[[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha]
Còn chưa sang năm mới, nhà máy thực phẩm đã bận rộn, nghe
nói lại có thêm vài công nhân cũ xin nghỉ hưu sớm, nhường vị trí lại cho con
cái.
Lần này, mọi người đã tập mãi thành quen, đầu năm nay khó
tìm việc làm, rất nhiều người một khi đến tuổi có thể về hưu, đều sẽ cho con
cái tiếp quản công việc của mình.
Những thím ở nhà ăn không thay đổi, nhưng bọn họ thường mặt
ủ mày ê, nhiều lần nghe ngóng xem nhà máy còn cần công nhân thời vụ không.
La Thanh Mai không giống Lý Tiểu Liên thích cùng những người
khác giữ gìn mối quan hệ, ở nhà ăn này, cô thường nói chuyện phiếm cùng ba thầy
trò sư phụ Lương nhất, đề tài nói chuyện cũng toàn liên quan đến nấu ăn.
Cùng vì điều này, cô ngầm bị những người khác trong nhà ăn
cho ra rìa, trước mắt không ai động tay chân gì, cho nên La Thanh Mai cũng
không thèm để ý.
Nhà máy thực phẩm đang theo một lô hàng kẹo, nghe bảo là
được một tòa nhà bách hóa ngoại tỉnh nào đó đặt riêng.
La Thanh Mai đã nếm qua kẹo trong nhà máy, nói thật, cô
cũng không thích, hương vị quá ngọt, cấp độ không đủ, tương đối đơn giản.
Ngược lại cô cảm thấy loại kẹo sữa thỏ trắng hương vị khá
ngon, nhưng nếu nhà máy muốn sản xuất thì vấn đề lại nằm ở nguyên vật liệu.
Chiêu bài của nhà máy thực phẩm Hồng An là bánh bích quy,
ví dụ như bánh hành hoa, vị hành thơm nồng đậm, bánh bích quy giòn xốp,... rất
được ưa thích.
Mùng ba, trong số hàng hóa mà Khâu Ái Đình và Hắc Bát nhập
từ nhà máy thực phẩm, loại bánh này có nhiều vụn bánh nhất, nhưng vẫn bán đắt
hàng.
Tết nguyên tiêu, nhà máy được nghỉ nửa ngày, tất cả mọi
người cực kỳ phấn khích, bởi vì năm nay Thành phố Đông Lương sẽ tổ chức hội lồng
đèn, tất cả mọi người đều nô nức đi xem náo nhiệt.
La Thanh Hồng đến đón La Thanh Mai đi sớm, nói muốn dẫn cô
đến quán ăn ở đường Đông Hoa ăn cơm.
Hội lồng đèn ở ngay trên đường Đông Hoa, cơm nước xong
xuôi rồi qua luôn là được, không cần vội.
Nhưng khi hai anh em đến nơi, quán ăn đã kín khách, La
Thanh Mai lười đợi, cô bèn đưa La Thanh Hồng qua tiệm mì hoành thánh của ông
Trương ăn.
"Thanh Mai, chỗ khuất như này làm sao em tìm được thế?"
La Thanh Hồng phát hiện khách trong tiệm cũng không ít, có cả người dân sống
quanh đây cầm bát ra mua.
La Thanh Mai nở nụ cười: "Hà Tại Ngôn dẫn em tới, mì
hoành thánh của tiệm này ăn rất ngon."
La Thanh Hồng nghe xong, nụ cười trên mặt cứng đờ:
"Thanh Mai à, tên họ Hà chính là một con sói già vẫy đuôi, về sau em tránh
xa cậu ta một chút."
"Anh hai, lòng em biết rõ nên làm như thế nào."
La Thanh Mai nhìn La Thanh Hồng cười: "Ngược lại anh nên tìm chị dâu cho
em đi."
Vừa nhắc tới việc này, La Thanh Hồng liền pha trò: "Để
sau để sau. Đúng rồi, nhà máy thực phẩm của em đang dự định đưa vào thêm một
hai dây chuyền sản xuất mới, vị trí làm việc tăng lên, đến lúc đó anh sẽ
nghĩ cách cho em chuyển chính thức."
Phúc lợi của nhân viên chính thức và nhân viên thời vụ có
khác biệt không nhỏ.
"Để xem nhà máy sắp xếp thế nào, có thể ưu tiên nhân
viên thời vụ chuyển sang chính thức hay không, nếu như không được, đến lúc đó rồi
tính."
