[[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha]
La Thanh Mai lấy một cái nồi, tiếp đó
đổ một nửa mứt kẹo vào rồi bắt đầu đun nóng, đồng thời bắt tay chuẩn bị những
thứ khác.
Sư phụ Lương nhìn qua, gần như hiểu
được ý định của cô: “Ông giúp cháu trông cho, cháu đi chuẩn bị cái khác đi.”
La Thanh Mai gật đầu, sau đó cầm một
gói hạt màu nâu nhạt ở trong giỏ, ở trên ghi là nhựa cây rong đỏ.
Cô nhìn thấy từ nhựa này là liên tưởng
ngay đến hình dáng và công dụng của nó.
Nhưng mà thứ này không hướng dẫn cách
sử dụng nên cô phải nghiên cứu một chút.
La Thanh Mai lấy hai cái bát, đổ ra một
ít hạt, cho nước nóng và nước lạnh vào tương ứng với mỗi bát, sau đó dùng đũa
khuấy đều.
Kết quả là trong bát nước lạnh, dù cô
có khuấy thế nào thì các hạt vẫn không thay đổi, nhưng trong bát nước nóng thì
chúng lại từ từ tan ra.
Điều làm cô ngạc nhiên nhất là, sau
khi các hạt màu nâu hòa tan tạo thành chất lỏng có màu thiên về trong suốt, hơi
trắng ngà và tính lưu động của nước trở nên kém đi.
Giám đốc Kim vốn đang nói chuyện với
sư phụ Lương thì tình cờ quay sang nhìn La Thanh Mai, thấy cô đang làm khổ hai
cái bát, trong lòng không khỏi thở dài, thật sự khả thi sao?
La Thanh Mai vớt tất cả hạt từ bát nước
lạnh qua bát nước nóng, nhìn nó từ từ tan ra, sau đó cô liền mặc kệ, lấy bột nếp
và bột sắn, chia theo tỷ lệ phù hợp rồi chuẩn bị nhào bột.
Sư phụ Lương đun sôi xong toàn bộ số
kẹo: “Nhóc con, xong rồi, cháu xem tiếp theo nên làm thế nào?”
La Thanh Mai nhìn nhìn, múc một xíu
nước đường hòa với nước lạnh, chuẩn bị dùng nó để nhào bột.
Đồng thời, cô lấy thêm năm cái bát,
cho vào mỗi bát một lượng nước đường khác nhau rồi thêm nhựa cây rong đỏ vào,
khuấy đều.
Tỷ lệ mỗi bát khác nhau, La Thanh Mai
cũng không biết hương vị của chúng sau khi nguội sẽ ra sao.
Nếu keo này có tác dụng như cô nghĩ
thì có nhiều khả năng kẹo sẽ biến đổi.
Chia xong tỷ lệ cho năm cái bát, La
Thanh Mai lại lấy ra đủ loại trái cây khô, hoa quả tươi và xiên tre từ những thứ
cô vừa mang về.
Vì do không có khuôn đúc nên La Thanh
Mai chỉ có thể dùng bát và mâm để nhào.
Trong chốc lát, kẹo cam ban đầu dần
chuyển sang màu đỏ sẫm vì có thêm táo gai, đây là sự kết hợp yêu thích nhất của
La Thanh Mai.
Nhưng làm cách nào để giải quyết vấn
đề kẹo bị chảy do nhiệt độ tăng cao, cô cảm thấy phải nên pha nước đường lần nữa
hoặc là đổi sang bao bì tốt hơn.
Việc cô phải làm bây giờ là chế biến
mẻ kẹo này thành các sản phẩm mới mẻ hơn để giải quyết tình trạng không bán được
trước mắt.
Giám đốc Kim quan sát La Thanh Mai bỏ
các thứ khác nhau vào những cái bát, sau đó chúng liền biến thành đủ loại hình
dáng.
Tất nhiên ông ấy biết làm kẹo không
phải chuyện đùa, như La Thanh Mai nghĩ, ông ấy không muốn giảm giá bán lỗ, chỉ
cần giải quyết vấn đề lô kẹo này là xong.
Những cái La Thanh Mai làm ra tương
đương với sản phẩm mới, hơn nữa độ tiếp nhận của khách hàng đối với đồ ngọt
cũng cao hơn nhiều so với những món khác.
