[[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha]
La Thanh Hồng ăn xong một bát, liền
đi vào múc thêm một bát khác nữa, nhưng lần này anh ấy chỉ cho thêm nước tương
vào, sau đó khẽ khuấy nhẹ một chút rồi mới đưa vào miệng.
“Thanh Mai, em có thể làm được
không?” La Thanh Hồng đã ăn xong bát thứ hai, cũng không tiện đi lại thêm, vì
thế anh ta liền thấp giọng hỏi em gái bên cạnh.
“Không vấn đề, em sẽ thử nghiên cứu một
chút.” La Thanh Mai gật đầu, có vẻ như việc này cũng không hề khó đối với cô.
“Em cần gì thì cứ việc nói cho anh biết,
anh nhất định sẽ giúp em thực hiện.” Chỉ cần có đồ ăn ngon, La Thanh Hồng liền
cảm thấy tràn đầy động lực.
“Được rồi, anh mau nhanh chóng sửa lại
xe đạp cho thật tốt, chúng ta trở về sớm một chút.” La Thanh Mai đẩy nhẹ La
Thanh Hồng một cái, nước chua dùng để ngâm đậu phụ là thứ rất quan trọng, ngày
mai cô sẽ hỏi sư phụ Lương để tìm hiểu thêm.
La Thanh Hồng rất nhanh liền hàn một
cái giỏ sắt ở phía trước xe đạp, sau đó thêm chút nước sơn, vẻ ngoài của chiếc
xe đạp lúc này quả thực đã đẹp hơn rất nhiều.
La Thanh Mai rất thích nó, cô hứa sẽ
làm cho anh một món ăn thật cầu kỳ để cảm ơn.
La Thanh Hồng nghe vậy rất vui, nhưng
về việc muốn ăn cái gì, anh phải suy nghĩ thật kỹ một chút, vì anh không thể dễ
dàng để một món ăn bất kỳ làm thỏa mãn mình như vậy được.
Đi làm vào mùng năm, La Thanh Mai
không còn vội vã như mùng bốn, cô bước vào nhà ăn đúng giờ, liền nhìn thấy sư
phụ Lương đang ngồi ở cửa, không biết ông đang cúi đầu đan cái gì?
“Sư phụ Lương, chào buổi sáng.”
Sư phụ Lương ngẩng đầu: “Thanh Mai đến
rồi sao, ngồi đi.”
Khi La Thanh Mai đến gần hơn, cô nhận
ra rằng sư phụ Lương đang lấy những thân cây mảnh khảnh như sợi dây, dường như
được dùng để gói bánh ú?
“Sư phụ Lương đang chuẩn bị làm cái
gì vậy?” La Thanh Mai tiện thể ngồi xuống bên cạnh sư phụ Lương.
“Ông định gói bánh ú.” Sư phụ Lương
cười híp cả mắt, “Ông muốn ăn vì thế nên ông làm một chút, cháu có muốn học
không?”
La Thanh Mai có chút bất ngờ, cô
không nghĩ rằng sư phụ Lương sẽ chủ động hỏi mình.
Nét mặt của cô làm sư phụ Lương cảm
thấy vui thích: “Buổi chiều nếu không có việc gì hãy đến nhà của ông xem bánh ú
được gói như thế nào, cũng vừa hay học được một chút cách ướp cá.”
“Thật tốt quá, vậy cháu đây sẽ không
khách khí.” La Thanh Mai có chút kích động, cũng có chút hưng phấn, cô không
nghĩ rằng sư phụ Lương thế mà sẽ chủ động mời mình, nhưng bây giờ cô lại không
chuẩn bị lễ vật, xem ra cô chỉ có thể bù đắp vào lần sau thôi.
Bởi vì chuyện này, tâm trạng của La
Thanh Mai cực kì tốt, vậy nên dù cho sau bếp có bận rộn đến đâu cũng không làm ảnh
hưởng tới cô một chút nào.
Sư phụ Lương xách một miếng thịt ba
chỉ ngon lên, rồi đưa La Thanh Mai về nhà.
Nhà của ông cụ cũng ở khu vực Đông Bắc
thuộc thành phố Đông Lương, nhưng nhà ông lại không cùng hướng với La Thanh Mai
mà ở xa hơn, gần với ngoại ô.
Nhà họ Lương là một ngôi nhà mái ngói
có sân, La Thanh Mai vừa bước vào cửa, cô liền bị thu hút bởi những chiếc bình
gốm màu nâu sẫm đặt ngay ngắn trong góc tường.
Sư mẫu Lương đoán là sư phụ Lương sắp
quay về, bà vừa đem gạo nếp rửa sạch, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy chồng mình trở
về cùng với một cô gái nhỏ theo sau.