La Thanh Mai nghĩ: "Anh hai, nếu như có thể, em muốn
vào phòng nghiên cứu hơn."
La Thanh Hồng nghe vậy, nụ cười trên mặt nhạt đi không ít:
"Thanh Mai, bộ phận đó chỉ để làm cảnh mà thôi, những việc người trong đó
đảm nhiệm thực chất là việc vặt của văn phòng, còn không thì là người có quan hệ
đặc biệt, không cần làm việc gì."
"Vậy thì chuyển sang nơi khác, Ái Đình làm ở nhà máy
kẹo, không thì em qua làm với cô ấy?"
La Thanh Mai không ngờ đến chức vị này không như mình
nghĩ: "Sao lại như vậy?"
"Tháng sáu này giám đốc về hưu, giám đốc mới nghe nói
là sinh viên từ nơi khác điều đến, còn không biết tình hình như thế nào."
Đổi giám đốc, có khi chưa chắc là chuyện tốt, toàn bộ nhà
máy quy hoạch, hướng phát triển thậm chí phong cách cũng có thể thay đổi lớn.
"Chờ đến lúc đó xem sao."
Hai anh em ăn xong mì hoành thánh và mì trộn, lại trở lại
đường Đông Hoa, nơi đó đã đông nghịt người.
La Thanh Mai không muốn cùng người chen chúc, đứng một bên
nhìn lên trên một chút, hoa đăng đều được làm rất tinh xảo, lớn nhỏ đều có,
nhưng số lượng lại quá ít ỏi.
Hai anh em đứng mệt nên lại đi dạo tòa nhà bách hóa, tòa
nhà bách hóa Thành phố Đông Lương khoảng chừng năm tầng, nổi danh trên khắp cả
tỉnh, bên trong có không ít sản phẩm nhập từ Hải thị, vô cùng được yêu thích.
Cuối cùng, La Thanh Mai cũng không mua gì, hơn chín giờ liền
trở về, nhưng trong phòng tối như mực, cô cũng đã quen.
Đến nửa đêm, La Thanh Mai bị động tĩnh bên ngoài đánh thức,
ra ngoài xem xét, Khâu Ái Đình đang nhặt chiếc vạc tráng men, trên mặt đất đổ một
vũng nước.
"Thanh Mai, thật ngại quá, đánh thức cậu." Khâu
Ái Đình giật giật khóe miệng, mặt tỏ vẻ xấu hổ.
La Thanh Mai xem đồng hồ, trời cũng vừa rạng sáng: "Cậu
bây giờ mới trở về à? Sao vậy?"
Khâu Ái Đình khoát khoát tay: "Buổi chiều bị gọi trở
lại, lô bánh kẹp bọn tôi làm bị trả hàng."
La Thanh Mai nghe xong, sắc mặt cũng nghiêm trọng:
"Trả hàng? Không có ký hợp đồng sao?"
"Có ký, nhưng hợp đồng có vấn đề, không những không
bán được hàng, bên mình còn phải mất thêm một khoản." Khâu Ái Đình tức giận
đến đỏ ngầu cả mắt: "Nhân viên nghiệp vụ của chúng tôi cũng không nghĩ tới
bên trong hợp đồng sẽ có bẫy, người ta lại là cửa hàng bách hoá, không đến mức
đi gạt người, nhưng ai biết sẽ như vậy."
"Không chỉ nhà máy thực phẩm của chúng tôi, cũng có
các nhà máy thực phẩm khác bị hố giống như vậy." Khâu Ái Đình lại rót thêm
một chén nước nóng, úp hai tay lên: "Thanh Mai, nhà máy chúng tôi không có
tiền thưởng."
"Nếu đã trả hàng, vậy lô kẹo này vẫn có thể bán đi,
trừ tòa nhà bách hóa, còn có hợp tác xã tiếp thị và cung ứng, không sợ bán
không được."
"Không giống nhau, lô kẹo lần này chúng tôi làm là loại
cao cấp, rất khó bán ở hợp tác xã tiếp thị và cung ứng, hơn nữa lô hàng này có
khuyết điểm, một khi gặp nhiệt độ cao sẽ bị tan chảy, căn bản là không thể để
được trong thời tiết mùa hè."
"Loại kẹo này bình thường chúng tôi chỉ làm vào trước
Tết, nếu không phải do đơn đặt hàng, chúng tôi đã làm kẹo thông thường rồi."