Cuối cùng La Thanh Mai dùng hỗn hợp
nước đường và bột để hấp mềm bánh, cô quét dầu lên mâm, rảo bột, dàn cho nó đều
ra rồi bỏ vào nồi hấp.
“Ông Lương, mau nhìn mấy cái bát này
đi, nó đông lại rồi.” Giám đốc Kim phát hiện năm cái bát đựng nước đường ban
nãy hiện ra màu vàng nhạt, có chút trong suốt.
Ông ấy vươn ngón tay nhẹ nhàng chạm
vào, hơi mềm, nhưng cũng có chút đàn hồi.
Sư phụ Lương vừa nhìn liền nghĩ tới
thạch bì lợn mình làm: “Nhìn khá là ngon, hình như đông lạnh hoàn toàn rồi.”
Ông cụ lấy cái muỗng, múc nhẹ một miếng
thạch núng nính trong cái bát đầu tiên.
Ông cụ cắn một miếng, lông mày không
tự chủ nhướng lên, hương vị này?
Giám đốc Kim cũng vội vàng lấy muỗng
múc một miếng, hương vị đầu lưỡi có chút nhạt, dai mềm, cắn nhẹ một cái liền vỡ
ra, lượng nước hình như quá nhiều, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t
Chén thứ hai càng ngọt hơn một chút,
tính đàn hồi cũng lớn hơn bát đầu tiên.
Tiếp theo là bát thứ ba, thứ tư, thứ
năm, mỗi một bát đều có độ ngọt và độ cứng khác nhau, nhưng chúng đều có một điểm
chung là không quá cứng mà khá là trơn mềm.
“Đồng chí, là cái này, không cần thử
mấy cái khác nữa. Ông đem chúng đi điều chỉnh tỷ lệ lại đi, làm sao để nước
càng ít càng tốt, vậy sẽ dễ bảo quản hơn.”
Giám đốc Kim vô cùng hào hứng, có lẽ
nào trước khi nghỉ hưu ông ấy vẫn có thể nghiên cứu tạo ra được một sản phẩm mới?
Doanh thu bán kẹo của nhà máy thực phẩm
Hồng An vẫn luôn không được tốt, nếu có loại kẹo dẻo này, chắc chắn tương lai sẽ
khác.
Sư phụ Lương cầm lấy túi nhựa cây
rong đỏ nhìn kỹ, thậm chí còn cho một ít vào miệng nếm thử, mùi vị rất lạ, kết
cấu hơi dính dính.
“Cái này mà cho thêm nước trái cây
làm thạch chắc là không tệ.” Sư phụ Lương đề nghị: “Hương vị hai bát đầu tiên
khá ổn, nếu điều chỉnh lại một chút sẽ càng ngon hơn.”
Giám đốc Kim vỗ tay thật mạnh, hào hứng
nói: “Đúng lúc năm nay mở rộng hai dây chuyền sản xuất, thế thì chúng ta mua một
dây làm thạch trái cây. Cái này ở nhà hàng Hữu Nghị không hề rẻ, không ngờ lại
dễ dàng thực hiện như vậy.”
La Thanh Mai nghe giám đốc Kim đã đưa
ra quyết định, cô bàn bạc với sư phụ Lương, quyết định thử nghiệm với nước đường
còn lại trong nồi.
Rốt cuộc nên sử dụng tỷ lệ nào là tốt
nhất, đầu bếp tay nghề lâu năm tất nhiên tự biết cảm nhận, đến lúc đó chỉnh lại
tỷ lệ này một cách chi tiết là được.
La Thanh Mai lại đổ nước nóng vào
bát, thêm nhựa cây rong đỏ vào hòa tan:
“Cháu thấy cho cái này vào nước đường
rồi nấu đặc một chút thì chắc là kết cấu và hương vị của kẹo sẽ ngon hơn.”
Sư phụ Lương phàn nàn: “Vị cam này
khó ăn quá. Thanh Mai, khi nãy ông thấy cháu làm còn dư táo gai, lát nữa bỏ vào
một chút để coi coi vị nào ngon.”
Đun nóng lại nước đường trong nồi, đổ
nhựa cây rong đỏ đã điều chỉnh vào, tiếp tục khuấy với tốc độ không đổi.
