[[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha]
Mãi đến mấy ngày của cuối tháng Hai
dương lịch thì La Thanh Mai mới đi xem nhà với La Thanh Hồng hoặc sư phụ Lương.
Bản thân La Thanh Hồng vốn chẳng phải
người thích bắt bẻ, nhưng khi đến lượt em gái anh mua nhà, chỗ này không hài
lòng chỗ kia không hợp ý.
Nhưng La Thanh Mai cũng thừa nhận lời
anh ấy nói có lý, quả thật có hơi rắc rối.
Chẳng hạn trước đây có một căn nhà bị
tịch thu sung quỹ nay được trả lại bởi vì tranh chấp với hộ gia đình ở trước,
dù cho vị trí và điều kiện rất phù hợp nhưng cũng phải từ bỏ.
La Thanh Mai rối rắm thật lâu, quyết
định từ bỏ một số yêu cầu, cuối cùng tìm được một cửa tiệm trên đường Nam Môn.
Mô hình phía trước của mấy cửa hàng
trên đường Nam Môn đều là tiệm buôn bán, đằng sau có hai gian phòng dùng để làm
nhà ở hay nhà kho cũng được, cộng với một cái sân nhỏ.
Nơi đây đều là nhà riêng, có thể mua
bán tự do và tất nhiên giá cả sẽ không cố định.
Căn nhà mà La Thanh Mai nhìn trúng có
một gác lửng, bên ngoài còn có một cái ban công nhỏ, nghĩa là nó có nhiều hơn một
gian phòng so với những căn khác.
Ngược lại, giá cả cũng cao hơn nhiều
mà La Thanh Mai dự tính.
Nhưng căn nhà có vị trí tốt lại phù hợp
với yêu cầu của cô thì lại không nhiều, La Thanh Mai do dự hồi lâu.
Đường Nam Môn nằm ở trung tâm phía
nam của thành phố Đông Lương, bên này không có tòa nhà nào nhưng từng là một
con đường rất nhộn nhịp, gần đó có rạp hát, rạp chiếu phim và cả chùa Nam Hoa nữa.
Ngoài ra, đường Nam Môn ở gần con
sông Hoài Tần, cây cối bên bờ cao ngất thẳng tắp, lịch sử lâu đời, rất nhiều
người thích đến đây đi dạo khi rảnh rỗi, hai bên bờ sông có một vài quán trà, cửa
hàng giấy và cửa hàng nến thơm, v.v…
Nên là khu vực này có tình hình kinh
tế hoàn toàn khác với đường Đông Hoa, nhưng cũng sôi động không kém.
Chủ của căn nhà này rao giá hai trăm
ngàn phân, La Thanh Hồng mặc cả một lúc lâu cũng chỉ giảm xuống còn một trăm
tám, giá cao hơn nhiều so với mặt bằng chung.
Cũng vì giá quá cao nên cửa hàng này
bị trì hoãn đến tận bây giờ vẫn chưa bán được, nhưng có vẻ chủ quán rất chắc chắn
sẽ có người mua nên nhất quyết một trăm tám là một trăm tám.
Vốn La Thanh Mai còn nghĩ một trăm
ngàn phân là rất nhiều rồi, sau khi mua nhà cô vẫn còn dư tiền để sửa sang lại
và mua sắm nguyên vật liệu.
Nhưng giờ xem ra nhiêu đây tiền hoàn
toàn không đủ, cô có hơi rầu, tiền này thật sự không phải tiền mà!
“Anh hai, chúng ta trở về bàn bạc
đi.” La Thanh Mai nghĩ, nếu thật sự không được, vậy không mua cửa hàng nữa, cô
bày sạp bán cũng được.
“Thanh Mai, anh nghĩ chúng ta nên mua
lại căn này.” La Thanh Hồng suy nghĩ một hồi rồi nói: “Vị trí tốt như vậy, nếu
qua thôn này thì không còn cửa hàng nào đâu.”
“Chắc chắn có rất nhiều người dao động,
nếu chúng ta chần chừ nữa, không chừng sẽ có người giành trước.” La Thanh Hồng
đứng dậy, khẽ cắn môi nói: “Ở đây anh có để dành ba mươi ngàn phân, giờ hỏi mượn
người quen thêm năm mươi ngàn nữa là đủ.”