“Đây là cô gái nhà ai đây?” Sư mẫu
Lương cười hỏi, “Thật là xinh đẹp”.
“Cháu chào bà.” La Thanh Mai có chút
căng thẳng, cô vội vàng chào hỏi.
“Ấy, đây chính là con bé nói muốn ăn
món cá muối chua mà tôi đã nhắc tới đó, hôm nay tôi gọi con bé đến để gói bánh
ú.”
“Thì ra chính là cháu.” Sư mẫu Lương
cười híp mắt, vẫy tay ra hiệu cho La Thanh Mai, “Mau vào đi, chúng ta trò chuyện
một chút, không quan tâm đến ông Lương.”
Sư mẫu Lương pha nước đường đỏ cho La
Thanh Mai, rồi mời cô ăn ô liu chua.
Bà ấy rất dịu dàng, cuộc trò chuyện
đã được bà đưa vào chủ đề ăn uống, điều này đã nhanh chóng xua tan đi sự căng
thẳng của La Thanh Mai.
La Thanh Mai bỗng phát hiện, sư mẫu
Lương thật lợi hại, bà ấy giỏi ngâm nhiều loại đồ vật, ngoài những chiếc chum gốm
nằm trong sân, thì còn có những chiếc bình gốm đù loại kích cỡ và hình dạng, những
chiếc hộp,... được bày ở nhiều góc trong nhà, trên tủ, trên bàn.
La Thanh Mai cũng tự mình ngâm các loại
đồ vật, nhưng hiển nhiên cô không giỏi bằng sư mẫu Lương, vì vậy hai mắt cô
sáng ngời, cô chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại hỏi bà cụ vài câu.
Trong khi trò chuyện, La Thanh Mai đột
nhiên ngửi thấy mùi khói, ngay sau đó, một mùi thơm kỳ lạ thoang thoảng từ đâu
truyền đến.
Cô bỗng cảm thấy có chút kỳ quái, sư
phụ Lương đang làm gì ở trong sân vậy?
Sư mẫu Lương thấy La Thanh Mai tò mò
như thế liền kéo cô ra ngoài xem, thì ra sư phụ Lương đang rang thanh mè.
“Ông Lương từng đi lính một thời
gian, gặp gỡ rất nhiều người từ khắp mọi miền đất nước, quê hương của mỗi người
đều có đặc sản riêng, ông ấy cảm thấy món này ăn rất ngon, vì thế nên ông muốn
tự mình suy nghĩ, tìm hiểu kỹ càng quá trình làm ra món ăn này.”
“Bánh gối này được làm rất thơm, bà
nghĩ chắc nó không khác nhiều so với mấy cái bánh gối được người bản địa làm
đâu.” Khi sư mẫu Lương nói về ông Lương, gương mặt bà trở nên đầy dịu dàng.
Sư phụ Lương không nhịn được bật cười,
ông dịu dàng nhìn sư mẫu Lương: “Món ăn tôi làm so với người bản địa làm khẳng
định ngon hơn nhiều."
Rồi ông nhìn sang La Thanh Mai, bắt đầu
nói cho cô ấy nghe về mục đích của việc rang thanh mè, sau đó là cách trộn đều
chúng với gạo nếp, cách ướp thịt thật thơm ngon và cuối cùng là cách nêm nếm gạo
nếp sao cho vừa phải, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t
“Chúng ta ở đây thường ăn bánh ú tam
giác, bánh ú nhân thịt cũng khá nổi tiếng nhưng bánh gối lại có hương vị khác
hoàn toàn, dù nướng hay chấm nước tương nó đều ăn rất ngon và không dễ ngấy.”
Sư mẫu Lương tiếp tục nói: “Đáng tiếc
hôm nay bánh ú trong thời gian ngắn nấu không được tốt, nó chỉ vừa mới được lấy
ra khỏi chảo, không thể mời cháu ăn được, nhưng nước chấm bà làm, thật sự rất
ngon.”
"Chiếc bánh gối tro vừng có màu
đen, mùi thơm đặc trưng. Gạo nếp gần như được nấu chín và hòa quyện vào nhau.
Nhân thịt ba chỉ ở giữa béo mà không ngấy, nạc nhưng không dai. Mỡ thấm dần vào
nhân gạo dẻo, cắn một miếng, dư vị bất tận.”
La Thanh Mai chưa ăn loại bánh này
bao giờ, vậy nên sau khi nghe sư mẫu Lương miêu tả, cô không thể không nuốt nước
bọt, thật khiến người ta không nhịn được mà thèm thuồng.
Cô từng nghĩ rằng đồ ăn nơi cung đình
xa hoa mới là món ăn ngon nhất trên đời, nhưng sau khi đến đây, cô mới hiểu được
rằng món ăn đó có ngon hay không là do tùy vào cảm nhận của mỗi người.