Sư phụ Lương thấy bánh hấp trong nồi
kia đã chín, liền bưng đĩa ra, lấy hạt vừng lúc nãy La Thanh Mai chuẩn bị rắc
lên.
“Món bánh ngọt này nhìn khá ngon.”
Màu hơi trắng trong, rất mềm, ông cụ cắt một miếng đưa cho giám đốc Kim một nửa:
“Ông ăn thử đi.”
Giám đốc Kim nếm thử một miếng, không
khỏi nhíu mày: “Cảm giác vị cam là lạ, không đủ ngọt.”
La Thanh Mai cười nói: “Ý tưởng của cháu
là xếp hai miếng táo gái chồng lên nhau, vậy vị nó có thể ngon hơn một chút.”
Sư phụ Lương lắc đầu: “Không dùng táo
gai được, bánh ngọt này cần phải chế biến theo công thức khác, làm bánh quế chắc
sẽ không đến nỗi nào.”
Giám đốc Kim gật đầu, nhìn những viên
kẹo đã nguội trong những cái bát khác, kiên trì lấy chúng ra rồi nếm thử từng
cái một.
“Vị của kẹo có bỏ táo gai vẫn ngon
hơn, nếu phủ thêm vị cam sẽ vừa chua vừa ngọt.”
Sư phụ Lương không đụng đến những
viên kẹo khác nữa, ông cụ nhìn La Thanh Mai khuấy kẹo đã mệt rã rời, liền đi
lên cầm lấy: “Làm kẹo táo gai không bằng đi làm quả tử đan còn hơn.”
Ông cụ vừa nói vừa bưng cả nồi đặt
lên thớt, chia mật đường sền sệt ra làm hai nồi, một bên bỏ táo gai còn bên kia
thì không.
“Quả tử đan là gì ạ?” La Thanh Mai tò
mò hỏi.
“Nó được làm từ táo gai. Sau khi tạo
thành hỗn hợp sền sệt thì tán thành từng lát mỏng rồi hấp chín, nhân lúc còn
nóng sẽ cuộn lại, cách làm có hơi giống với trứng cuộn.” Giám đốc Kim ở bên cạnh
giải thích.
La Thanh Mai trầm ngâm, nghe có vẻ
không khó, hay là sau này thử xem sao? Cô cũng thích ăn táo gai.
Sư phụ Lương không ngừng khuấy hỗn hợp,
đảm bảo toàn bộ táo gai đã trộn đều với mật đường, canh nhiệt độ đã nguội đi liền
bắt đầu chia đường bằng cách thủ công.
Phết một ít dầu lên thớt, đặt mật đường
lên rồi dùng tay cắt thành nhiều hình dạng khác nhau, để tăng tốc độ nguội, sư
phụ Lương cắt thành rất nhiều lát mỏng, phần còn lại cắt thành dải dài.
Giám đốc Kim không kìm lòng được,
nhanh chóng cầm một miếng ăn. Ngậm trong miệng thế nào nhỉ? Hơi cứng một chút
nhưng lại có chút đàn hồi, rất dai, hơn nữa nếu ăn nhiều quá sẽ dính vào răng.
Vị táo gai rất nồng, vị cam bị cuốn
trôi nên đúng là không hề khó ăn.
Còn bên kẹo cam không bỏ táo gai thì
có màu vàng nhạt, ăn vào vị không đậm nhưng rất ngọt, cũng dai y hệt.
Nói tóm lại, nó không thích hợp cho
người già ăn.
La Thanh Mai nếm thử một miếng, hai
mày không khỏi nhăn lại: “Sư phụ Lương, cháu nghĩ tỷ lệ này không đúng, nó
không giống với kẹo dẻo mà cháu nghĩ.”
Nào ngờ giám đốc Kim lại rất vui vẻ:
“Thế thì mới tốt. Một viên kẹo ăn lâu như vậy chắc chắn sẽ được mọi người yêu
thích.”
“Ông Lương, tinh mắt lắm.” Giám đốc
Kim vỗ vai sư phụ Lương, nói với La Thanh Mai: “Đồng chí này, cháu đã giải quyết
xong một vấn đề nan giải trong nhà máy, còn phát triển ra sản phẩm mới, muốn
khen thưởng gì nào?”
