[[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha]

Hắc Bát và La Thanh Hồng chất đồ đạc lên xe, lúc họ định bảo Hà Tại Ngôn và La Thanh Mai rời đi thì đã không thấy ai ở đó.

Khâu Ái Hồng nhìn thấy anh ấy và nói: “Em thấy anh Hà và chị Thanh Mai cùng nhau đi dạo, em nghe họ nói rằng họ sẽ ăn hoành thánh.”

“Thật quá đáng, sao họ có thể bỏ chúng ta đi ăn đồ ngon một mình chứ.” Hắc Bát chán nản nói.

Sắc mặt La Thanh Hồng thay đổi, anh ấy không ngu ngốc như Hắc Bát, Hà Tại Ngôn đang theo đuổi em gái mình sao?

 
Nhưng nghĩ về tính cách, công việc và gia đình của Hà Tại Ngôn, anh ấy không tìm ra được khuyết điểm nào cả, nếu phải nói điều gì đó thì có lẽ là anh ta quá ưu tú rồi.

Sắc mặt La Thanh Hồng thay đổi mấy lần, lâm vào mâu thuẫn sâu sắc, anh ấy rốt cuộc nên ủng hộ hay phản đối đây?

Thấy La Thanh Hồng đang ngẩn ngơ trên đường, Hắc Bát lập tức đẩy anh ấy: “Này, sao anh lại ngẩn ngơ thế? Trước khi hội chợ kết thúc, chúng ta đi dạo một chút đi.”


La Thanh Hồng suy nghĩ rồi đồng ý, anh ấy cũng muốn mua cho Thanh Mai thứ gì đó con bé thích ăn.

La Thanh Mai đi theo Hà Tại Ngôn, vòng qua đám đông, rẽ vào một vài con hẻm và đến một con phố khác.

Con phố này rõ ràng rất náo nhiệt, còn các tòa nhà nhìn lại buồn tẻ, hai bên chỉ có tiệm cắt tóc tiện lợi và cửa hàng rau quả, còn lại đều không có gì.

“Hoành thánh ngon ở đâu?” La Thanh Mai nhìn Hà Tại Ngôn, anh ấy sẽ không tự dối lòng mình chứ?

“Đi theo anh.” Hà Tại Ngôn hiểu biểu cảm của cô, trong mắt hiện lên nụ cười, đi qua lối giữa hai tòa nhà.

Đi được vài bước, La Thanh Mai ngửi thấy một mùi hương, cô hít hà, mùi canh xương tươi mát thoang thoảng trong không khí.

Đi qua con đường này rồi vòng ra phía sau, có thể thấy một cửa hàng ở góc tầng một, trước cửa có treo một tấm biển gỗ: “Tiệm hoành thánh ông Trương”.

Một ông già cụt một chân đang ngồi trên chiếc ghế đẩu, trước mặt là một tấm hoành phi bằng tre, trên đó đặt ngay ngắn những chiếc hoành thánh hình thỏi rất đẹp, trông rất vui mắt.

Đứng trước bếp lò là một bà lão tóc bạc phơ, khi nhìn thấy Hà Tại Ngôn, bà lập tức nở nụ cười tươi như hoa cúc.

“Tiểu Hà đấy à, vẫn như vậy chứ?” Khi bà nói, ánh mắt bà rơi vào La Thanh Mai, nụ cười trong mắt càng đậm hơn.

Hà Tại Ngôn cùng La Thanh Mai ngồi xuống chiếc bàn nhỏ cạnh cửa, giới thiệu với cô: “Ông Trương và bà Trương làm hoành thánh là ngon nhất, trong cửa tiệm còn có mì xào, phở xào, mùi vị đều rất ngon, em có muốn thử hết không?”


La Thanh Mai nghĩ một lúc: “Vậy em sẽ ăn một bát hoành thánh và một bát phở xào.”

Ông Trương ngẩng đầu gật đầu với Hà Tại Ngôn, không nói lời nào, lặng lẽ múc đầy hai bát hoành thánh đưa cho bà lão phía sau.

