[[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha]
La Thanh Mai đứng ở cửa nói vài câu với
sư phụ Lương, khi vào nhà thì phát hiện Khâu Ái Đình lại đang đợi mình.
“Sao cậu không đi ngủ sớm?” La Thanh
Mai cười hỏi.
“Không có gì, dù sao gần đây tôi
không tăng ca, cũng không buồn ngủ.” Khâu Ái Đình cười nói: “Có muốn ăn chút gì
không?”
“Không, hôm nay tôi hơi mệt, muốn đi
ngủ sớm một chút.” La Thanh Mai thấy nửa đêm vẫn không nên ăn khuya, giấc mơ tối
qua có lẽ do chính bữa khuya gây họa.
“Cậu không sao chứ?” Khâu Ái Đình hỏi.
La Thanh Mai nhếch miệng cười: “Xử lý
xong rồi, tôi rất hài lòng.” Khâu Ái Đình biết cô và sư phụ Lương đang giải quyết
chuyện làm kẹo, sớm biết vậy tối qua cô đã không lắm mồm.
Có vẻ như khi sự việc được công bố,
thì còn phải trò chuyện với cô ấy một chút.
La Thanh Mai tắm rửa xong nằm trên
giường, suy nghĩ làm cách nào để thoát khỏi những mối nguy hiểm tiềm ẩn này,
nhưng chẳng mấy chốc, tâm tư của cô chuyển sang việc mua nhà.
Ngày nay mua nhà không dễ, cô cũng
không thích những tòa nhà có nhà vệ sinh công cộng, không có phòng bếp, nghĩ tới
là khó chịu, tốt nhất là một căn nhà có sân như nhà của sư phụ Lương, đòi hỏi một
chút cũng đâu có sao.
Cô nhìn những cái vại gốm trong sân của
sư phụ Lương mà “mắc thèm”.
Nghĩ đi nghĩ lại, La Thanh Mai chìm
vào giấc ngủ say, cả đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau, nhà máy thông báo rằng
lô kẹo này đã được chế biến lại thành một loại kẹo khác.
Trưởng phòng Lý đích thân đưa Lý Siêu
Việt đến nhà máy, tươi cười rạng rỡ khen ngợi cháu trai của mình.
Lý Siêu Việt nghĩ tới tờ hướng dẫn được
viết một nửa, cho dù đang ngái ngủ thì hắn vẫn vực dậy tinh thần đến nhà máy chỉ
đạo.
Hắn đã nắm rõ công dụng của nhựa cây
rong đỏ, phương pháp sử dụng và cách thức pha trộn, với kinh nghiệm đã có thì hắn
tin rằng mình sẽ hoàn thành nhiệm vụ này một cách dễ dàng.
Mãi đến khi cô ấy thấy được thành quả,
không khỏi ngây ngẩn cả người, chúng không khác mấy so với cái của La Thanh
Mai.
Cô ấy nhớ tới tối qua La Thanh Mai về
trễ, trong lòng đoán ra gì đó, không nhịn được cảm thấy tức giận bất bình.
Làm sao La Thanh Mai lại xui xẻo đến
nỗi gặp phải chuyện này?
Khâu Ái Đình có lòng muốn nói rõ sự
thật với các đồng nghiệp khác, nhưng nghĩ tới tác phong làm việc của trưởng
phòng Lý, cô ấy không thể gánh nổi nguy cơ mất việc.
Khâu Ái Đình không an tâm làm việc, đến
giờ ăn trưa, cô ấy chạy tới nhà ăn, đi đến cửa sổ nơi La Thanh Mai đang đứng.
“Thanh Mai, cậu... Cậu không sao chứ?
Tôi biết hết chuyện rồi, bọn họ thật quá quắt!”
La Thanh Mai nhìn mọi người lục tục
bước vào nhà ăn, nói với Khâu Ái Đình: “Chuyện này tối về tôi nói cậu biết, tóm
lại tôi không có bị ức hiếp.”
Khâu Ái Đình nhìn lướt qua những người
khác, gọi hai món ăn: “Vậy thôi được, buổi tối chúng ta nói chuyện sau.”
Đối với sự quan tâm của Khâu Ái Đình,
La Thanh Mai rất vui, nhưng giữa trưa bề bộn nhiều việc, không lâu sau cô liền
quăng việc này ra sau đầu.
