[[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha]

Khi Hà Tại Ngôn về tới nhà, Khâu Ái Đình, Hắc Bát, Khâu Ái Hồng đều đang xem ti vi ở đây, họ đều xem tới mức mê mẩn, hoàn toàn không nhận ra anh đã về.

Ông nội Hà cười nói: “Ông đã để lại ít thức ăn trong bếp cho con, ăn đi cho nóng.”

“Sao hôm nay ăn sớm thế?” Hà Tại Ngôn thấy hơi kỳ lạ, lúc trước ông bà nội đều đợi anh về.

“Ông giữ bọn Khâu Đình ở lại ăn cơm, đã ăn từ sớm rồi.” Ông nội Hà nhớ lại, đi cùng cháu vào phòng bếp.

“Ông để phần cho con nửa bát canh gà xương đen, chia phần hết rồi.” Ông nội Hà cười nói: “Không ngờ canh gà hầm lại ngon quá, lần sau về ông cũng sẽ thử.”

“Có cần dùng cùng một loại nguyên liệu không ạ?” Hà Tại Ngôn liếc nhìn làn da hồng hào của ông nội Hà, trong lòng nghĩ rằng canh gà xương đen có tác dụng bồi bổ rất tốt.

“Không cần, ông thêm chút gia vị là được.” Ông nội Hà nhìn khóe môi vẫn luôn cong lên của đứa cháu trai từ lúc về tới giờ: “Con đi chơi vui không?”

Cháu trai không còn trẻ nữa, trước đây bất luận là người khác giới thiệu hay tự mình tìm hiểu, cũng đều khiến hai người bọn họ lo lắng.

“Cũng vui ạ.” Hà Tại Ngôn trả lời, bưng canh ra, anh lại không đói lắm, chỉ định uống canh thôi.

Con gà rút xương đen trong bát dù không to, xương giòn nhưng thịt không bị bở mà rất mềm, thấm đượm hương vị của các nguyên liệu, hương vị rất ngon.

Sau khi Hà Tại Ngôn ăn xong miếng thịt, anh uống một hơi hết phần canh còn lại.

Ông nội Hà nhìn vẻ mặt của Hà Tại Ngôn là biết cuộc hẹn lần này của anh diễn ra tốt đẹp: “Ông nội còn rất nhiều vé, lát nữa con lấy đi, xem mua chút gì đó tặng nhà cô gái.”

“Ông nội.” Hà Tại Ngôn bất lực kêu lên: “Chuyện này không thể vội vàng.” Anh sợ dọa người ta bỏ chạy mất.

Ông nội Hà mỉm cười: "Được rồi, được rồi, cứ từ từ, nếu cần giúp đỡ thì cứ nói.”

Mặc dù khôi phục lại công việc kinh doanh của gia đình là rất quan trọng, nhưng  cũng không thể quan trọng bằng chuyện trọng đại của cháu trai

Hà Tại Ngôn rửa bát, bổ hai quả táo rồi mang vào phòng khách. Nhân vật trên ti vi dù sống động nhưng anh lại nghĩ tới chuyện khác, trong nhà có nguyên liệu hay gia vị nào không quý giá nhưng lại có thể khiến La Thanh Mai hài lòng đây?

Đêm nay, La Thanh Mai mệt đến mức ngủ thiếp đi, không biết rằng có người đang trằn trọc trên giường vì không biết tặng cô thứ gì.

Ngày thứ hai, La Thanh Mai dậy sớm, làm một ít bánh trứng hành lá, sau đó đạp xe đến nhà máy.

Khi đến nơi, cô rất ngạc nhiên khi thấy chỉ có sư phụ Lương đến.

“Sư phụ Lương, sao những người khác còn chưa tới?” La Thanh Mai chia cho sư phụ Lương một miếng bánh trứng hành lá: “Ông thử đi ạ.”

“Sau Tết thường đi làm khá muộn.” Sư phụ Lương cắn một miếng bánh trứng hành lá, lại không ngờ miếng bánh đã được phết nước sốt.