Bà Trương cũng giơ tay đón lấy khi ông đưa tay ra, với vẻ ngầm hiểu khác thường.

“Ông Trương là một người lính đã nghỉ hưu, do cuộc sống khó khăn, sau này con phố đã đăng kí cho họ mở cửa tiệm này.” Hà Tại Ngôn đứng dậy lấy một chiếc đĩa nhỏ, thìa và đũa: “Mỗi lần anh lái xe về, đều phải tới ăn một bát hoành thánh.”
Ông Trương mang đến một đĩa cá khô chiên và một đĩa đậu que muối chua, đậu cũng không nhỏ, có lẽ được trộn lẫn với tỏi, dầu mè và dầu ớt.

La Thanh Mai chỉ tiếp xúc với ớt sau khi cô về nông thôn, những thanh niên trí thức đến từ những nơi khác nhau, thói quen ăn uống khác nhau, cô vẫn là thích mùi vị này.

Cô dùng đũa gắp một xâu đậu nhỏ, vị giòn, chua, cay, hơi bùi nhưng càng ăn càng thấy ngon.

“Em có ăn được không?” Hà Tại Ngôn lo lắng hỏi. Có rất ít người ở thành phố Đông Lương ăn được đồ cay, và rất nhiều người không thể chịu nổi mùi vị của nó.

La Thanh Mai nheo mắt, gật đầu nói: “Ngon lắm, đậu được ướp kỹ và trộn đều, xào cũng rất ngon, chắc chắn phở xào cũng không tồi.”


Lúc này bà Trương bưng hai bát hoành thánh lên trước, nghe vậy liền cười nói: “Cô gái nói đúng, đậu que muối này nhà tôi, mùi vị rất tuyệt, nếm thử xem.”


La Thanh Mai mỉm cười gật đầu: “Được ạ.” Cô nhìn những chiếc hoành thánh trước mặt, mỗi chiếc đều rất đầy đặn, các góc của hoành thánh đang nhẹ nhàng đung đưa trong nước dùng xương trắng, mỏng nhưng không bị nát, điểm xuyết thêm chút hành lá nhìn rất ngon miệng.

Hà Tại Ngôn đổ một ít giấm balsamic* vào chiếc đĩa nhỏ của mình: “Em có muốn thử không?”
*Được dịch từ tiếng Anh-Giấm balsamic là một loại giấm đậm đặc, có nguồn gốc từ Modena, Ý, được làm hoàn toàn hoặc một phần từ hèm nho.


La Thanh Mai lắc đầu, dùng thìa múc một miếng hoành thánh, thổi xong, cô cắn một miếng nhỏ, cảm nhận vị thanh ngọt trên đầu lưỡi.

Cô ăn một miếng, từ từ thưởng thức hương vị, nhân thịt mềm nhưng không dính, cho vào miệng không bị bở mà dai.

Cô hơi tò mò, cái này làm thế nào vậy?

Mọi người đều có cách chế biến nguyên liệu của riêng mình, La Thanh Mai cũng không phải cái gì cũng biết, cô ấy thích nếm thử đồ ăn và tìm ra công thức của riêng mình.

Hà Tại Ngôn nheo mắt nhìn La Thanh Mai ăn hoành thánh, trên mặt lộ ra vẻ thích thú, trong mắt hiện lên nụ cười, đưa cô đến đây quả thật rất đúng đắn.

Lúc này, phở xào được mang lên, La Thanh Mai dùng đũa trộn đều, nếm thử, hẳn là trộn với sốt chay, mùi vị không ngon bằng hoành thánh, nhưng cũng không tệ.

Cô thêm một ít đậu que muối vào phở, sau đó húp một miếng hoành thánh, ăn vô cùng nghiêm túc, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t

Hà Tại Ngôn cắn một miếng, ngẩng đầu lên nhìn La Thanh Mai, phát hiện cô không hề để ý đến anh.