Mà ở nơi vật liệu thiếu thốn, thậm
chí nghèo nàn này, các món ăn với những nguyên liệu giản dị lại ngon chẳng hề
thua kém những món ăn cầu kỳ, và ở đây luôn có những người thích làm hài lòng dạ
dày của mình bởi đỉnh cao của sự đơn giản.
Lá bánh ú dùng để gói bánh gối không
dài, không mỏng mà khá rộng, xếp thành hai, ba lá, cho gạo vào trước, ở giữa
cho một miếng thịt ba chỉ đã ướp, sau đó cho gạo nếp lên trên, cuộn hai mặt lá
bánh ú lại, gập đầu và đuôi xuống, dùng dây lạt buộc lại là được.
La Thanh Mai giơ tay làm theo, bánh gối
cao ở giữa và thấp ở hai bên, nó rộng khoảng một lòng bàn tay và dài bằng một
lòng bàn tay rưỡi, thực sự trông giống như một cái gối.
“Cháu làm thử đi.” Sư phụ Lương hất
nhẹ cằm.
La Thanh Mai không từ chối, cơ hội tốt
như vậy, đương nhiên cô phải nghiêm túc học hỏi.
Cô rửa tay, lấy lá bánh ú và bắt đầu
gói theo cách của Lương sư phụ, món này không khó hơn bánh ú hình tam giác, cái
khó là làm sao buộc dây lạt cho thật chặt và đẹp.
La Thanh Mai phải thử mấy lần mới được
sư phụ Lương hướng dẫn mẹo buộc dây.
Cô cười hạnh phúc vì đã thành thạo
cách làm món ăn mới.
La Thanh Mai gói được hai cái bánh ú,
liền bị sư mẫu Lương đưa đi xem cá muối chua, khi bà mở nắp ra, một mùi chua
cay xộc đến, trong mùi này còn có vị tươi thơm kỳ lạ. “Bà không phải là người bản
địa, nên khẩu vị có chút nặng hơn, vì vậy ông ấy đã nhờ người đến từ quê hương
bà tìm và trồng những nguyên liệu này.” Sư mẫu Lương đưa cho La Thanh Mai một
hũ ớt ngâm, không nhịn được kể về năm đó.
“Sư phụ Lương thật tinh tế.” La Thanh
Mai thật sự không nhận ra rằng sư phụ Lương là một người chu đáo và ôn nhu như
vậy.
Sư mẫu Lương hạnh phúc cười một tiếng,
không nói thêm nữa: “Bà nghe ông Lương nói cháu đang làm công việc tạm thời ở bếp
sau, cháu còn trẻ, đừng để bản thân lãng phí thêm thời gian ở nơi nhiều dầu mỡ
như vậy, chi bằng cháu hãy tìm cơ hội được chính thức vào trong một phân xưởng
của nhà máy thực phẩm.”
Một củ cải là một cái hố, có lẽ không
dễ để tiến vào, tất nhiên Lạc Thanh Mai cũng không thích làm những việc lặp đi
lặp lại, nấu món ăn ngon là niềm vui của cô, cô không muốn nó trở thành gánh nặng.
Công việc hiện tại có thể thay thế vậy
nên dù có người trong công xưởng nghỉ hưu, cô cũng khó mà vào được, trừ phi tìm
được cơ hội.
Sư mẫu Lương liếc nhìn tay của La
Thanh Mai: “Cháu làm bánh đúc rất ngon, cháu có hiểu biết gì về bánh ngọt
không?”
Thấy La Thanh Mai gật đầu, bà tiếp tục
nói: “Khi làm về thực phẩm, luôn có những tình huống bất ngờ xảy ra, trước kia
ông Lương từng xử lí giúp vài lần, được lập công, vì thế nếu lần sau lại xảy ra
những tình huống tương tự như này, cháu cũng đừng giấu giếm bản lĩnh của mình.”
“Còn có thể như vậy nữa sao?” La
Thanh Mai có chút kinh ngạc, trong lòng có chút mong chờ.
Sư phụ Lương mặc dù đang gói bánh ú,
nhưng đôi tai của ông không hề nhàn rỗi, nghe được cuộc trò chuyện của vợ mình
và La Thanh Mai, ông khẽ mỉm cười nhưng trong đáy mắt lại ánh lên một tia buồn
bã.
Nếu con gái của chúng ta vẫn còn, liệu
bây giờ con bé có bằng tuổi La Thanh Mai và có kỹ năng nấu nướng tài giỏi
không?
Khi La Thanh Mai chuẩn bị rời đi, sư
mẫu Lương đã đưa cho cô rất nhiều cải chua, đặc biệt là ớt ngâm và gừng.
Mặc dù vừa rồi La Thanh Mai không nói
gì, nhưng bà phát hiện ra rằng, con bé này có lẽ rất thích ăn đồ chua.
