[[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha]
Đèn trong phòng bật sáng, Khâu Ái Đình
vẫn chưa ngủ, cô ấy thấy La Thanh Mai đã về mới thở dài một hơi.
“Sao nay cậu về muộn thế? Không sao
chứ?” Khâu Ái Đình lộ vẻ lo lắng, lúc đang nói chuyện đột nhiên cô ấy hít hít
mũi: “Thanh Mai, sao người cậu nồng nặc mùi nước đường vậy?”
La Thanh Mai bỏ cái túi đang cầm lên
bàn, giơ tay ngửi ngửi tay áo của mình, đúng là có mùi.
“Mũi cậu thính thật!” Thấy bếp vẫn
chưa bịt kín, La Thanh Mai quyết định nấu cho mình một tô mì, cô đang rất đói bụng.
“Đúng vậy, tôi làm việc ở xưởng kẹo
đã lâu nên rất nhạy cảm với mùi này.” Khâu Ái Đình thắc mắc: “Đừng nói cậu về
trễ thế này là vì ở lại nhà máy nghiên cứu cái này đó?”
La Thanh Mai cũng không giấu Khâu Ái
Đình: “Tôi với sư phụ Lương và giám đốc nhà máy cùng nhau làm, đợi mai mọi người
sẽ biết.”
Khâu Ái Đình rất tò mò: “Cậu có mang
thành quả về không? Với cả muốn làm lại nó thành kiểu gì?”
La Thanh Mai mở túi, đưa kẹo dẻo cho
cô ấy: “Loại này có vị, cậu ăn thử xem.”
Khâu Ái Đình nhìn một lượt rồi chọn một
viên màu vàng nhạt, cô ấy cắn một miếng, kinh ngạc mở to hai mắt.
“Sao lại có vị này?” Cô ấy nhai kỹ miếng
kẹo, chưa ăn xong lại nếm thêm viên màu đỏ sẫm, chua chua ngọt ngọt, so với vị
cam thì ngon hơn.
“Có một gói nguyên liệu tôi lấy trong
kho, cho vào rồi đun sôi cạn nước là xong.” La Thanh Mai thấy nước trong nồi đã
sôi, bắt đầu luộc mì: “Cậu ăn không?”
“Không ăn đâu.” Khâu Ái Đình tiếp tục
ăn kẹo: “Tôi cảm thấy táo gai khá ngon, trái cây chính vụ đúng là bất ngờ.”
“Nhưng mà có chút dính răng, hai hàm
tôi hơi mỏi, chắc chắn con nít sẽ thích.”
“Tôi có làm những cái khác nữa, đều bỏ
trong túi đấy, cậu xem đi.” La Thanh Mai nói xong đi ra sân hái hành lá.
“Cái thạch màu trắng sữa hơi trong suốt
này là gì vậy?” Khâu Ái Đình tò mò cắn một miếng, nhíu mày, mùi vị rất ngon,
hơi lạnh và không cứng, nhưng mùi vị thực sự rất lạ.
La Thanh Mai cắt nhỏ hành lá cho vào
bát, vớt mì và cho gia vị, thêm một muỗng tương nấm hương đậu tương mà cô tự
làm, sau đó vùi đầu ăn.
“Thanh Mai, cậu giỏi thật.” Khâu Ái
Đình nhìn những viên kẹo có hương vị khác nhau trong túi: “Nếu cậu đến xưởng của
chúng tôi, liệu sau này có thể sản xuất nhiều loại kẹo hơn không nhỉ?”
“Chuyện này để sau hẵng nói đi.” La
Thanh Mai cười cười, cô không muốn nói quá nhiều chuyện còn chưa xảy ra.
“Được rồi, đến xưởng của chúng tôi
chưa chắc đã là chuyện tốt, bà già kia khó ưa lắm.” Khâu Ái Đình nhíu sâu lông
mày khi nghĩ đến trưởng phòng Lý.
La Thanh Mai đoán rằng Khâu Ái Đình
đang nói tới trưởng phòng Lý, có vẻ như rất nhiều người không thích người này.