Buổi chiều hiếm hoi được nghỉ ngơi,
La Thanh Mai cùng sư phụ Lương thảo luận về việc nhà ở, lời khuyên từ những người
lớn tuổi chắc chắn đáng để xem xét.
“Dựa theo kế hoạch tương lai của
cháu, tốt hơn hết cháu nên tìm một căn nhà mặt phố.” Sư phụ Lương suy nghĩ: “Đường
Đông Hoa là khu vực tốt, chỉ là các tòa nhà ở đó đều là của nhà nước, thật ra
đường Tú Xuân bên cạnh đường Đông Hoa cũng đáng để cân nhắc.”
“Thú thật cháu thích kiểu nhà biệt lập
cơ.” La Thanh Mai thành thật nói: “Tốt nhất là có một khoảng đất nhỏ để trồng
rau cũng được.”
Sư phụ Lương nghe xong liền cười: “Giống
sư mẫu của cháu, muốn tìm một căn nhà như vậy ở trung tâm thành phố không dễ.”
La Thanh Mai thở dài: “Dù sao cũng phải
có sân, nếu không ở cũng chẳng thoải mái ạ.”
“Sư phụ, hai người đang nói gì thế ạ?”
Trần Đại Tiên cầm một nắm hạt dưa đi tới, cười tham gia chủ đề.
“Nói về chuyện mua nhà.” Sư phụ Lương
cất lời: “Đại Tiên, ta nhớ nhà con có người làm ở sở quản lý bất động sản nhỉ,
con giúp nghe ngóng được không?”
“Được ạ, cái này không thành vấn đề.”
Trần Đại Tiên sảng khoái đồng ý: “À phải rồi, sư phụ, gần đây thầy còn nhận làm
tiệc không?”
“Tạm thời thì không, con nghỉ ngơi
đi.” Sư phụ Lương lắc đầu: “Đợi sang tháng hai rồi tính.”
“Vậy khi nào sư phụ nhận thì nói con
một tiếng, cho con cũng kiếm một ít.” Trần Đại Tiên xấu hổ nói.
“Lại tiêu hết tiền rồi?” Sư phụ Lương
trừng mắt Trần Đại Tiên: “Ta đã nói với con là phải tiết kiệm tích cóp, sao lại
không nghe? Lần này lại mua cái gì?”
“Con mua một cái tủ lạnh, hì hì, tình
hình kinh tế khó khăn.” Trần Đại Tiên nhướng mày: “Thứ này rất thiết thực, sư
phụ, thầy cũng nên mua một cái đi.”
“Ôi trời, mua ba cái đồ điện đó làm
gì, không bằng đi học hỏi bạn bè, tiết kiệm tiền mà xây nhà.”
“Ở đời có ăn có uống, tất nhiên là phải
hưởng thụ. Nói chung là khi nào sư phụ có việc thì hú con nhé, con đi trước.”
Trần Đại Tiên nói xong liền bỏ chạy.
Sư phụ Lương lắc đầu, hai đứa học
trò, một đứa thì tiêu tiền như nước, một đứa thì không nỡ tiêu tiền, bọn chúng
thật sự là hai thái cực, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t
Ông cụ nhìn La Thanh Mai: “Cháu tuyệt
đối không được học theo Đại Tiên biết chưa? Vẫn nên để dành chút ít phòng thân
cho mình, sau này có ích nhiều lắm đấy.”
La Thanh Mai gật đầu, nhưng mua nhà
là chuyện lớn, cô không chắc mình còn dư lại bao nhiêu tiền.
Buổi tối sau khi tan tầm, La Thanh
Mai đến công xưởng tìm La Thanh Hồng, định nói chuyện này với anh ấy.
La Thanh Hồng biết rất nhiều người, cứ
nhờ anh ấy giúp hỏi thăm thử xem sao, ngoài ra cô còn muốn kể cho anh ấy nghe về
công việc của mình.
Dù sao công việc của cô là do La
Thanh Hồng tìm cho, giờ cô không làm thì anh ấy có toàn quyền lên tiếng giải
quyết thế nào.
“Một trăm ngàn phân!” La Thanh Hồng
kinh ngạc trợn to hai mắt, giọng nói không khỏi lên cao, sau đó lại thấp giọng
nói: “Thật à?”
La Thanh Mai gật đầu: “Đúng vậy, nên
em mới không định nhận công việc tạm thời này nữa. Anh hai có kế hoạch gì
không?”