“Anh hai, anh…”
“Thanh Mai, không lẽ em sợ mình không
trả được món nợ này sao? Tay nghề của em tốt vậy, dám chắc sẽ rất được chào
đón.”
La Thanh Mai suy nghĩ: Cũng đúng, vay
tiền thì sợ gì, không phải cô không kiếm được tiền,truyện được dịch miễn phí bởi
app t y t
“Được rồi, anh hai, anh hỏi mượn người
khác tám mươi ngàn phân giùm em, sau đó anh cho em vay thêm hai mươi ngàn, em
viết giấy nợ cho anh.” Đáy lòng La Thanh Mai quyết tâm, nếu đã làm thì phải làm
cho chót, rụt rè như vậy làm sao kiếm được nhiều tiền?
“Được.” La Thanh Hồng nhoẻn miệng cười,
lập tức ra ngoài tìm người vay tiền.
La Thanh Mai không hỏi anh ấy vay ai,
bọn họ dồn hết toàn bộ tài sản vào cửa hàng này thì cô cũng phải liều mình quản
lý.
Cùng ngày, La Thanh Hồng mượn được tiền,
sau đó bảo La Thanh Mai làm giấy tờ chứng nhận, tìm chủ căn nhà và trực tiếp đến
văn phòng quản lý bất động sản để làm thủ tục.
Sau khi hoàn tất các thủ tục, hai anh
em đã nhận được chìa khóa.
Mặt tiền căn nhà là cửa hàng, cũng
không nhỏ lắm,
Phía trước là một cái quán, cũng
không nhỏ lắm, có thể đặt bốn cái bàn bát tiên, chỉ là không có phòng bếp với
phải thay rất nhiều đường ống.
(*) Bàn bát tiên: loại bàn vuông to,
mỗi phía ngồi được hai người.
Đi vào phía trong có một cái buồng nhỏ,
hướng ra sân vườn, hiện tại trống huơ trống hoác nên nhìn khá rộng rãi.
Đối diện với sân vườn là một căn
phòng có gác lửng phía trên, bên phải sân vườn cũng có một căn phòng khác,
nhưng nó nhỏ hơn chút vì một phần được ngăn ra làm phòng tắm.
Hai bên sân là hành lang chỉ vừa một
người đi qua, hành lang bên phải dẫn thẳng ra cửa sau.
La Thanh Mai mở cửa sau ra nhìn, phát
hiện là khu dân cư, ngõ hẻm đá xanh đan xen chằng chịt, cô không biết có bao
nhiêu gia đình đang sống ở đây.
La Thanh Hồng từ trên gác đi xuống,
nói với La Thanh Mai: “Gác lửng còn khá nhiều chỗ phải sửa lại, chúng ta quay về
trước đi, mấy ngày nữa anh sẽ mang dụng cụ tới sửa lại.”
“Anh hai, em thấy bài trí ở đây có lẽ
cần sửa lại, anh làm được không?”
“Em muốn sửa thế nào? Nếu anh không
làm được thì có thể nhờ người giúp đỡ, yên tâm.”
La Thanh Mai nheo mắt thành hình
trăng lưỡi liềm: “Vậy chúng ta đi về rồi nói.”
Hai anh em khóa kỹ cửa, bà chủ bán
bánh xốp bên cạnh cười hỏi: “Hai người mua lại rồi hả?”
“Vâng ạ, về sau mong cô chỉ bảo chúng
cháu nhiều hơn.” La Thanh Hồng cười nói.
Sắc mặt bà chủ có hơi lạ lùng, bà ta
vui vẻ hớn hở đồng ý, sau đó quay đầu nói với người nhà: “Đúng thật có người
coi tiền như rác mua lại căn nhà kế bên.”
Khi này trời đã tối, nhiều bạn trẻ đạp
xe đạp đi xem phim, ai nấy cũng tươi cười, bọn họ ghé vào hàng quán bên cạnh
mua đồ ăn vặt, ra tay cực kỳ hào phóng.
La Thanh Mai nhìn, trầm ngâm, bên này
đối diện với rạp chiếu phim, quả thật có thể kéo dài thời gian bán buôn.