Cô ăn mì, nói chuyện câu được câu
không với Khâu Ái Đình một lúc, ăn xong, mỗi người tự tắm rửa sạch sẽ phần mình
rồi mới đi ngủ.
La Thanh Mai nằm trên giường, trở tới
trở lui, nghĩ đến những thứ cô nhìn thấy trong nhà kho hôm nay, rất nhiều cái
tên cô không hiểu, chỉ có nhựa cây rong đỏ đó là cô biết một chút nên mới lấy
dùng.
Rong đỏ là một loại rong biển, có thể
nấu nhựa cây để làm món tráng miệng, đây là công thức bí truyền trong gia đình,
cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ sử dụng chiết xuất của nó sau khi xuyên qua.
Không phải bởi vì nhựa cây rong đỏ
khơi dậy nỗi sầu của cô kiếp trước mà là vì cô không hiểu được những chất phụ
gia trong nhà kho là gì, khiến cô cảm nhận sâu sắc kiến thức của bản thân còn yếu
kém ở một khía cạnh nào đó.
Trước đó cô còn nghĩ sẽ đến bộ phận
nghiên cứu và phát triển, nhưng giờ nghĩ lại, khi đó mình đúng là không biết trời
cao đất dày.
Cách chế biến thực phẩm ở thời đại
này khác xa với kiếp trước, cô không thể mãi ở trong quá khứ, cô phải bắt kịp
thời đại.
Lần này cô may mắn tìm ra được giải
pháp, nhưng lần sau thì sao? Xem ra cô phải bồi dưỡng học hỏi thêm mới được.
Thành tích học tập của cô không tốt,
nhưng đối với kiến thức liên quan đến thức ăn thì cô lại tiếp thu rất nhanh.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, La Thanh
Mai ngủ thiếp đi, trong giấc mơ, cô mơ thấy mình đang ở trong một phòng làm bếp,
được yêu cầu dùng nhựa cây rong đỏ để làm ra hai mươi loại với hình dạng và mùi
vị khác nhau.
Cô còn chưa kịp hưng phấn với đủ loại
rau củ quả kỳ lạ xuất hiện trước mắt thì đã nghe thấy một giọng nói xa lạ nói rằng,
đây là một cuộc thi, nếu không thành công và đạt được thành tích xuất sắc, cô sẽ
bị đưa về vị trí cũ.
Vị trí cũ? La Thanh Mai biến sắc, cô
không muốn trải qua những ngày lặp đi lặp lại và vô vọng trong cung lần nữa,
truyện được dịch miễn phí bởi app t y t
Cô lao đến bàn làm bếp, nhanh chóng nếm
thử tất cả nguyên liệu trên bàn rồi bắt đầu thí nghiệm.
Giấc mơ này quá sức mệt mỏi, khi La
Thanh Mai tỉnh dậy, cô phát hiện đã quá giờ thức dậy thường ngày.
Cô không quan tâm đến việc nhớ lại giấc
mơ kỳ lạ này, nhanh chóng vệ sinh sạch sẽ, đẩy xe đạp ra ngoài.
Gắng sức đạp xe, cuối cùng La Thanh
Mai cũng đến nhà ăn, cô không thấy sư phụ Lương, chỉ có Trần Đại Tiên và Lâm Hữu
Nghị đang nói chuyện.
Hai người trông thấy La Thanh Mai, vẫy
vẫy tay với cô, khi cô tới gần mới thấp giọng hỏi: “Tối qua có suôn sẻ không?”
“Vẫn ổn.” La Thanh Mai suy nghĩ, chuyện
này buổi sáng chắc sẽ thông báo, cô cũng không cần nói trước.
“Sư phụ đến giờ vẫn chưa tới, chắc tối
qua mệt mỏi lắm, hai người vất vả rồi.” Lâm Hữu Nghị cau mày: “Cô đi làm trước
đi, hôm nay làm vừa vừa thôi, khỏi cần nhiệt tình quá đâu.”
La Thanh Mai gật gật đầu, tìm một góc
để làm việc. Sư phụ Lương đến khá trễ, so với La Thanh Mai, quầng thâm dưới mắt
của ông cụ có chút nghiêm trọng.