“Kế hoạch của anh không quan trọng. Nếu
em không muốn công việc này thì em tính làm gì? Mở tiệm sao?”
“Vâng.” La Thanh Mai không phủ nhận,
mở cửa hàng của riêng mình, điều này giúp cô có nhiều tự do hơn, cũng không bị
người khác kiểm soát.
La Thanh Hồng có vẻ hơi sững sờ, một
trăm ngàn phân, số tiền tiết kiệm những năm qua của nhà họ La bọn họ sợ còn chẳng
bằng chừng đó.
“Anh hai không phản đối việc em mở tiệm,
nhưng có cực khổ lắm không? Cơ thể em chịu được không?’ Anh ấy nghĩ đến cảnh tượng
La Thanh Mai mệt mỏi đến mức mắt đỏ ngầu vì làm bánh đúc.
“Em đâu có ngốc, tự khiến mình mệt mỏi
chi chứ?” Nếu La Thanh Mai mở tiệm thật, cô sẽ mua máy móc hỗ trợ hoặc kinh
doanh quán ăn đơn giản, như vậy mới không đày đọa bản thân.
“Anh hai, anh giúp em tìm chỗ nào có
nhà hoặc cửa hàng đi, chắc em phải bổ sung thêm một số vật dụng, cứ ở nhà họ
Khâu hoài không hay lắm.”
“Được, để anh hỏi thăm cho em, em nói
rõ yêu cầu của mình đi.” La Thanh Hồng yên lặng lắng nghe một hồi, nghe phải có
sân riêng như nhà họ Khâu mà không khỏi buồn rầu, kiểu này không dễ tìm lắm.
“Công việc của em để anh hỏi anh cả
và chị dâu, nếu bọn họ đồng ý thì anh có thể lấy đi một ít tiền.”
La Thanh Mai gật đầu: “Tiền thì chắc
chắn phải đắp vào, nhưng em có một yêu cầu, công việc này không được phép rơi
vào tay La Thanh Lan.”
La Thanh Hồng xoa xoa đầu cô: “Đương
nhiên.” Đôi khi thật sự không hiểu những ân oán giữa phụ nữ.
La Thanh Mai hài lòng, cam kết: “Đợi
khi nào em có nhà riêng, anh muốn ăn đồ ngon gì em cũng nấu cho anh.”
“Đợi tới đó làm gì, tối nay luôn, anh
muốn ăn bánh bao chiên.”
“...” La Thanh Mai trừng mắt nhìn La
Thanh Hồng: “Anh chắc chưa? Làm món này không có nhanh đâu.”
“Chắc chắn, đi thôi, chúng ta đi mua
nguyên liệu.” La Thanh Hồng nhớ tới bánh bao chiên lúc trước La Thanh Mai làm,
lau đi vết nước khả nghi trên khóe miệng, vừa nghĩ tới là thèm.
Lúc này chợ trời tạm thời hình như
không có bán, chỉ mua được bắp cải trắng, La Thanh Hồng đưa La Thanh Mai thẳng
đến nhà Hắc Bát, hỏi mượn thịt.
Hắc Bát biết được La Thanh Mai định
làm bánh bao chiên cũng nói ngay mình muốn ăn, sau đó lấy thịt trong tủ lạnh ở
nhà họ Hà.
Hôm nay Khâu Ái Hồng thấy hơi khó chịu,
ở lại nhà họ Hà với hai ông bà cụ, giờ trông thấy La Thanh Mai cũng theo cô về
nhà.
Bé con năng động thường ngày bây giờ
buồn hiu, nghe La Thanh Mai nói sẽ làm bánh bao hình thỏ cho mình nên cậu bé mới
tươi tỉnh hơn chút.
Miếng thịt mà Hắc Bát lấy là thịt ba
chỉ, nặng chưa đến nửa ký, La Thanh Mai cho vào nước ấm để rã đông, thay nước
vài lần là gần xong.
Cô nhào bột còn Hắc Bát và La Thanh Hồng
rửa rau và thái thịt, hai người họ cười cười nói nói, thỉnh thoảng trêu chọc
Khâu Ái Hồng, căn nhà lập tức trở nên náo nhiệt.
La Thanh Mai nhào xong rồi ủ bột, bắt
đầu xào nhân.
Thực ra có rất nhiều cách làm nhân
nhưng La Thanh Mai lại thích xào vì mùi nó sẽ thơm hơn, ngoại trừ loại bánh
nhân thịt.
