“Gia Gia về rồi sao”, hàng xóm nhân
cơ hội vừa hóng gió vừa hỏi thăm vừa liếc nhìn thanh niên bên cạnh.
Ông ấy chúc mừng ông ngoại cô: “Hiệu
trưởng Diêu, cháu gái và con rể của ngài thật đẹp, hai đứa trông rất xứng đôi
đấy.”
Dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi
người, bọn trở cùng lại tầng năm.
Mặc dù đây là khu dân cư lâu đời ở
thành phố cổ này nhưng vài năm trước nó cũng đã được tu sửa và lắp thêm thang
máy nên bọn họ không cần phải mệt nhọc leo cầu thang bộ.
“Ngồi xuống ăn chút trái cây đi, cơm
sắp xong rồi.” Bọn họ vừa vào nhà, Diêu Mẫn liền vội vàng vào bếp chuẩn bị đồ
ăn.
Vãn Gia cũng đi vào phụ bà ấy, nhưng
bà ấy liền nói: “Con ra chơi với ông ngoại đi, ông rất nhớ con đấy, vừa rồi là
ông còn muốn tự mình xuống lầu đón hai đứa.”
Một lúc sau, Vãn Gia bưng ra một đĩa
bánh ngọt, cô kéo cửa ra, sau đó lại thay sang một đôi dép đi trong nhà khác.
Mẹ cô luôn có thói quen ở sạch, nhà
cửa lúc nào cũng sạch sẽ ngăn nắp, đặc biệt dép được đặt ở mọi nơi từ ban công,
phòng tắm và nhà bếp.
TV trong phòng khách lúc này đang
mở, Chúc Ngộ Thanh đang ngồi nói chuyện phiếm với ông ngoại, thấy cô đi ra, anh
liền cười hỏi: “Vừa rồi nghe mọi người nói, ông ngoại là hiệu trưởng sao?”
Vãn Gia gật đầu: “Đúng vậy”.
Khoảng những năm 90, làng nào cũng
có trào lưu mở trường, lúc đó ông ngoại được bầu làm hiệu trưởng, cũng thỉnh
thoảng đứng dạy vài lớp, cả môn toán và môn ngữ văn. Nhưng đến cuối những năm
90, các trường tiểu học bắt đầu bị giải tán và sáp nhập, hầu hết trẻ em sẽ được
học ở các trường trung tâm với đội ngũ giáo viên và cơ sở vật chất tương đối
tốt hơn, số học sinh trong làng ngày càng ít đi, từ đó trường học cũng dần đóng
cửa.
Chúc Ngộ Thanh thỉnh thoảng lắng
nghe, thỉnh thoảng hỏi ông ngoại một vài câu, anh mỉm cười gật đầu rồi gọt trái
cây cho ông.
Có thể nhìn ra được anh rất thong
thả, chậm rãi hòa hợp với ông, anh duy trì sự thân cận vừa tự nhiên vừa kính
trọng.
Vãn Gia trở về phòng, vừa đi ra liền
thấy một chiếc đuôi màu đen đung đưa, cô đi đến gọi: “Mè Đen”.
“Cái đuôi” lập tức quay lại, bên
cạnh ghế sô pha bỗng xuất hiện một cái đầu mèo đen .
Nhìn thấy Vãn Gia, nó bước về phía
trước, nhưng trên đường đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu và nhìn thẳng vào Chúc
Ngộ Thanh.
Sau khi nhìn chằm chằm vào anh một
lúc lâu, nó đột nhiên duỗi chân trước ra để đặt lên chân anh và phát ra một
tiếng meo meo kéo dài.
... Con mèo già biến thái này.
Vãn Gia có chút không chịu nổi nên
liền bế nó lên trêu chọc một hồi, cô còn nhấc nó lên hai lần, xem ra còn rất
khỏe mạnh.
“Mèo của nhà mình nuôi sao?” Chúc
Ngộ Thanh hỏi.
Vãn Gia gật đầu: “Con mèo này là do
một người bạn của em tặng, năm nay nó cũng chừng mười tuổi rồi.”
Chúc Ngộ Thanh nhìn nó: “Khá đen
nhỉ”.
Thảo nào nó được gọi là Mè Đen.
Sau đó anh lại hỏi: “Em thích thú
cưng sao?”