"..." La Thanh Mai không biết nên nói cái gì cho
phải, cô trầm mặc một chút: "Vậy trong nhà máy định làm thế nào?"
"Sáng mai hẳn là sẽ triệu tập mọi người nghĩ biện
pháp, hy vọng ai đó có thể nghĩ ra một biện pháp toàn diện."
La Thanh Mai nghe nói như thế, nhịp tim không khỏi tăng
nhanh, có lẽ cơ hội của cô tới rồi.
"Ái Đình, chớ suy nghĩ quá nhiều, cứ đi ngủ trước đi,
nói không chừng việc này rất nhanh sẽ được giải quyết."
Bởi vì chuyện này, La Thanh Mai nửa đêm rạng sáng ngủ
không yên giấc, trong đầu cứ suy nghĩ về cách làm kẹo.
Cô đạp xe đến nhà máy, phát hiện bên trong nhà máy có mấy
chiếc xe tải lớn đang đậu, phía trên còn buộc những tấm bạt đen.
Xem xét biển số xe, là mấy chiếc xe vận chuyển kẹo ra
ngoài, sao nhanh như vậy đã trở lại rồi?
La Thanh Mai nghĩ đến, không khỏi tăng tốc bước chân đi về
phía nhà ăn.
"Sư phụ Lương, vụ lô kẹo là thật sao?" La Thanh
Mai đi đến bên cạnh sư phụ Lương, thấp giọng hỏi.
"Cháu biết đấy, việc này đúng là thật." Sư phụ
Lương thở dài: "Nếu không giải quyết được vụ này, thì việc đưa vào dây
chuyền sản xuất e là không thành được."
"Ông không có cách nào sao?"
Sư phụ Lương lắc đầu: "Nếu là bánh ngọt, nói không chừng
ông còn có thể đưa ra vài ý kiến, còn kẹo thì ông là thật sự không có cách
nào, khuyết điểm của nó vẫn luôn tồn tại, hiện tại nếu như muốn làm lại, kết quả
vẫn sẽ như vậy."
La Thanh Mai như có điều suy nghĩ: "Sư phụ Lương, để
cháu nghĩ thử xem."
Đón ánh mắt nghi hoặc của sư phụ Lương, trong lòng cô kỳ
thật có chút căng thẳng, nhưng vẫn thành thật nói ra suy nghĩ của mình, truyện
được dịch miễn phí bởi app t y t
Ngày đó cùng sư mẫu Lương hàn huyên trò chuyện, bà ấy nói
đúng, tạm thời làm việc không phải kế lâu dài, cho nên cô muốn đánh liều một
phen.
Sư phụ Lương nhìn La Thanh Mai, đáy mắt lộ ra một tia vui
mừng, có thể nghe lọt ý kiến của người khác, có chủ kiến của mình, lớn mật quả
quyết, ông cụ vì cái gì mà không ủng hộ đây?
"Rất tốt, buổi chiều làm xong, ông dẫn cháu đi tìm
giám đốc. Mặc kệ có thể thành công hay không, không cần tạo cho mình áp lực quá
lớn."
Mọi người lần lượt tới nhà ăn, sắc mặt của họ đều có chút
nghiêm trọng, châu đầu ghé tai*, chắc hẳn bọn họ cũng đều biết sự việc lô kẹo.
*Lan truyền thông tin nhanh chóng.
La Thanh Mai không tham dự vào, nghiêm túc làm việc, nhưng
cô vẫn dựng hai tai nghe.
Chỉ cần có thể đưa ra biện pháp giải quyết, hoặc bán được
đống kẹo này đi, liền có thể thu hoạch được một số lớn tiền thưởng, về sau khi
đến phòng phân phúc lợi, càng sẽ có ưu thế hơn so người khác.
Nhưng cô không nghĩ tới, Lý Tiểu Liên lại đến hẹn cô cùng
đi đề xuất ý kiến.
"Chúng ta đều là nhân viên thời vụ, nếu như lần này
giúp một ân huệ lớn, nhất định có thể chuyển chính thức, xin ký túc xá lại càng
dễ dàng."
Lý Tiểu Liên nhìn La Thanh Mai, tay nắm lấy vạt áo:
"Chúng ta cùng đi chứ."
La Thanh Mai lắc đầu: "Nếu như tôi muốn đi, tôi sẽ tự
mình đi." Cô cùng Lý Tiểu Liên không phải người một đường, tụ cùng một chỗ
không có ý nghĩa.