La Thanh Mai mỉm cười, không trả lời
ngay mà liếc nhìn sư phụ Lương.
Theo thói quen hiện nay, phục vụ vì
nhân dân, vì tập thể là vinh quang, là việc tình nguyện, thế nên nếu bảo cô trả
lời, chắc chắn cái gì cô cũng không cần.
Sư phụ Lương biết rất rõ điều này,
ông cụ cười nói: “Giám đốc Kim, ông còn nhớ La Thanh Hồng đã giúp chúng ta tu sửa
máy móc hay không? Đây là em gái cậu ấy.”
“Đồng chí La Thanh Mai làm việc
nghiêm túc, không sợ khổ không sợ mệt, đầu óc nhanh nhạy, lần này còn giải quyết
được vấn đề. Ngài xem, hay là chuyển con bé lên chính thức, đổi chức vụ thì
sao?”
“Hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ là
chức vụ nào thì tôi phải hỏi lại xem đã, coi bên nào thiếu người thì điều con bé
tới đó?” Giám đốc Kim không ngờ La Thanh Mai chỉ là nhân viên tạm thời, chẳng
qua việc chuyển lên chính thức không khó, ông ấy khá là thoải mái, nhưng nếu muốn
đổi chức vụ thì không cách nào đồng ý ngay lập tức.
Sư phụ Lương không hài lòng lắm,
nhưng có thể hiểu được băn khoăn của giám đốc Kim: “Đã muộn rồi, ngài giám đốc
trở về nghỉ ngơi trước đi. Chúng tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ chỗ này.”
Giám đốc Kim gật đầu, mang đi hơn một
nửa số kẹo dẻo.
La Thanh Mai bắt đầu thu dọn đồ đạc,
tắm rửa chải đầu.
Sư phụ Lương thu dọn xong xuôi mọi thứ,
thấp giọng nói với La Thanh Mai: “Tùy theo ý của giám đốc nhà máy, có lẽ cháu
chỉ có thể nhận được chút phần thưởng nếu trở thành nhân viên chính thức. Còn đổi
chức vụ thì e rằng không dễ.”
La Thanh Mai hơi ngạc nhiên, dò hỏi:
“Sao vậy ạ?”
“Việc thuyên chuyển vị trí nhất định
phải thông qua tay trưởng phòng Lý, chuyện này nếu do cháu giải quyết, sợ là bà
ta sẽ nhắm vào cháu.”
La Thanh Mai sửng sốt, nhanh chóng hiểu
ra: “Có thể trở thành nhân viên chính thức vẫn không tệ, nhưng nếu đổi sang chức
vụ mình không hài lòng lại phải buồn bực.”
“Trưởng phòng Lý có chút lai lịch,
hơn nữa giám đốc nhà máy cũng sắp về hưu, sẽ không muốn khiêu khích bà ta. Lần
này gây ra rắc rối lớn như vậy mà giám đốc vẫn chưa nổi giận, chỉ vội lo tìm
cách.”
Sư phụ Lương sợ La Thanh Mai không hiểu
nên cẩn thận giải thích cho cô: “Khi giám đốc nhà máy mới đến đây, cháu thấy
tình hình thế nào? Nếu không trấn áp được trưởng phòng Lý, có lẽ nhà máy này sẽ
không tồn tại được lâu.”
“Cảm ơn sư phụ Lương đã chỉ bảo, cháu
hiểu được.” Chỉ cần sự vất vả này của cô không bị người khác lợi dụng, vậy là tốt
rồi.
“Muộn lắm rồi, ông đưa cháu về, những
thứ này cháu mang về ăn hay đem cho cũng được.”
“Nhiều lắm ạ, ông giữ đi.” La Thanh
Mai chưa từng mang đồ từ nhà ăn về nhà, đây là lần đầu tiên cô bị nhét một cái
túi lớn như vậy nên có hơi luống cuống.
“Không cần đâu, cả ông và sư mẫu của
cháu đều không thích ăn mấy thứ này.”
Sư phụ Lương xua xua tay, một mực đưa
La Thanh Mai đến nhà họ Khâu, nhìn cô mở cửa đi vào, lúc này mới xoay người đi
về hướng ngược lại.
Truyện được Team Calantha dịch và được
đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT. ( truyện trên app T Y T )