Ông cụ cẩn thận thưởng thức một lúc: “Nước sốt trứng thịt heo của con không tệ, nếu làm nước sốt thịt bò thì càng tuyệt.”

“Sư phụ Lương, ông biết đấy, bây giờ không tìm được chỗ nào bán thịt bò.” Sau khi đến vùng nông thôn vài năm, cái khác La Thanh Mai không rõ, nhưng cô biết ở đây thịt bò là nguyên liệu rất hiếm.

“Nếu thật sự muốn mua thì cũng mua được, nếu không cháu nghĩ những nhà hàng phương Tây đó sử dụng loại thịt nào?” Sư phụ Lương thờ ơ nói.

“Nhà hàng Tây, cháu không đủ tiền.” La Thanh Mai đã từng nghe qua, người ta nói rằng nó rất đắt, và những người đã từng đến đó cũng nói rằng nó rất ngon, nhưng cô nghe người ta nói về các món ăn phương Tây, cảm thấy cũng bình thường.

"Hừm, đồ ăn phương Tây chính là như vậy, còn không bằng một bát mì kho." Sư phụ Lương hiển nhiên là xem thường đồ ăn phương Tây: “Ông kêu Thanh Hồng mang cá muối chua cho cháu, đã ăn chưa?”

La Thanh Mai lắc đầu: “Vẫn chưa ạ? Sư phụ Lương cho cháu chút lời khuyên được không ạ.” Cô chưa bao giờ dùng nguyên liệu này, cô sợ nó hỏng.

“Cái này đơn giản thôi, ăn trực tiếp, hấp, chiên, xào, luộc tùy khẩu vị, không ăn cay được thì trụng nước trước.”

La Thanh Mai bất giác mở to mắt: "Nó giống giăm bông, ăn sống được ạ?”

Sư phụ Lương nhìn La Thanh Mai khen ngợi: “Đúng vậy, cháu còn biết giăm bông à, có điều món cá muối chua này không nổi tiếng bằng giăm bông.”

La Thanh Mai cười ngượng ngùng, không dám nói ngày trước cô đã từng cắt một miếng giăm bông chỉ để hầm canh gà xương đen.

Hai người vừa trò chuyện vừa cười nói, sau khi ăn xong bánh trứng hành lá, những người trong căn tin lần lượt kéo đến.

Sau đó, La Thanh Mai mới biết hôm nay cô chỉ cần chuẩn bị bữa trưa, bởi vì cô không phải làm việc toàn thời gian, cô hạnh phúc đến mức suýt nhảy dựng lên. truyện được dịch miễn phí bởi app t y t

Thời điểm căn tin bận rộn nhất là vào buổi trưa, rửa và thái đồ ăn, sau đó nấu lên.

La Thanh Mai phát hiện ra sau một năm, các cô gái trong nhà ăn trở nên lười biếng hơn rất nhiều, vì vậy cô cũng chậm lại.

Nhiều năm sống như một thanh niên trí thức khiến cô hiểu làm việc trong loại tập thể này, tốt nhất không nên trở thành tấm gương chăm chỉ.

La Thanh Mai mãi đến hơn ba giờ mới ra khỏi cổng nhà máy thì liền nhìn thấy La Thanh Hồng đang ngồi trên xe đạp đợi cô.

“Anh hai, sao anh lại tới đây?” Cô nghi ngờ hỏi.

Nhà máy của La Thanh Hồng không bắt đầu sớm như vậy, anh ấy không đi chơi với bạn bè, lại chạy đến đây đợi làm gì?

“Em trả xe trước đi, anh đưa em tới chỗ này.” La Thanh Hồng đứng thẳng người, hếch cằm với La Thanh Mai.

“Được thôi!” Lạc Thanh Mai đạp xe, vừa hay cô cũng không muốn ở nhà. 