Ông cụ đi dạo quanh bếp, thấy có La
Thanh Mai ở đây, xoay người đi tìm giám đốc nhà máy.
Trong phòng làm việc, giám đốc Kim đặt
những viên kẹo mà ngày hôm qua ông ấy lấy được để lên bàn cho mọi người nếm thử.
Không có gì ngạc nhiên, mọi người đều
cho rằng táo gai ngon hơn, nhưng trưởng phòng Lý ăn xong lại ném thẳng viên kẹo
còn lại trong tay lên bàn: “Không mềm cũng không cứng, nhai lâu như vậy lại còn
dính răng, có người nào thích ăn chắc?”
Trong phòng một mảnh im lặng, mọi người
vốn đang khen ngợi đều lập tức ngậm miệng, lô kẹo này có thể giải quyết vấn đề
không phải là chuyện tốt sao?
Nụ cười trên mặt giám đốc Kim nhạt
phai đi nhiều, ông ấy nhìn về phía trưởng phòng Lý nói: “Không lẽ trưởng phòng
Lý có ý tưởng khác?”
Trưởng phòng Lý nhìn giám đốc Kim, nhếch
miệng: “Giám đốc, chúng ta chuyển sang nơi khác nói chuyện đi.”
Người trong phòng làm việc nhìn thấy
hai vị Đại Phật đi rồi mà thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn nhau, tuy rằng không
nói gì nhưng ai nấy cũng tự hiểu.
…
Bọn họ đều thấy loại kẹo này ngon,
nhưng thái độ của trưởng phòng Lý như vậy là tốt hay không tốt? Tuyệt nhất là
ngậm miệng mới tốt.
Giám đốc nhà máy cũng sắp về hưu nên
ông ấy không làm gì được trưởng phòng Lý, không lẽ nào giám đốc mới sẽ có cách
sao?
Lúc này, họ nghe thấy giọng nói tức
giận của giám đốc Kim truyền từ căn phòng bên cạnh: “Không được!” Người trong
phòng làm việc còn định áp tai vào tường để nghe nhưng sư phụ Lương đã tới, ông
cụ hỏi giám đốc Kim đâu, những người này không nói gì mà chỉ chỉ sang bên cạnh.
Sư phụ Lương bước đến gõ cửa.
Giám đốc Kim bị trưởng phòng Lý ép đến
đỏ mặt tía tai, ông ấy vừa thấy sư phụ Lương tới, lập tức kéo người vào.
“Trưởng phòng Lý, sư phụ Lương tới rồi,
chúng tôi sẽ không đồng ý việc này.”
…
Trưởng phòng Lý khoanh tay trước ngực,
nhếch khóe miệng, hừ lạnh một tiếng: “Giám đốc Kim, nếu ông muốn nghỉ hưu thuận
lợi thì tốt hơn hết nên làm theo những gì tôi nói. Tuyên bố với bên ngoài đây
là loại kẹo do cháu trai Lý Siêu Việt của tôi nghiên cứu ra.”
Bà ta liếc nhìn sư phụ Lương: “Sư phụ
Lương, chuyện này nhất định phải thành, nếu thầy trò ông hợp tác, chắc chắn sẽ
không thiếu lợi ích cho các người. Không hợp tác cũng đừng trách tôi, dù sao
cũng có rất nhiều người muốn vào nhà máy thực phẩm.”
Sư phụ Lương trầm mặc, hôm nay sở dĩ
đến muộn là vì tối qua sau khi về nhà ông cụ đã trò chuyện với vợ rất nhiều.
Chuyện kẹo lần này có liên quan đến
trưởng phòng Lý, nhất định bà ta hy vọng muốn lấy công chuộc tội, không muốn tặng
công lao cho một con nhóc.
Sư mẫu Lương cẩn thận phân tích cho
sư phụ Lương, nhiều năm qua mặc dù không đến nhà máy nhưng bà ấy đã nghe nói
không ít về tác phong làm việc của trưởng phòng Lý, xác suất chuyện bà ấy nói xảy
ra là rất cao.