Phạm vi thú cưng quá lớn, Vãn Gia
nghĩ nghĩ, mi mắt cô khẽ nhếch lên: “Chó mèo rất tốt, nhưng em có chút sợ động
vật máu lạnh. Ví dụ như những loài bò
sát nuôi trong sở thú, như thằn lằn hoặc rùa, hay những động vật chân đốt như
ve sầu, nhện, chỉ cần nhìn thôi là đã thấy rùng mình.”
Con mèo già nghe vậy thì hoang mang
muốn bỏ chạy, nhưng Vãn Gia đã nhanh chóng
dùng chân bắt lấy nó, rờ tai rồi nhìn mũi, trông nó vẫn còn tốt.
Đùa giỡn xong, cô vỗ vỗ đầu nó rồi
thả chân ra.
Con mèo già hiển nhiên rất không hài
lòng với hành vi của cô, nó tức giận rống lên một tiếng, vươn thân dài ra sau,
trong nháy mắt bay về phía ban công.
Trong vòng nửa giờ, bàn ăn cũng đã
được bày biện xong.
Chúc Ngộ Thanh ngồi trên bàn nhìn
thấy những phần của người khác đều là cơm, nhưng riêng phần của anh là một bát
mì hảo hạng.
Nước dùng thì trong veo, còn có thêm
một ít măng và hai quả trứng.
Ông ngoại cười, giải thích với anh:
“Đây là mì trứng, món ăn theo phong tục ở đây, con rể lần đầu tiên về nhà vợ sẽ
được chuẩn bị món này.”
Người bên phải nhẹ nhàng kéo anh,
thấp giọng nhắc nhở: “Nếu anh no quá rồi thì chỉ cần ăn một chút thôi.”
Chúc Ngộ Thanh cười nói: “Anh vẫn
còn đói bụng đấy.”
“Nếu đói bụng vậy ăn nhiều một
chút.” Diêu Mẫn rốt cục tìm được cơ hội nói chuyện với con rể, bà ấy đứng dậy
bưng chén đĩa đi đến hướng Chúc Ngộ Thanh đang ngồi.
Vãn Gia bất đắc dĩ: “Mẹ, buổi tối ăn
nhiều không tiêu hóa được.”
Diêu Mẫn lập tức phụ họa: “Đúng rồi,
vừa xuống máy bay nhất định rất mệt, ăn vài miếng là được, các con còn phải
nghỉ ngơi nữa."
Sau bữa tối, Diêu Mẫn vẫn nhận nhiệm
vụ thu dọn mọi công việc như thường lệ, bà ấy nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lau
đi lau lại khắp nơi.(Ứng dụng TᎩT)
Sau khi xong xuôi mọi việc, bà ấy
đến phòng khách và thận trọng nói: "Con muốn nghỉ ở nhà không? Hay là...
đi khách sạn?"
“Ở nhà có tiện không ạ?” Chúc Ngộ
Thanh lịch sự hỏi.
Tiện chứ, đương nhiên là tiện rồi,
đối với người con rể này, Diêu Mẫn lịch sự gần như cung kính. Bà ấy ngượng
ngùng liếc nhìn con gái: “Chỉ là nhà quá nhỏ, phải làm con chịu khó chút…”
Thực ra căn nhà này cũng không nhỏ,
nhưng mấy năm nay bà ấy làm giáo viên, lại nuôi thêm hai đứa nhỏ về nhà ở nên
mất thêm một gian phòng, nên bài trí bây giờ nhìn có chút chật hẹp.
Bây giờ không còn sớm, ngồi trong
phòng khách một lúc cũng nên trở về phòng nghỉ ngơi.
Sợ con rể bị lạnh, Diêu Mẫn lại kéo
chăn ra và bảo con gái nhớ đắp chăn thêm kẻo lạnh.
Vãn Gia gật gật đầu, đưa mắt nhìn
chiều dài chiếc giường của mình sau đó nhớ tới chiều cao của Chúc Ngộ Thanh.
Haiz… Có lẽ phải co chân để ngủ rồi.
Có tiếng màng nhựa bị giẫm lên sau
lưng, một bóng người che chắn cô lại, Vãn Gia nghiêng đầu, là Chúc Ng� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).