La Thanh Mai mang theo hai lọ thức ăn
đi về, vì thế nên cô không dám đạp xe quá nhanh.
Cô không về nhà ngay mà rẽ vào chợ nhỏ,
xem có thể mua một ít phổi heo để về xào hay không.
Phổi heo thường không đắt, lại dễ làm
sạch hơn ruột già, nấu lên ăn rất ngon, khi cô còn là thanh niên tri thức, người
ta vì không đủ tiền mua thịt nên phải tranh nhau mua phổi lợn, phải biết rằng
lúc đó nó cũng không hề dễ mua.
Nghĩ đến quá khứ, La Thanh Mai khẽ nhếch
môi, thanh niên tri thức cũng không hẳn luôn dịu dàng, mặc dù có lúc mâu thuẫn,
nhưng cũng có những khoảnh khắc đáng nhớ.
Hôm nay cô khá may mắn, vì ngoài phổi
heo, cô còn mua được một miếng gan heo nhỏ, ăn với mì sợi có vẻ sẽ rất ngon.
Chị em Khâu Ái Đình hai ngày nay đều
dùng bữa tại nhà họ Hà, sau khi xem xong kịch trên ti vi ở đó họ mới trở về, vì
vậy La Thanh Mai không cần phải chuẩn bị phần ăn cho bọn họ.
La Thanh Mai lấy một cái chậu và bắt
đầu sơ chế phổi heo, đồng thời ngâm gan lợn vào nước đã có pha chút giấm trắng.
Gan heo sau khi ngâm cần tẩm ướp gia
vị, rồi sau đó đem đi luộc sơ, với phổi heo cũng vậy, cô định làm món gan heo
xào và phổi heo xào.
Có vẻ như bây giờ dùng ớt ngâm và gừng
cô đã mang về là không thích hợp, vì vậy La Thanh Mai đã lấy ra một chút ớt cô
đã mua vào ngày hôm kia để sử dụng.
Cho phổi heo vào chảo dầu, phi thơm tỏi,
băm nhỏ ớt rồi cho phổi heo vào xào.
Phổi heo sau khi luộc sơ đã teo đi
nhiều, màu có chút xấu, vì vậy cô định sẽ xào hơi khô một chút để phổi được dai
hơn.
Loại ớt cô mua hơi cay, khói trong nồi
bốc làm La Thanh Mai ho khan mấy tiếng, a cảm giác thật khó chịu, hình như cô
đã cho quá nhiều ớt.
Sau khi đem món phổi heo xào ra khỏi
nồi, La Thanh Mai nếm thử một miếng, nó rất thơm và cay, cô phải uống liền mấy
ngụm nước, mới có thể áp chế được vị cay.
Cô không khỏi có chút lo lắng, xem ra
phải chế biến phổi heo với các món ăn khác để giảm bớt độ cay, nếu không sẽ rất
khó ăn.
Cuối cùng, La Thanh Mai bắt đầu điều
chế nước sốt, chuẩn bị làm món gan heo xào, trong sân không còn mầm tỏi nào nên
cô đành sử dụng hành lá, xào nó cho đến khi có mùi thơm tỏa ra, sau khi hành
hơi chuyển sang màu vàng, cô mới đổ nước sốt đã chuẩn bị vào.
Về phần nước sốt, cô dùng nước tương,
một ít rượu, đường và bột nêm cô tự làm.
Ngay khi nước sốt được đun nóng qua dầu, một
mùi thơm lập tức tỏa ra, đồng thời nước sốt trong nồi cũng trở nên đặc hơn.
La Thanh Mai tay cầm cái sạn đảo đều
chảo, rồi cô khom người vặn lớn lửa, sau đó cho gan heo vào, xào thật nhanh tay
và cho vào chút nước cùng bột ngọt, rắc hành lá, xào thêm vài lần nữa, như vậy
món gan heo xào đã làm xong, sẵn sàng được bày lên dĩa.
Với phần nước sốt còn lại trong nồi,
La Thanh Mai dùng để nấu món mì xào.
Sợi mì trắng được đựng trong một cái
bát lớn in hoa văn màu xanh nhạt, rồi cô múc hai thìa nước sốt gan heo xào, sau
đó cho một thìa nhỏ phổi heo vào, màu sắc tuy không đẹp mắt nhưng mùi vị rất
thơm.
Gan lợn được bao phủ bởi nước sốt, nó
mềm và rất thơm, sau khi ăn một miếng phổi lợn, cô nhanh chóng ăn vào một miếng
mì, trong thời tiết lạnh giá này, vậy mà La Thanh Mai ăn đến mức đổ mồ hôi đầm
đìa.
Truyện được Team Calantha dịch và được
đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.