Bên cạnh phòng trà là thư phòng, đi
lên lầu hai, Vãn Gia thoáng nhìn qua cửa thư phòng rồi bước vào phòng trà.
Kể từ khi dọn đến, có lẽ nơi đây
chưa từng được sử dụng, nhưng dì Phương vẫn luôn quét tước rất cẩn thận, trà cụ
luôn được sắp xếp, vệ sinh sạch sẽ.
Cô pha nham trà* nên chọn một tách
trà có nắp.
*Nham
Trà: là tên một nhóm gồm nhiều loại trà Ô Long đến từ Vũ Di, một vùng trà Ô
Long nổi tiếng của tỉnh Phúc Kiến (Trung Quốc). Từ ‘nham’ có nghĩa là vách núi
đá hay những nơi hiểm yếu, cũng chính là để ám chỉ điều kiện sinh trưởng của
những cây trà ở Vũ Di. Những cây trà ở Vũ Di phải sinh trưởng trong một điều
kiện rất khắc nghiệt. Những cây trà phải mọc ở những khoảng đất nhỏ trên đỉnh
núi đá, thậm chí là cả ở sườn núi. Thời gian chiếu sáng của mặt trời ở nơi đây
rất thấp, độ ẩm cũng thấp nên chênh lệch nhiệt độ trong ngày cũng lớn. Chính
những điều kiện này đã giúp những loại ‘nham trà’ ở Vũ Di có những hương vị rất
riêng.
Nắp tách trà nhìn rất uyển chuyển,
tinh xảo, và cũng rất đẹp mắt, dùng món này để hầm canh thì còn có thể giữ ấm
hơn so với xoong nồi thông thường.
Vô dụng lâu như vậy, hiên giờ Vãn
Gia vẫn có chút không được quen với bộ môn đầy tính ưu nhã này.
Từ đun sôi nước đến lấy ấm trà ra,
đổ đầy nước đến 70%, khi cô định tính toán lượng nước, cô chợt nhớ tới Chúc Ngộ
Thanh đã dạy cô "dựa vào phần quai".
Vách sứ mỏng, chiều dài độ cung bên
ngoài miệng chén cũng vừa đủ, lấy chiều dài ngón tay cô có thể ước lượng được.
Tách trà trơn bóng có nắp, Vãn Gia
nhìn thấy liền cảm thấy da đầu hơi tê dại.
Cho dù là nóng, cô cũng không buông
tay, nhưng động tác lại loạng choạng, nước trà bên trong tách liền trào ra,
chảy dọc theo cánh tay cô xuống, thật đúng là xấu hổ không thể tả.
Nhưng học vẫn phải học, chưa nói đến
việc khác, vì để lấy lòng mẹ chồng, cô còn phải cố gắng rất nhiều.
Trâu Vân là người gốc Quảng Phủ,
những người ở Quảng Phủ đều rất thành thạo trà đạo.
Vãn Gia hít một hơi, làm theo lời
Chúc Ngộ Thanh nói, cô đưa tay ra để lấy liễn trà.
“Ấn ở trên.” Chúc Ngộ Thanh chỉ vào
cái nắp.
“Đây, nắp để cao quá.”
“Đừng lo lắng, em chỉ cần khéo léo
điều chỉnh một lực vừa đủ, không cần rót ra quá mạnh.
“Hãy cân bằng lực một cách khéo léo,
lực phải đều, và không nên nâng nắp ở phía bên kia lên quá cao để không làm
bỏng bàn tay do hơi nước.”
“Ngoài dòng nước và độ mạnh, kích
thước đầu ra của nước cũng cần được kiểm soát theo sợi dây để lá trà không rơi
vào cốc.”
Hết lần này đến lần khác nước trà
đều bị chảy ra, sau đó lại phải làm lại từ đầu, trong lúc làm còn dùng một tách
trà không có nắp để luyện tập rót trà.
Chúc Ngộ Thanh ngồi đối diện với cô,
chậm rãi chỉ bảo từng động tác, không có một chút sốt ruột nào, cũng không lập
tức chỉ ra điều gì không ổn khi Vãn Gia bị bỏng, mà nói cho cô biết vấn đề sau
khi cô vượt qua cơn nóng.
Khi anh im lặng, chính là im lặng
quan sát, hoặc bưng chén uống cạn chén trà cô vừa rót, Vãn Gia dần dần bình
tĩnh lại, cũng bớt căng thẳng hơn lúc đầu.
Từ khi lỗ tai ửng đỏ đến khi đường
nước chảy ra đều và không vương vãi, Chúc Ngộ Thanh mới nói: “Khá tốt rồi.”
Vãn Gia thở ra một hơi dài.
Cô rót nước trà ra cốc cho Chúc Ngộ
Thanh, Chúc Ngộ Thanh tháo kính ra, kéo tay áo sơ mi lên. Môi anh dừng trên
miệng cốc, nốt ruồi nhỏ hơi động, lộ ra vẻ sạch sẽ gợi cảm.
"Anh có thể nói được tiếng
Quảng Đông không?" Vãn Gia hỏi.
"Em muốn học sao?"
Vãn Gia lắc đầu: “Em muốn nghe.”
Cô đã nghe rất nhiều bài hát tiếng
Quảng Đông và phim Hồng Kông cũ, cô luôn cảm thấy tiếng Quảng Đông rất hay.
Đáng tiếc Chúc Ngộ Thanh tựa hồ cũng
không có ý định thỏa mãn cô, anh liền đặt ly trà xuống, nhìn thoáng qua thời
gian: "Đã khuya rồi, nên đi ngủ thôi."
"Ồ." Vãn Gia đáp.
Từ khi anh vào đến giờ vẫn ngồi đối
diện với cô, cả buổi cũng không đứng dậy chứ đừng nói là nắm tay nhau, giống
như thật sự chỉ là dạy cô pha trà chứ không có ý gì khác.
Nhưng lúc này anh nói đi ngủ, thế mà
lại không nhúc nhích chút nào.
Vãn Gia không thể chịu đựng được vì
hôm nay cô mặc không nhiều.
“Em đi xuống đây.” Cô từ trên ghế
bành đứng lên, vòng qua bàn trà đi qua, chân trước vừa mới lướt qua Chúc Ngộ
Thanh, rất nhanh liền nghe được một tiếng bén nhọn như lụa, áo trên bả vai của
cô bị kéo xuống.
Cô lấy tay trái che lưng, quay người
lại, thực sự cô bị hành vi lưu manh này làm cho kinh hãi trợn to hai mắt: “Anh,
biến thái!”
Chúc Ngộ Thanh bình tĩnh nghe cô
mắng.
Anh vẫn ngồi ở chỗ cũ, nhưng lại
thay đổi phương hướng, nhàn nhạt hỏi: "Em không phải lúc nào cũng nói cảm
ơn sao? Sao hôm nay anh dạy em pha trà em lại không nói cảm ơn anh?"
Vãn Gia che lại phía sau lưng, thấy
anh tràn đầy ý cười, nhất thời không phân biệt được đây là nói thật hay đùa,
hay là có ý gì khác.
“Anh dạy em pha trà, không phải em
đã pha cho anh uống là cảm ơn rồi sa ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.