Nụ cười trên mặt Lý Tiểu Liên phai nhạt: "Được
thôi." Nói xong không chút khách khí nào xoay người rời đi.
Trong phòng ăn cũng không chỉ có mình Lý Tiểu Liên, những
người khác cũng dự định đi thử xem, nhỡ đâu mèo mù vớ cá rán thì sao?
Mãi mới chờ được đến lúc xế chiều, nhưng sư phụ Lương đột
nhiên không rảnh, giám đốc định đãi khách, muốn sư phụ Lương làm vài món sở trường.
La Thanh Mai vội giúp rửa rau này kia, mặc dù có chút thất
vọng vì không được về sớm, nhưng càng về muộn, thì lại càng có thêm thời gian để
cô phát huy.
Sư phụ Lương bận tay nấu nướng trên bếp, giữa lúc bận rộn
đánh mắt sang nhìn La Thanh Mai một chút, thấy con bé không vì thay đổi thời
gian mà luống cuống, không khỏi gật đầu khen ngợi.
...
Giám đốc cũng bị sự việc lô kẹo lần này đánh cho không kịp
trở tay, lần này mời quản lý cửa hàng bách hóa thành phố Đông Lương ăn cơm cốt
để xem có thể giúp đỡ chút gì không.
Tất cả mọi người cho rằng kẹo rất khó gia công lại, cảm thấy
tìm đường bán đi là biện pháp khả quan nhất.
Cho nên sư phụ Lương đối với việc La Thanh Mai muốn làm có
chút hứng thú, liệu có thể mang đến cho bọn họ bất ngờ gì hay không?
Chạng vạng tối, người đến nhà ăn ăn cơm càng ngày càng ít,
La Thanh Mai bắt đầu dọn dẹp khay thức ăn, mang đến bồn rửa.
Những người ra ngoài vào buổi chiều khi trở về sắc mặt đều
không được tốt lắm, Lý Tiểu Liên lại còn ủ rũ hơn, rất hiển nhiên, đề nghị bọn
họ đưa ra không được chấp thuận.
La Thanh Mai rửa khay thức ăn, thấy không còn việc gì, mới
cầm hộp cơm của mình bắt đầu ăn cơm.
Dưới đáy hộp cơm, có phủ hai cục thịt kho tàu, do sư phụ
Lương làm lúc nãy, giám đốc và mấy vị khách ăn thừa, Trần Đại Tiên lén cho cô.
Thịt kho tàu sư phụ Lương làm màu sắc đỏ tươi, đặc biệt đẹp
mắt, bởi vì thời gian gấp gáp, dùng nồi áp suất đun nhừ, cảm giác cùng hương vị
đều kém hơn chút, nhưng so với đồ bên ngoài bán lại ngon hơn.
Một phần thịt kho tàu như vậy có giá sáu mao, sư phụ Lương
cũng không hay làm, dù sao cũng không có bao nhiêu công nhân trong nhà máy đủ
tiền mua.
"Đại Tiên, trông chừng lấy bọn họ hoàn thành công việc,
Thanh Mai, đi theo ông." Sư phụ Lương nhìn La Thanh Mai đang rửa hộp cơm,
lập tức sắp xếp công việc.
"Cô muốn đi đâu?" Lý Tiểu Liên nhìn chằm chằm La
Thanh Mai, trong lòng nghĩ đến một cái khả năng, khiến cô có chút phẫn hận, dựa
vào cái gì La Thanh Mai có thể được sư phụ Lương ưu ái?
La Thanh Mai nhìn cô một cái, không trả lời câu hỏi này,
bước nhanh đuổi theo sư phụ Lương, đi đến văn phòng giám đốc nhà máy.
Nhưng bọn họ lại hụt mất, giám đốc không ở văn phòng, hai
người lại vội vàng chạy tới nhà máy kẹo.
Nhà máy kẹo bận rộn trước kia lúc này lại vắng tanh, các
công nhân hình như đều đi về, chỉ còn lại giám đốc cùng mấy người ở đó, sầu
đến nỗi lông mày cũng sắp thắt lại.
"Ông Lương, sao lại đến đây?" Giám đốc Kim đau đầu
vuốt vuốt đầu, cuối cùng cũng sắp về hưu, kết quả lại xảy ra chuyện như thế,
chưa qua một ngày, trong miệng đã nổi mấy nốt nhiệt miệng.