Thịt ba chỉ được cắt thành miếng nhỏ,
sau đó chiên ngập dầu cho đến khi chín vàng, rồi bỏ nấm đông cô thái hạt lựu
vào xào cho đến khi có mùi thơm.
Tiếp đó cô cho nửa chỗ thịt đó vào
xào với bắp cải, bỏ thêm chút muối.
Còn một nửa còn lại thì xào cùng với
đậu que và miến xắt nhỏ một lúc, cho tí ớt hiểm giã nát, khi chảo nóng lên sẽ
có vị chua chua cay cay xộc vào mũi.
Ngửi được mùi chua, Hắc Bát vốn còn
nghi ngờ bánh bao đậu que bị chua lại lặng lẽ nuốt nước miếng: “Cậu có chắc là
gói nổi không?”
La Thanh Mai rửa tay, tiếp tục nhào bột
trên bàn, thấy bột đã tiêu chuẩn để gói bánh bao nhưng cô vẫn cần ủ lại lần nữa.
“Anh hai, anh giúp em lấy một chậu nước
sôi đi.” La Thanh Mai nói, bắt đầu cán bột.
Cô đổ một thìa đầy nhân vào giữa miếng
bột, rồi nhanh chóng dùng ngón tay gấp các mí bột lại tạo thành hình bánh bao.
“Thanh Mai, từ từ từ từ, để anh nhìn
đã.” La Thanh Hồng vươn cổ nói.
Hắc Bát rửa tay, ở cạnh cũng ngo ngoe
rục rịch, nhân lúc La Thanh Mai đi kiếm cái mâm là anh ấy liền bóc lấy miếng bột,
múc một thìa nhân đậu que bỏ vào giữa.
Ngặt nỗi dù anh ấy có gấp thế nào
cũng không gấp được nếp gấp đẹp mắt như La Thanh Mai, cuối cùng anh ấy tàn nhẫn
kéo bốn góc miếng bột rồi vo tròn lại.
“Ha ha, Hắc Bát, bánh bao của cậu xấu
quá.” La Thanh Hồng ở một bên cười ha hả: “Coi kìa, rách hết cả rồi.”
“Anh làm thử coi!”
La Thanh Mai đặt cái mâm ở trên chậu
nước nóng, sau đó bỏ những chiếc bánh bao lên đó, lúc cô định thần lại thì đã
thấy hai anh thanh niên già đầu đang tranh cãi xem ai gói bánh bao đẹp
hơn.
“Nói trước nhé, ai gói cái nào thì tự
ăn cái đó.” La Thanh Mai nhìn hai cái bánh bao xấu không nỡ tả, nhịn xuống cảm
giác muốn “trùng tu” nó lại.
“Không sao, tụi tôi ăn được.” Hắc Bát
tự tin nói.
“Có bao nhiêu anh ăn cũng hết.” La
Thanh Hồng hừ một tiếng: “Lần sau tôi mua thêm một ký thịt để Thanh Mai làm
bánh bao nhân thịt, phải là loại thịt mềm mọng nước kia kìa, cậu đừng hòng ăn một
cái nào.”
“Đồ nhỏ mọn.”
La Thanh Mai không thèm để ý hai người
này, cô mau chóng gói vài cái bánh bao, sau đó dùng gạc bọc lại để lên men lần
hai.
La Thanh Mai tiếp tục gói bánh, với một
ký rưỡi bột mì gói được hơn bốn mươi cái bánh, mấy cái cuối cùng cô đặc biệt
cho ít nhân lại và nặn chúng thành hình con thỏ. Khâu Ái Hồng yêu thích không
thôi, một mực ở cạnh đứng xem.
Lúc này, mâm bánh bao đầu tiên cũng
đã sắp lên men lần hai, La Thanh Mai quét một lớp dầu mỏng lên chảo lớn, đặt những
cái bánh bao trắng trẻo mập mạp lên, chiên từ từ với lửa nhỏ.
“Thanh Mai, Thanh Mai, sao không bỏ
bánh bao của tụi anh vào?” La Thanh Hồng nhìn chằm chằm bánh bao trong chảo, cảm
giác rất đói bụng.
“Hai người bật bếp bắt nồi lên đi, một
nửa chúng ta làm bánh bao hấp, một nửa làm bánh bao chiên.”
Khi phần dưới của bánh bao chiên có
màu vàng nhạt, La Thanh Mai bắt đầu cho nước lạnh vào chảo cho đến khi ngập 2/3
mặt bánh, kế đó đậy nắp lại và luộc trên lửa lớn.
