến chợ cô có
chút ngạc nhiên, không khí trong đây vô cùng náo nhiệt, kẻ ra người vào xen lẫn
những tiếng hò reo. So với khu chợ nhỏ kia hoàn toàn không thể sánh được.
Ở giữa khu chợ là
một toà nhà ba tầng hình vuông, xung quanh còn được vây bởi các toà hai tầng
khác.
Thịt gà, vịt, cá,
rau củ, trái cây và các cửa hàng ăn sáng, cửa hàng chế biến,.. Mà tầng hai, tầng
ba chủ yếu là bán chảo, nồi, bát đũa. Còn có cửa hàng quần áo, cửa hàng sửa chữa,
cửa hàng tiện lợi,…
La Thanh Mai không
vội mua đồ mà đi dạo vòng quanh chợ ở tầng một để nghe ngóng về giá cả và tìm
hiểu tình hình thị trường hiện nay.
Hiện tại hoá đơn vẫn
chưa bị bỏ, so sánh nhiều món đồ có hoá đơn và không vẫn có sự chênh lệch không
ít.
Trong mấy năm phát
triển gần đây, tại thành phố ven biển Đông Lương đã có không ít người ra nước
ngoài làm việc. Suy nghĩ của mọi người rất cởi mở, hoạt động kinh tế của thành
phố cũng khá cao.
La Thanh Mai đi dạo
xung quanh, cô còn bắt gặp một vài nông dân khiêng gánh hoặc đạp xe rao bán sản
phẩm nông nghiệp, có nhiều loại rau hơn cô nghĩ và giá cả vô cùng hợp lí.
Mùa đông ở thành
phố Đông Lương khá lạnh nhưng hầu như không có tuyết, đồ đông lạnh không quá phổ
biến, có thể ăn rau không bị nhàm chán, điều này làm La Thanh Mai ngạc nhiên.
Nếu cô không đến
đây và tìm thấy khu chợ này, e rằng giờ La Thanh Mai vẫn còn phải đau đầu với
việc mua thực phẩm mất.
Sau khi dạo quanh
hai vòng, La Thanh Mai cũng coi như đã biết sơ về giá cả, chờ đến khi quán ăn mở
cửa, số tiền thừa còn lại chắc sẽ đủ mua đồ dùng và nguyên liệu.
Cô suy nghĩ đi một
vòng tầng hai, phát hiện ở đó có bán dầu, muối, bột ngọt nhưng không nhiều, đều
là đồ ngày thường dùng, đồ khô cũng như vậy.
La Thanh Mai chọn
một ít nấm mèo, sau đó đến nơi bán đồ dùng mua một cái nồi lớn, cô định dùng để
nấu món kho.
Cô còn thấy một nồi
áp suất lớn trong phòng ăn, nhưng giá cả lại quá đắt.
La Thanh Mai thở
dài, cô mua kẹp, vá lỗ, kéo,… Trước hết cứ như vậy, cô chuẩn bị một nồi nước
kho để nấu thịt hầm cho anh trai, dù sao anh ấy cũng đã vất vả trong suốt khoảng
thời gian này.
La Thanh Mai cột hết
mấy món đồ này lại phía sau xe đạp, sau khi trả tiền gửi xe và đi dọc theo cây
cầu thì nghe có người rao bán bánh nếp.
Những chiếc bánh nếp
được đựng trong một cái thúng, khi xoay tay cầm những viên nếp sẽ bung ra, người
bán nhanh tay dùng thìa cắt ra, những viên bánh được lăn vào chiếc hộp có đậu
phộng và đậu đỏ.
Cô mua ba mao tiền
bánh, lăn những chiếc bánh nếp nhỏ trắng tinh vào bột đậu vài lần rồi gói chúng
vào túi giấy.
Chà, nó có vẻ
thích hợp để vừa ăn vừa xem phim, cô cũng có thể nghĩ ra vài món ăn tương tự.
Truyện được Team Calantha dịch và được
đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.