Cô phải nghĩ ra món ăn ngon bổ rẻ nào
đó, để các thanh niên này cam tâm tình nguyện móc tiền túi ra.
“Anh hai, hôm nay chúng ta ăn canh trứng
cà chua đi.” La Thanh Mai có xíu xấu hổ: “Chờ cửa hàng chính thức khai trương,
em sẽ nấu đồ ăn ngon cho anh.”
“Chỉ cần là em làm thì anh đều muốn
ăn, hay là mình bán bánh bao chiên đi. Bánh bao bắp cải với miến xào đậu que
hôm bữa ăn rất ngon.”
“Để em suy nghĩ đã.” Tuy rằng việc
mua bán hiện tại không cần phiếu, nhưng một mình cô đương nhiên không thể làm đồ
ăn quá phức tạp được.
“Anh hai, em muốn phá bỏ một nửa bức
tường kia, phía trên làm thành cửa kính, khách muốn gọi gì thì cứ chờ lấy ở cửa
sổ luôn.”
La Thanh Mai vừa nói vừa bỏ mì sợi
vào nồi, cô thấy kiểu quán ăn như thế cũng không tệ lắm.
La Thanh Hồng nghĩ nghĩ, em gái đứng
sau cửa kính, không tiếp xúc trực tiếp với người khác sẽ an toàn hơn nhiều, thế
là anh ấy lập tức đồng ý.
Nhà cũng đã mua rồi, có chút tiền
thay kiếng thì tiếc cái gì?
La Thanh Mai để nồi sang một bên,
dùng thìa khuấy nước dùng: “Em muốn để một bức tranh ở phòng bếp, anh hai tìm
người làm giúp cho em nhé. Còn phòng vệ sinh thì em muốn đổi cửa thông ra hành
lang, căn phòng bên phải dùng làm nhà kho.”
La Thanh Hồng tìm ra tương đậu nành
mà La Thanh Mai làm lần trước: “Còn gì nữa không?”
“Ban công trên gác phải làm chắc chắn
hơn. Tốt nhất là đóng thêm vài tấm ván, để em phơi rau củ cũng được.”
La Thanh Mai bưng mì lên, lấy cá muối
chua mà sư mẫu Lương cho cô ra chiên và bỏ hành lá thái nhỏ vào cho thơm.
Thanh Hồng ngửi thấy mùi chua tỏa ra
từ trong nồi, đột nhiên cảm thấy tương đậu nành trong tay hết còn hấp dẫn, bưng
mì đến đợi được ăn cá.
“Anh muốn ăn thử không?” La Thanh Mai
dùng xẻng xúc một ít thịt bỏ vào bát của La Thanh Hồng.
La Thanh Hồng ăn thử một miếng, hai mắt
sáng rực như đèn pha ô tô: “Thanh Mai, đưa anh cái muôi canh.”
“Anh tự lấy đi.” La Thanh Mai múc cho
mình một bát, mì sợi bị cô bóp chặt thành những miếng nhỏ, sau khi cho vào nồi
có đầu rộng đuôi nhỏ, giống như cá dẹt, ăn vào cũng không ngán chút nào.
Thêm một thìa canh cá chua khiến cho
nước dùng vốn thanh đạm trở nên ngon miệng vô cùng, bắp cải dính vị chua của nước
dùng nhưng lại càng tăng thêm độ ngọt của chính nó.
La Thanh Mai bất ngờ: “Xem ra sau này
canh trứng cà chua làm chua cũng được.”
“Ủa, cá em ăn không giống cá chúng ta
thường ăn hả? Cũng không giống cá khô, ăn với cơm là ngon hết sảy con bà bảy.”
“Khi nào ở đây ổn định em sẽ qua sư mẫu
Lương học cách ướp cá.”
“Thế anh sẽ đợi được ăn.” Lúc này La
Thanh Hồng hạnh phúc vô cùng, tan làm có thể đến nhà em gái ăn chực, dù sao
cũng không xa, cách có cây cầu thôi mà.
La Thanh Hồng tranh thủ về nhà một
chuyến để nói chuyện công việc, nhưng phải lấy được mười ngàn phân chứ không thể
tay không đi về.
