Đăng ký kết hôn là thủ tục của pháp
luật nhưng hôn lễ mới chính là lời tuyên bố chính thức để hai người bước vào
con đường hôn nhân.
Nghi thức có thể ngắn gọn, nhưng
buổi lễ phải thật long trọng.
Trước đó một ngày nơi chuẩn bị cho
sân khấu đã được chuẩn bị đâu ra đấy, khách sạn nơi tổ chức hôn lễ cũng được
bao trọn hai ngày, mọi thứ được sắp xếp rất cẩn thận. Vì vậy, hôm tổ chức hôn
lễ, hiện trường vô cùng vui vẻ, khách khứa cũng góp mặt đông đủ.
Hai người trên sân khấu bắt đầu trao
nhẫn cho nhau.
Trên lan can tầng hai, Chúc Như Mạn
và Thang Chính Khải đứng dựa vào cột La Mã phía sau nhìn hôn lễ ở đại sảnh.
Thang Chính Khải nhìn chằm chằm vào
buổi lễ, sau đó thúc giục Chúc Như Mạn: “Nhìn kìa, chuẩn bị đến màn tung hoa
cưới rồi.”
Theo hướng anh ta chỉ, Chúc Như Mạn
nhìn về phía bên trái, vô tình nhìn thấy Thang Vũ mặc một chiếc đầm xếp ly trễ
vai đang đứng nói chuyện với một đám người.
Phải công nhận cô ta lớn lên rất
xinh đẹp, đương nhiên là có không ít người trộm quan sát cô ta. Bản thân cô ta
cũng rất cẩn thận lúc nào cũng giữ dáng vẻ ưu nhã từ đầu đến chân, không chút
lơ là đánh mất vẻ ngoài của mình.
Nhìn thấy một màn cười nói giả tạo
bên dưới, Chúc Như Mạn cảm thấy rất mệt mỏi, cô ấy lấy khuỷu tay chọc chọc vào
Thang Chính Khải: “Lần trước cô ta không cáo trạng chuyện của cậu sao, sau
chuyện đó cậu có bị gì không?”
“Nhắc đến lại bực mình!” Nhắc tới
điều này, Thang Chính Khải liền cảm thấy thật sự tức giận: “Mẹ nó, rõ ràng là
đi cứu người mới tiến vào sòng bạc vậy mà vừa về liền bị tra khảo đủ đường, oan
đến mức tớ không nói được câu nào!”
Chuyện này đến giờ vẫn là chuyện
khiến anh ta đau đầu mỗi khi nhắc lại: “Suýt chút nữa tớ đã bị đánh gãy chân,
may mà tớ nhanh trí cầu cứu bà nội mới giữ được khuôn mặt đẹp trai này của tớ.”
Tự luyến quá đi mất, Chúc Như Mạn
liếc mắt nhìn anh ta: “Đánh vào gáy cậu à?”
Thang Chính Khải lập tức che cổ lại,
làm ra vẻ không có việc gì chỉ cười cười với cô ấy: “Không có việc gì đâu, cậu
đừng đau lòng mà, tớ đây da dày thịt béo mai là khỏi liền.”
Chúc Như Mạn chà xát cánh tay, nói:
“Nói lời thừa thãi ít thôi, chỉ biết chém gió ở đây?”
Cô ấy còn tiện thể mắng thêm vài
câu, anh ta đúng thật là….
Đứng ở đây mãi cũng chán, Thang
Chính Khải đột nhiên nhíu mày: “Aizz? Sao lại tìm dì Vân tới? Có chuyện gì cần
dì ấy ra mặt giúp sao?”
Vẫn là chuyện của Thang Vũ, Chúc Như
Mạn nhìn một lát mới bình tĩnh xoay người lại: “Gấp cái gì, cậu xem mẹ tớ cũng
đâu chào đón cô ta.”