Mang chiếc xe đạp về nhà họ Khâu xong, La Thanh Mai ngồi ghế sau của La Thanh Hồng, rất nhanh đã tới chợ bán đồ cũ ở đường Cờ Đỏ.

Chợ bán đồ cũ dù không nhiều người, nhưng đi xe đạp cũng hơi khó khăn, hai anh em phải dắt xe suốt quãng đường.

“Anh Thanh Hồng, anh đến rồi!” Cậu bé bơm lốp xe ở cửa nhìn thấy La Thanh Hồng liền ngẩng mặt lên hét lớn.

La Thanh Hồng gật đầu, khóa xe đạp và đưa La Thanh Mai vào cửa hàng, qua cửa đến sân sau.

Trong sân sau, có rất nhiều xe đạp cũ và các loại phụ tùng xe đạp, chật kín người, mọi người đang hàn điện, tia lửa bắn tung tóe khiến La Thanh Mai giật mình, cô không thể không tránh xa.

La Thanh Hồng kéo La Thanh Mai: “Đừng sợ.”

Anh ấy buông tay, bước tới và lấy ra một chiếc xe đạp đã lắp ráp từ trong góc, bởi vóc dáng của La Thanh Mai mà anh ấy đặc biệt làm nó thấp hơn, thanh ngang phía trước cũng được hạ xuống.

“Thanh Mai, em muốn sơn xe đạp màu gì?”

“Màu đen.” La Thanh Mai nhìn chiếc xe đạp, vì nó được lắp ráp lại, màu sắc lại không đồng nhất nên bây giờ trông khá xấu xí.

“Em là con gái, tại sao không đổi sang màu sáng hơn?” La Thanh Hồng ngập ngừng với thẩm mỹ của La Thanh Mai.

La Thanh Mai kiên trì với ý định của mình: “Anh hai, có cách nào để làm một cái giỏ phía trước xe không?”

“Để anh nghĩ xem.” La Thanh Hồng suy nghĩ, anh ấy đương nhiên có thể đáp ứng yêu cầu của em gái.

“Hừm, hôm nay có thể xong không?” La Thanh Mai nhìn sân sau, hình như không có chỗ nào để ở.

“Có thể thì xong trong hôm nay, em cũng không thể tiếp tục mượn xe đạp của người khác được.”

“Được rồi, anh cần em giúp gì không?” La Thanh Mai nhìn những thứ kỳ lạ và hỗn độn này, cô chỉ muốn phân loại lại và sắp xếp chúng gọn gàng.

“Không cần, đi xem ti vi đi, anh sẽ làm xong ngay.” La Thanh Hồng xua tay và bắt đầu lục lọi trong đống linh kiện để tìm đồ cần thiết.

La Thanh Mai thực sự không muốn ở lại đây, cô nghĩ, hay là lại đi dạo chợ bán đồ cũ?

Vừa nghĩ, cô liền định đi từ cửa sau về đằng trước thì ngửi thấy một mùi đậu.

La Thanh Mai nhìn sang một bên, thấy bên phải còn một cánh cửa nữa, vừa rồi La Thanh Hồng kéo ra nhưng cô không chú ý.

Một bác gái đang bận rộn đứng trước bếp lò, bác nhận thấy có người ở cửa, quay đầu lại thì thấy La Thanh Mai, liền mỉm cười.

La Thanh Mai sửng sốt một lúc, mỉm cười đáp lại: “Bác định làm đậu phụ kho ạ?”

Bác lắc đầu: “Bác định làm đậu phụ sốt tương, làm cho mọi người chút điểm tâm.”

La Thanh Mai vừa nghe được ăn liền mất hứng đi dạo: “Cái này có phải rất khó không ạ? Cháu có thể lại gần xem chút không?”

Cô mặt dày hỏi ý kiến.

Đúng là cô chưa từng làm đậu phụ và kinh nghiệm còn ít, chủ yếu là do thiếu nguyên liệu và dụng cụ, nhưng không có nghĩa là cô không muốn thử.