Ngày hôm nay ông ấy mời người ở cửa hàng bách hóa ăn cơm,
nhưng sau khi họ thấy lô kẹo đều tỏ ra bất lực, bởi vì năm trước đã nhập không
ít kẹo cao cấp, bây giờ vẫn còn hàng tồn, không thể nhập thêm.
Nếu như lại bán không được, lô kẹo này chỉ có thể gia công
lại, nhưng gia công thành sản phẩm gì, không ai có thể đưa ra đáp án chuẩn xác.
"Giám đốc Kim, vụ việc lô kẹo tôi cũng biết, tôi tìm
được cô bé rất có chí khí, để con bé thử xem sao."
Giám đốc Kim nhìn La Thanh Mai một chút: “Con bé sẽ làm thế
nào?”
La Thanh Mai vẫn chưa trả lời, người phụ nữ trung niên bên
cạnh giám đốc Kim liền nhíu mày: "Sư phụ Lương, việc này cũng không đơn giản,
cô gái, cô đừng đến tham gia náo nhiệt."
"Quản lý Lý, tôi dám mang người đến, tất nhiên là nắm
chắc, dù sao các người hiện tại cũng không có biện pháp tốt hơn, không phải
sao?"
Sư phụ Lương dò xét trưởng phòng Lý một chút, đơn đặt hàng
lần này có liên quan đến bà ta, hừm, ghét nhất loại đã gây tai hoạ còn không chịu
thức tỉnh.
Giám đốc Kim nhìn La Thanh Mai một chút, con bé cười tủm tỉm,
đối mặt với bọn họ cũng không căng thẳng, một dáng vẻ tự tin, không bằng thử một
chút?
"Người ông Lương đề cử, tất nhiên là tôi tin tưởng, vậy
đồng chí này thử một chút? Cần vật liệu gì, cháu cứ nói."
La Thanh Mai nhìn sư phụ Lương một chút: "Cháu cần phải
đến nhà kho nhìn xem, sư phụ Lương có thể đi theo giúp cháu không?"
"Ông dẫn cháu đi." Giám đốc Kim nói, dẫn đầu đi
lên phía trước, hiện tại chỉ có thể còn nước còn tát.
Nhà kho nhà máy thực phẩm Hồng An rất lớn, chia thành mấy
khu vực, giám đốc Kim bật đèn điện, dẫn La Thanh Mai xem qua từng nơi.
La Thanh Mai cũng không nói chuyện, mà cẩn thận xem xét những
vật liệu xa lạ, nếu gặp thứ gì không hiểu, cô sẽ nhìn sang sư phụ Lương, sư phụ
Lương liền nói vài câu.
Đồ vật trong nhà kho cuối cùng tương đối lộn xộn, sắp xếp
cũng không được ngăn nắp, bên trong chủ yếu là số vật liệu mua về nhưng chưa
dùng hết, hoặc là sau khi mua về để đó không dùng đến.
Giám đốc Kim cũng không phải một giám đốc tích cực phấn đấu,
chỉ duy trì ở mức tàm tạm là được, cho nên trong nhà máy vẫn mãi không có
nghiên cứu phát minh sản phẩm mới, ông ấy cũng không thèm mảy may quan tâm.
Rất nhiều vật liệu ở đây đến giám đốc Kim cũng không nắm
rõ.
...
La Thanh Mai lục lọi tìm tòi, tìm được một cái rổ, chứa
không ít thứ, dù sao cũng đều phải thử, vậy thì cứ thử thôi.
Trở lại nhà máy kẹo, trưởng phòng Lý cùng với những người
khác đã rời đi, La Thanh Mai không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Cô nếm thử một miếng kẹo, nhận ra là vị quýt, nói thật sự,
không hề hợp khẩu vị cô, ngọt gắt quá.
La Thanh Mai định đem kẹo đun thành nước đường, nhưng xem
xét dụng cụ trong nhà máy, căn bản cũng không vừa tay nên chỉ có thể về phòng bếp
làm.
Thật ra đồ vật trong kho hàng rất nhiều, La Thanh Mai dự định
đều thử một chút, thất bại cũng không sợ, trong lòng cô đã có một phương án
đáng tin cậy, một là gia công kẹo một lần nữa, hoặc là đun thành nước đường để
làm loại bánh ngọt khác.
Giám đốc Kim thấy La Thanh Mai cầm nhiều đồ như vậy nên đi
cùng cô, ông ấy ngược lại muốn xem xem con bé này có thể làm ra được món ngon
gì.
Truyện được Team Calantha dịch và được
đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT. ( truyện trên app tyt )