Thấy cô ăn một cách ngon lành, anh không khỏi cảm thấy thèm ăn vô cùng, ăn cũng nhanh hơn bình thường.

Hoành thánh và phở trộn thật ra không hề ít, La Thanh Mai có hơi no, cô lấy khăn tay ra lau khóe miệng, đang định trả tiền thì bà Trương nở nụ cười nói: “Tiểu Hà đã nộp trước tiền ở đây, vẫn chưa dùng hết.”

La Thanh Mai hơi ngạc nhiên, đột nhiên lại cảm thấy xấu hổ, trên đường trở về, cô thì thầm: “Em đưa tiền cho anh.”

“Không, không cần, lần sau em mời anh là được.” Hà Tại Ngôn đã nghĩ xong việc lần sau sẽ dẫn La Thanh Mai đi ăn ở đâu: “Thành phố Đông Lương này có chỗ nào ngon, cũng không ai biết rõ hơn anh đâu.”

La Thanh Mai đang định lấy tiền thì dừng lại, cô thừa nhận mình bị dụ dỗ rồi, hơn nữa có người quen dẫn đi, cô cũng không cần tự nghe ngóng xem chỗ nào có đồ ăn ngon nữa.”

“Được rồi, vậy chúng ta thay phiên nhau trả tiền, lần sau sẽ đến lượt em.”

Tâm trạng của Hà Tại Ngôn ngay lập tức vui vẻ khi nghe cô trả lời: “Được.”

Hai người đi bộ trở lại miếu Thành Hoàng, phát hiện người đã ít đi rất nhiều, nhiều gian hàng đã đóng cửa.

La Thanh Mai phát hiện ra một quầy hàng có vẻ như đang bán dược liệu, cô lập tức rời khỏi Hà Tại Ngôn và chạy về phía trước.

“Đồng chí, đồng chí muốn gì?” Chủ quán là một ông lão đen gầy, trên tay ngậm điếu thuốc, có vẻ ngái ngủ.

La Thanh Mai nhìn trên mặt đất và tìm thấy rất nhiều thứ, chẳng hạn như hoa hồi, vỏ quế, lá thơm,...cũng như vỏ quýt lâu năm, hạt hoa tiêu, ớt địa phương ít gặp...

Cô rất vui mừng, cho mọi thứ vào một chiếc túi lớn, đặc biệt là vỏ quýt, cô đều lấy hết.

Vỏ quýt ngon không dễ mua, không dễ gì mới tìm được, cô không muốn bỏ lỡ nó.

La Thanh Mai tiếp tục tìm kiếm trong quầy hàng trong khi ông lão đang đóng gói, đột nhiên cô tìm thấy vỏ của một thứ gì đó trong góc.

Cô không khỏi sửng sốt, thứ đó bỏ vào canh ăn rất ngon, nhưng ăn nhiều sẽ nghiện, người này vậy mà dám bán công khai?

Hà Tại Ngôn đứng bên La Thanh Mai, thấy vẻ mặt của cô không ổn, nhìn theo ánh mắt của cô và cũng nhìn thấy thứ đó.

Thật ra thứ này cũng không ít gặp, anh thậm chí đã từng ăn qua đồ ăn làm từ thứ này: “Em muốn cái vỏ đó sao?”

La Thanh Mai lắc đầu: “Em không muốn.” Cô thấy ông lão đã đóng gói xong xuôi, hỏi bao nhiêu tiền liền đếm để trả cho ông.

La Thanh Mai tiếp tục đi về phía trước, nhưng tâm trạng của cô rõ ràng đã kém đi nhiều.

Hà Tại Ngôn nghĩ mãi vẫn không hiểu, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”

"Không, em chỉ nhớ lại một chuyện trong quá khứ.” La Thanh Mai lắc đầu, ánh mắt nhìn lướt qua quầy hàng hai bên.

Kiếp trước cô đã từng nhìn thấy vật này, trong nhà có người dùng, trong bếp cũng dùng, nhưng số lượng dùng rất ít, lại phải giấu diếm, nhưng rốt cuộc cũng không phải thứ gì tốt. 