Cô canh thời gian nhấc nắp ra, bánh
trong nồi đã phồng lên, nước đã rút hơn phân nửa, khi nước sắp cạn thì cô vặn
nhỏ lửa, từ từ làm khô hơi nước trên bánh.
Thành phẩm có mùi thơm cháy đặc
trưng, mặt dưới chiên đến màu vàng gừng, hơi cứng, cảm giác hương vị hoàn toàn
khác với bánh bao hấp.
La Thanh Mai kẹp một cái bánh nhân bắp
cải, cắn nhẹ một miếng, nước bắp cải liền chảy ra, thịt với nấm đông cô ngâm
trong nước bắp cải trở nên mềm xốp, đậm đà hương vị.
Hắc Bát ăn nhân đậu que, anh ấy vừa
ăn vừa hít hà: “Ngon quá, chua chua cay cay, đậu que giòn ngọt, thịt và nấm cực
kỳ thơm, chỉ là miến không vừa miệng lắm.”
La Thanh Hồng lườm Hắc Bát: “Nói nhảm,
miến cũng ngon chứ bộ, đậu và thịt vừa thơm vừa bùi, so với hấp còn ngon hơn.”
“Ái Hồng, em thấy cái nào ngon?” Hắc
Bát ăn xong một cái lại lấy thêm một cái nhân bắp cải.
“Chị Thanh Mai làm gì cũng ngon.”
Khâu Ái Hồng vừa gặm bánh bao vừa đưa mắt nhìn bánh bao thỏ của mình.
La Thanh Hồng chỉ vào Hắc Bát mà cười
lớn: “Thấy chưa? Đến cả Ái Hồng còn không bị cậu lừa.”
La Thanh Mai không thèm để ý cuộc
tranh cãi giữa hai người họ, đứng dậy bỏ bánh bao đã lên men vào nồi hấp lớn,
sau đó bắt đầu làm chảo bánh bao chiên thứ hai.
Lúc Khâu Ái Đình trở về không ngờ
trong nhà lại náo nhiệt như vậy, vừa bước vào cửa đã bị nhét bánh bao vào tay.
Cô ấy nhìn khuôn mặt tươi cười của La
Thanh Mai, trong miệng nhai bánh bao ngon mềm, có vẻ La Thanh Mai không bị ảnh
hưởng xíu nào.
Chừng La Thanh Hồng và Hắc Bát rời đi
đã mang theo rất nhiều bánh bao, chỉ chừa lại cho La Thanh Mai mười mấy cái.
Khâu Ái Đình trông Khâu Ái Hồng ngủ,
đúng lúc La Thanh Mai tắm rửa xong thì cô ấy đi ra: “Thanh Mai, cậu không bị ép
buộc thật chứ?”
Thấy La Thanh Mai lắc đầu, cô ấy cuối
cùng cũng bỏ được tảng đá trong lòng: “Vậy là tốt rồi.”
“Cậu đừng lo, có sư phụ Lương giúp
tôi trông chừng mà, vả lại tôi cũng có dự định mới rồi.” La Thanh Mai vỗ vỗ
cánh tay Khâu Ái Đình: “Cậu cũng đi ngủ sớm đi.”
Khâu Ái Đình ngáp dài, không hỏi gì nữa,
La Thanh Mai là một người giỏi giang, cô ấy tin rằng cô có thể giải quyết mọi vấn
đề.
Chỉ trong vài ngày, loại kẹo mới của
nhà máy thực phẩm Hồng An tung ra trở nên nổi tiếng, vừa mềm vừa thơm, được
đóng trong lọ thủy tinh trong suốt, pha trộn nhiều màu sắc vô cùng đẹp mắt,
ngay khi vừa đưa lên quầy hàng của hợp tác xã cung ứng và tiếp thị đã nhanh
chóng cháy hàng.
Chỉ là La Thanh Mai không để ý lắm,
bây giờ cô đã nhận được không ít thông tin về nhà ở, trước tiên cô cần phải
sàng lọc lại một lần rồi nhân dịp rảnh rỗi đi xem qua từng căn.
La Thanh Mai khoanh tròn ba nơi, miễn
là điều kiện và giá cả phù hợp với mong đợi của cô thì cô sẽ chốt.
Truyện được Team Calantha dịch và được
đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT. ( truyện trên app T Y T )