Sư phụ Lương tin vào lời phân tích của
vợ nên lo lắng mất ngủ, sốt ruột tìm cách giải quyết vấn đề này.
Thế nên vừa đến nhà ăn, ông cụ lập tức
đi tìm giám đốc Kim, nhưng không ngờ rằng giám đốc Kim và trưởng phòng Lý đã vì
chuyện này mà nảy sinh mâu thuẫn.
Trưởng phòng Lý thực sự có khả năng
sa thải một công nhân thời vụ, vì vậy sư phụ Lương phải cân nhắc nhiều hơn.
“Tôi có thể đồng ý với việc này,
nhưng kèm theo điều kiện. Thời điểm công bố với công chúng, nhất định phải đề cập
đến thầy trò chúng tôi hỗ trợ nghiên cứu phát triển.”
“Học trò của tôi phải được chuyển lên
nhân viên chính thức, phần thưởng chúng tôi đáng nhận cũng phải có, nhưng tổn
thất của chúng tôi trưởng phòng Lý định sẽ đền bù thế nào đây?”
Trưởng phòng Lý nhếch mép, bà ta biết
mấy người này rất dễ đối phó.
“Năm mươi ngàn phân, chúng ta ký một
bản hiệp nghị, nếu như mấy người tiết lộ công thức, trước tiên nghĩ xem các người
có gánh nổi hậu quả hay không đã.”
Sư phụ Lương bình tĩnh đồng ý, ông cụ
nhìn giám đốc Kim đang chán nản bên cạnh, không có ý trách móc ông ấy.
“Con gái, đi với ông một chút.” Sư phụ
Lương trở lại bếp sau gọi La Thanh Mai, những người khác hơi hơi kinh ngạc,
chuyện gì vậy?
Sư phụ Lương kể lại chuyện vừa xảy ra
trong phòng làm việc: “Thật xin lỗi vì thay cháu đồng ý chuyện này, chúng ta
không đấu lại trưởng phòng Lý.”
La Thanh Mai mỉm cười, kiếp trước loại
chuyện bị cướp công lao thế này cũng không có gì lạ, cô không hề kinh ngạc,
cũng không quá tức giận, đây chẳng qua chỉ là thử nghiệm, hơn nữa nó không phải
là một công thức hoàn hảo, cô không quan tâm.
“Sư phụ Lương, đừng tự trách mình, so
với cái gì cũng không được thì năm mươi ngàn phân đã rất nhiều, một gia đình phải
tiết kiệm bao lâu mới có được nhiêu đấy chứ, đúng không ạ?”
“Chỉ nghĩ đến thôi là đã tức không chịu
được. Thật sự muốn động tay động chân với công thức đó.” Đã lâu rồi sư phụ
Lương không tức giận như vậy.
La Thanh Mai lắc đầu: “Sư phụ Lương,
có rất nhiều cách để xả tức, nhưng cháu không muốn làm gì có hại tới thức ăn.
Bây giờ chúng ta đã đạt thỏa thuận miệng, chúng ta phải tuân theo.”
Cháu trai của trưởng phòng Lý lấy được
công thức, chiếm được tiếng tăm, còn cô có tiền và vào danh ngạch vị trí chính
thức, nó biến thành một cuộc giao dịch.
Sư phụ Lương vỗ vỗ đầu La Thanh Mai:
“Cháu nói đúng, nếu cháu không có gì phản đối, vậy đêm nay ở lại giải quyết
chuyện này, giấy trắng mực đen, luôn làm người ta yên lòng.”
Trong lòng La Thanh Mai có chút không
thoải mái, ở thế bị động rốt cuộc cũng không phải là kế lâu dài.
Tiền lương một người bây giờ không
cao, chỉ dựa vào tiết kiệm là không thực tế, cô vẫn phải tìm cách huy động tiền,
nhìn từ một góc độ khác, có lẽ cô có thể cắt lông dê trên người trưởng phòng
Lý?
(*) Cắt lông dê ám chỉ những hành vi
lách luật rồi lợi dụng các quy định hoặc sơ hở trong quy định để trục lợi.
Truyện được Team Calantha dịch và được
đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.