Thấy La Thanh Mai không muốn nói thêm, Hà Tại Ngôn cũng không hỏi thêm nữa mà hỏi cô mua nhiều gia vị như vậy để làm gì.

Khi La Thanh Mai đề cập đến điều mà cô hứng thú, đôi mắt của La Thanh Mai sáng lên: “Em định làm nước kho.”

Mẹ của cô làm nước kho rất ngon, mà bản thân cô lại học được tất cả công thức ấy.

Chỉ tiếc rằng, trong gia đình như vậy, bà chỉ là một người hầu, rất nhiều việc không thể tự quyết định, cuối cùng vì bệnh trầm cảm mà chết.

Khi Hà Tại Ngôn nghe thấy, mắt anh lập tức sáng lên: “Thật sao?”

Ông nội Hà rất thích ăn tai lợn, anh cũng ăn. Dần dần, anh ấy cảm thấy món tai lợn kho này mùi vị rất ngon, nhưng nước kho ở nhà hàng công thực sự không ngon, rất mặn.

“Ừm, em muốn làm lại nồi nước kho cũ, sau này bán món kho, ít nhất sẽ dễ dàng hơn.” La Thanh Mai cau mày nói: “Có điều nguyên liệu vẫn còn khá ít, em phải tìm thêm.”

“Em muốn gì, lập danh sách cho anh, nếu anh đi ra ngoài thấy nó, anh sẽ mang nó về cho em, hoặc nhờ đồng nghiệp giúp đỡ cũng được.”

La Thanh Mai có chút cảm động, cô đấu tranh một lúc rồi ngại ngùng nói: “Như vậy cũng quá phiền anh rồi.”

“Cũng là anh thuận tiện thôi, nước kho của em nấu xong, không phải anh mới là người được lợi à?” Hà Tại Ngôn mong chờ, không biết La Thanh Mai sẽ làm ra mùi vị gì. 

Đối với những người sành ăn, trước giờ món ăn ngon không bao giờ là quá nhiều.

“Anh nói đúng, khi món kho em làm ngon, em sẽ mời anh.” La Thanh Mai nghĩ, có người quen giúp đỡ, có một số kế hoạch có thể tính trước rồi.

“Ngày mai em vẫn đến miếu Thành Hoàng bán đồ sao?” Nếu cô đi, anh sẽ đến sớm giúp.

La Thanh Mai lắc đầu: “Em không đi, nhà máy đang hoạt động, mà hôm nay làm bánh bát ngọt cũng không kịp nữa.”

Rốt cuộc, định giá hôm nay không theo định giá mà cô nghĩ ban đầu, so với suy nghĩ kiếm được không ít, tất nhiên không thể so sánh với số tiền lớn của Khâu Ái Đình, Hắc Bát, nhưng chỉ hơn chục nguyên là cô hài lòng rồi.

Trong đầu cô có rất nhiều ý tưởng, nhưng khi nghĩ đến sự khó khăn khi mua nguyên liệu, cô lại muốn rút lui.

Vật liệu này vẫn chưa đủ phong phú!

Hà Tại Ngôn nghe những lời này có chút thất vọng, còn cho rằng ngày mai vẫn có cớ để ở cùng nhau.

Khoảng cách từ miếu Thành Hoàng đến đường Xuân Hóa không ngắn, vì vậy Hà Tại Ngôn đã chặn một chiếc xe ba bánh chở khách để đưa họ đến ngã tư.

La Thanh Mai mang đồ đạc trở về nhà họ Khâu, thấy căn phòng tối đen như mực, Khâu Ái Đình và anh trai cô vẫn chưa về sao?

Cô mở các loại gia vị mua về, lấy ra, gói lại bằng giấy thấm dầu rồi cho vào lọ thủy tinh lớn để trong nhà.

Những gia vị này phải được bảo quản tốt, nếu bị hỏng, cô sẽ rất sầu não.

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play