“Được thôi, mau lại gần đây.” Bác ra hiệu cho La Thanh Mai.

Đứng sau lưng bác, La Thanh Mai nhìn bác dùng thìa lớn chậm rãi khuấy trong vạc, sữa đậu nành trong nồi từ từ sôi lên

Bác đặt thìa xuống, tắt lửa trong bếp, sau đó lấy một cái nồi lớn khác, cho nước muối vào, đun xong, đợi sữa đậu nành trong nồi nguội đến nhiệt độ nhất định mới múc sữa đậu nành vào nồi.

La Thanh Mai thầm tính toán lượng nước muối mà dì cho vào vừa rồi và lượng sữa đậu nành trong nồi, nếu cô tự làm thì nên sử dụng tỷ lệ bao nhiêu.

Bác gái làm sạch nồi, bắc chảo dầu nóng, cho tôm băm nhỏ vào xào thơm, cho nước tương vào, cho cải thìa vào xào.

La Thanh Mai nhìn sữa đậu nành trong nồi bắt đầu đông lại, cô cứ nhìn chằm chằm vào nó, nghĩ rằng đậu nành thật tuyệt vời, có quá nhiều cách chế biến rồi. 

Bác gái xào cải thảo và tôm khô đã xong, thấy đậu phụ trong vạc đã gần chín, quay ra ngoài hô to: “Đậu phụ chín rồi, rửa tay rồi ăn thôi.”

Bác nói xong thì nắm lấy tay La Thanh mai đang chuẩn bị rời đi: “Đồng chí, cháu cũng ăn thử một bát đi, đậu phụ sốt tương bác làm đều được mọi người khen ngon đấy.”

La Thanh Mai chưa kịp từ chối, La Thanh Hồng đã bước vào: "Này, Thanh Mai, em không ra ngoài chơi à, vừa hay thử đậu phụ sốt tương bác gái làm đi, rất ngon đấy.”

“Ồ, Thanh Hồng, đây là em gái cháu luôn nhắc tới à, lớn lên xinh đẹp quá.” Bác gái lập tức nhiệt tình hơn, bác cầm một cái bát lớn rồi đổ đầy một bát đậu phụ, thêm một thìa bắp cải và tôm khô, đưa cho La Thanh Mai: “Cháu thử đi.”

“Cảm ơn bác gái.” La Thanh Mai cầm bát đứng sang một bên, đậu phụ sốt tương mới làm xong, vẫn nóng hổi.

Màu nước tương của bắp cải khô và tôm khô thấm dần vào sữa đậu nành trắng đục,  khiến người ăn rất ngon miệng.

La Thanh Hồng cũng đang bưng một bát, vươn tay kéo La Thanh Mai: “Nào, chúng ta vào sân ăn.”

Hai anh em ngồi trên băng ghế với một chiếc xe đạp còn chưa sơn, xung quanh là các bộ phận lộn xộn, La Thanh Mai gần như mất cảm giác ngon miệng.

Cô tức giận đến mức giẫm La Thanh Hồng một cái.

La Thanh Hồng hồn nhiên ngẩng đầu nhìn La Thanh Mai: “Sao vậy?”

La Thanh Mai không muốn để ý đến anh ấy, cầm thìa múc một thìa đậu phụ sốt tương nếm thử, sau khi thử một miếng, cảm giác trong miệng rất mềm và mịn, có mùi đậu nồng, nhưng vẫn có chút chua.

Nhưng nếu ăn với bắp cải và tôm thì vị chua sẽ không rõ nữa.

Sau khi ăn xong món đậu phụ nóng hổi, ​​La Thanh Mai cảm thấy có chút không hài lòng, lần sau cô sẽ tự làm, dùng nước sốt ngon hơn bắp cải và tôm khô, ừm, có thể làm ngọt, đường nâu, mè và bơ đậu phộng cũng không tệ.

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT. ( truyện trên app T Y T )

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play