Lúc này người được nhắc đến trong
câu chuyện - Trâu Vân đang nói chuyện với một vị khách, Thang Vũ đứng ở bên
cạnh, chờ vị kia đi rồi mới tiến lên chào hỏi, thoạt nhìn có vẻ ngạo mạn nhưng
cũng đủ cung kính, đủ lễ phép trước mặt các vị trưởng bối.
Nhưng rõ ràng, Trâu Vân không để ý
đến cô ta.
Cách xa như vậy vẫn có thể thấy lông mày của Trâu Vân đang
nhăn thành một đoàn, không quá kiên nhẫn mà ứng phó hai câu, sau đó nhanh chóng
chào hỏi với người khác rồi trực tiếp lướt qua cô ta.
Dường như Chúc Như Mạn cũng đoán
được phần nào tình huống đang xảy ra: “Đời này mẹ tớ ghét nhất là tiểu tam.”
Thang Chính Khải rõ ràng đã nhìn thấy
mọi diễn biến ở phía dưới sảnh: “Tớ hiểu rồi, đúng là mẹ vợ thẳng thắn, ghét
tiểu tam ra mặt kìa.”
Vừa nói xong, chân anh ta đã bị đá
một cái.
Giày cao gót nhọn đá thẳng tắp vào
xương ống chân, cảm giác đau đớn như bị điện giật làm người ta đau đến mức lông
tơ đều dựng đứng.
Anh ta kêu lên một tiếng, nhanh
chóng thức thời sửa miệng: “Mẹ cậu, mẹ cậu”
An phận được một lát, Thang Chính
Khải nhàm chán nhìn đông nhìn tây mãi rồi chợt nghĩ ra một chuyện, vắt óc suy
nghĩ mãi mới dám hỏi: “Mạn Mạn, cậu nói xem…… Anh trai cậu thật lòng thích chị
dâu sao?”
“Nói linh tinh gì vậy, không thích
thì vung nhiều tiền cho chị ấy thế làm gì, làm từ thiện à?” Chúc Như Mạn trừng
mắt: “Thấy chiếc vòng cổ chị dâu tớ đang mang kia không? Cs65u nghĩ nó đáng giá
bao nhiêu?”
“Không biết.”
Cô ấy duỗi tay giơ ra một con số,
Thang Chính Khải giật mình: “Có nhầm không vậy? Đúng là cây vạn tuế nở hoa rồi,
cậu nói xem chắc không phải anh trai cậu đụng đầu vào đâu chứ?”
Chúc Như Mạn cạn lời: “Cậu dám nói
anh trai tớ có bệnh?”
“Không không không, tớ nào dám có ý
này!” Thấy tình hình có vẻ không tốt, Thang Chính Khải đành lảng sang chuyện
khác: “Mau xem kìa! Anh họ cậu đến đây lúc nào vậy?”
Chúc Như Mạn nghe vậy thì nhìn về
hướng Phan Phùng Khải chỉ: “Không biết, chắc là mới đến đây thôi.”
“Hôm nay là ngày nhà trai mang lễ
vật đến mà giờ mới tới…” Thang Chính Khải nhỏ giọng đánh giá, ánh mắt đảo khắp
căn phòng, vừa quay đầu sang đã thấy ánh mắt chết người của Chúc Như Mạn đang
bắn tới, nhất thời chỉ biết nhấc tay đầu hàng: “Cậu đừng vậy mà, cái gì tớ cũng
chưa nói.”(Ứng dụng TᎩT)
“Cậu còn muốn nói cái gì?” Chúc Như
Mạn lạnh mặt.
Thang Chính Khải cười gượng: “Đừng
đừng, tớ nào dám a, vợ chồng anh trai cậu keo sơn gắn bó không gì chia cắt
được, cậu không phải là lo lắng chuyện cũ sao……”
“Cậu còn muốn nhìn à? Lần trước đều
trách cậu, phá hoại tiệc sinh nhật của tớ! ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.