Lâm Quý Mỹ đột nhiên trở nên phấn
khích, trong nhà máy không có việc gì nên cô ta chỉ chủ yếu ở nhà, bây giờ có
cơ hội như vậy, sao mà không háo hức cho được?
Nhưng cô ta không dám nói, lặng lẽ
nhìn Trương Tố Anh, cô ta không hiểu được, anh hai thì có triển vọng, còn Thanh
Mai ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng sao Trương Tố Anh chỉ một lòng thiên vị La
Thanh Lan.
Ban đầu La Thanh Bằng rất vui, sau đó
mới nhận ra: “Còn Thanh Mai thì sao? Em ấy không làm ở đó nữa thì định làm gì?”
“Em ấy tự có sắp xếp của mình.” La
Thanh Hồng không muốn nhiều lời.
Lúc này Trương Tố Anh nói với Lâm Quý
Mỹ: “Bình thường con có việc trong nhà máy hóa chất rồi, công việc tạm thời
này…”
Bà ấy còn chưa nói hết đã bị La Thanh
Hồng cắt ngang: “Công việc này không phải cho người trong nhà, con quyết định
bán rồi, chứ không con chạy về đây một chuyến làm gì?”
“Bán cái gì?” La Đông Lai mới về cũng
nghe thấy, lấy làm lạ hỏi một câu.
Lâm Quý Mỹ lắm mồm bảo cha chồng ít
nhất nên công bằng.
“Hiện giờ lợi nhuận của nhà máy thực
phẩm thật sự rất tốt, Thanh Mai nó không ở lại mà chạy ra ngoài làm gì?” La
Đông Lai cau mày.
“Thanh Mai có con trông chừng, cha
không cần lo lắng, tóm lại có muốn làm hay là không?” La Thanh Hồng nghĩ thầm,
nếu không vì là người một nhà thì tội gì anh ấy phải cân nhắc suy xét làm chi.
“Vậy đưa cho nhà anh cả đi.” La Đông
Lai nhíu mày nói, nghĩ đến sáng sớm cô con gái thứ hai của mình đã rời đi,
trong lòng ông có hơi khó chịu.
Ông ấy trừng mắt nhìn Trương Tố Anh:
“Bà đừng xen vào chuyện của bọn nhỏ nữa!”
Trương Tố Anh nổi giận: “Được, mấy
người đều coi tôi là người ngoài có đúng không? Tôi không nấu nữa.” Bà ấy vừa
nói vừa ném tạp dề lên bàn, xoay người đi ra ngoài.
Trương Tố Anh không hiểu nổi, tại sao
đứa nào cũng không chịu nghe lời mà cứ muốn đối chọi với bà ấy và La Thanh Lan?
La Đông Lai vào nhà lấy tiền, phát hiện
số tiền không đúng, sắc mặt ông ấy tối lại, không nói tiếng nào.
Ông ấy đưa mười ngàn phân cho La
Thanh Hồng: “Con cầm đi, hai đứa ở bên ngoài có khó khăn gì thì cứ nói với
cha.”
La Thanh Hồng ngạc nhiên nhìn La Đông
Lai, người cha vốn ít nói này đã học được cách quan tâm bọn họ rồi sao? Chỉ là
điều này lại đến quá muộn.
Lâm Quý Mỹ thay thế công việc của La
Thanh Mai, sau khi La Thanh Mai hoàn thành các thủ tục thì cô mới rời đi.
Mọi người trong phòng bếp, ngoại trừ
sư phụ Lương biết trước thì những người khác đều bất ngờ. La Thanh Mai điên rồi
sao? Thế mà từ bỏ công việc ở nhà máy thực phẩm, cô có biết mình tổn thất bao
nhiêu không?
La Thanh Mai không quan tâm đến suy
nghĩ của người khác, cô có chút hưng phấn, cuối cùng cũng được tự do rồi! Sau
đó cô có thể tập trung vào công việc kinh doanh của cửa hàng.
Món nợ kia như cây dao treo lơ lửng
trên đầu, không phút nào là được thảnh thơi, chỉ có kiếm tiền là quan trọng nhất.
Truyện được Team Calantha dịch và được
đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT. ( truyện trên app T Y T )